Au đã trở lại rồi đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện trong thời gian qua.🤗

Chap mới đây.....

__________🤗_________________________🤗______________

Mặc Kinh Phong lờ đi nàng ta, hướng Thuân thị gật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay sang Mặc Đặc :

-" Nếu phụ thân không có chuyện gì thì nhi tử đưa muội muội về viện trước, nàng dù sao cũng đang mệt."

Mặc Đặc nhìn Mặc Kinh Phong muốn xoay người bỏ đi, quát lớn :

-" Nghịch tử, ta còn chưa hỏi ngươi vì sao dám tùy tiện rời khỏi Vân Trang Tông ?"

-" Còn nghịch nữ ngươi ! Không làm được chuyện gì cho gia tộc, mới quay lại liền gây hoạ, chọc tới thái tử, lập tức xuống lĩnh năm mươi đại bản !"

-" Ai dám !"

Mặc Kinh Phong tức giận hét lên, Linh Lực đánh bật tất cả hộ vệ đang muốn bắt lấy Mặc Nguyệt, hắn hung hăng đá một cái lên ngực một tên hộ vệ. Thân thể tên hộ vệ không chịