Cột đất ầm ầm đánh tới, mang theo lực lượng cường hãn không thể ngăn cản.

Phanh !

Cột đất đánh xuống, bụi bay mù mịt, đem tầm nhìn chắn đi. Mặc Kinh Phong hoảng sợ hô lớn :

-" Nguyệt nhi !"

Hắn muốn xông tới, lại bất ngờ bị hai tên trưởng lão theo cùng Lam Tường chặn lại, thổ nguyên tố ầm ầm đánh tới. Hắn tức giận quát lớn, cuồng phong nổi lên :

-" Cút !!!"

Mặc Nguyệt dựa vào thân thủ quỷ dị khi tu luyện tà thuật kiếp trước của mình, xuất hiện phía sau Lam Tường, một thương đâm tới. Lam Tường hừ hừ, phất tay :

-" Nha đầu không biết tự lượng sức, Thổ Thuẫn !"

Nền đất đột nhiên dựng đứng, trở thành bức tường kiên cố bảo vệ cho ông ta. Mặc Nguyệt ánh mắt sắc lạnh, cây thương nên đâm vào Thổ thuẫn rồi vỡ nát lại đột nhiên biến mất, bàn tay trắng nõn của nàng chạm vào tường đất, đem hơi lạnh toả ra. Tường đất trở thành một tảng băng khổng lồ. Nàng khẽ dùng lực tung người lên không trung, tay kết thủ ấn. Xung quanh nàng tạo ra một lượng băng thương lớn.

-" Đi !"

Những băng thương nhọn hoắt xé gió lao tới Lam Tường, vốn ông ta còn cười cười khinh thường, bỗng gương mặt cứng lại, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh.

Không thể cử động !

Ám nguyên tố từ dưới đất quấn quanh tay chân ông ta, đem ông ta cột lại một chỗ.

Phanh !

Phập !

Dòng máu nóng hổi, đỏ tươi phun ra. Lam Tường lảo đảo lùi lại, che bả vai bị cây băng thương cắm xuyên qua, trên đùi phải ông ta cũng bị cắm hai cây băng thương, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, vô cùng khó chịu. Trên người ông ta cũng bị băng thương làm rách da, quần áo, trở nên chật vật không chịu nổi :

-" Gia chủ !"

Hai tên trưởng lão gào lên, xông qua muốn hỗ trợ ông ta, liền bị lưỡi dao gió sắc bén ập đến, đem cả người bọn họ chém đến huyết nhục mơ hồ.

-" Thổ thuẫn !"

Bức tường đất đem hai người bọ họ bao vào trong, nhưng những lưỡi dao gió vẫn không ngừng lại :

-" Đang đánh nhau mà nhìn ra chỗ khác là tự sát đó !"

Giọng Mặc Kinh Phong như ma quỷ, truyền vào tai hai tên trưởng lão, thân thể bọn họ hung hăng run rẩy, mồ hôi cùng máu hoà làm một nhỏ giọt xuống đất.

Mặc Kinh Phong không kém phần thê thảm, y phục màu bạc bây giờ đã lấm lem bùn đất, rách nát đủ chỗ.

Phanh !

Hắn đem thanh hoả kiếm chém mạnh xuống bức tường đất, nhưng căn bản nó một chút cũng không có tác dụng, đến cả gây ra một vết nứt nhỏ cũng không có.

-" Hừ, Thổ linh căn đúng là là loại phòng thủ tốt nhất !"

Mặc Kinh Phong cắn môi, bỗng.....

Hắn tung người, nhảy xa khỏi bức tường đất. Băng thương như một mũi tên mạnh mẽ xuyên thủng bức tường đất, đem hai người bên trong xiên thành que thịt.

Phịch !

Hai tên trưởng lão ngã xuống vũng máu, đôi mắt trợn ngược, biểu tình vô cùng khiếp sợ. Thổ thuẫn của hai Trúc Cơ sơ kỳ, dễ dàng bị xuyên thủng như vậy. Lam Tường nhìn hai người ngã xuống, rồi quay sang nhìn nữ tử mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì kia.

Đây là thực lực của những kẻ có song linh căn sao ? Ông ta cắn chặt răng, đôi mắt oán hận không che dấu như muốn phanh thây nàng ra, miệng muốn hét lớn đem Thổ kiếm chém về phía Mặc Nguyệt, nhưng tay vừa động, băng đã đông cứng toàn thân ông ta, chỉ chừa đúng mỗi cái đầu.

-" Ngươi dám cử động, ta sẽ chém ngươi vỡ thành mảnh vụn."

Giọng nữ tử lạnh lẽo truyền đến, Lam Tường phẫn nộ gào lên :

-" Mặc Nguyệt, ngươi lập tức thả bổn gia chủ ra, nếu không bổn gia chủ sẽ không tha cho ngươi !"

-" Không tha cho ai ? Ngươi thậm chí đến bản thân cũng là cá nằm trên thớt, ngươi còn nói không tha cho muội muội ta ?"

Buồn cười là ngươi còn nói không tha cho Nguyệt nhi ?

Hắn quay sang nhìn nàng, ôn nhu nói :

-" Thực lực của muội cũng đủ đáng sợ đi ?"

Nàng hạ xuống, cười cười :

-" Huynh không sao chứ ?"

-" Không sao ?"

Nhận thấy hắn không bị thương gì, nàng mới quay sang nhìn Lam Tường, ánh mắt vạn phần lạnh lẽo, so với băng, còn lạnh hơn gấp ngàn lần.

Lam gia, nên biến mất rồi.

Phanh !

Mặc Nguyệt đưa tay, Ám nguyên tố ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ hung hăng chém xuống. Lam Tường hoảng sợ hô lớn :

-" Đừng mà, làm ơn đừng !"

Thân thể ông ta như tảng băng bị chém nát bét, cái đầu duy nhất còn nguyên vẹn lăn tới chân Mặc Kinh Phong. Hắn nâng chân, hung hăng giẫm mạnh, đem đầu của ông ta đạp vỡ nát, máu tươi văng tung tóe, hai con mắt lăn ra. Mặc Nguyệt nhìn một màn này, chỉ cười :

-" Ca ca, đừng giẫm nữa, đi thôi."

Nhưng khi nàng định bỏ đi, một bóng dáng màu trắng từ trên trời rơi xuống, phịch một tiếng rơi trên đất.

Mặc Nguyệt nhìn Mặc Kinh Phong, tiến lại gần cái bóng dáng màu trắng vừa rơi xuống, đạp đạp vài cái, cái bóng liền ngọ nguậy.

Cái bóng trắng khẽ đưa tay đẩy đẩy mái tóc đen dài rối xù, ngước mắt nhìn xung quanh, khi nhìn đến Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong, đôi đồng tử khẽ co rút, thanh âm khàn khàn hô :

-" Huyết mạnh thật thuần khiết."

Khụ khụ....

Vừa nói xong, cái bóng trắng ho khan kịch liệt, chất lỏng màu đỏ chói mắt chảy ra từ miệng. Nhưng điều khiến nàng ngạt nhiên chính là, cái bóng này là nam nhân, đặc biệt là một nam nhân yêu nghiệt. Đôi mắt phượng của y liếc qua nàng và Mặc Kinh Phong, trong đó mang theo sự ấm áp khó diễn tả.

-" Ngươi bị thương."

Mặc Nguyệt móc từ ngực ra một bình sứ, đổ nó ra là một viên đan dược màu xanh toả hương thơm dịu nhẹ, đưa cho y. Một cái liếc mắt này, rõ ràng nàng đã cảm nhận được, như huyết mạch tương liên, nam nhân này cho nàng một cảm giác gần gũi và an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện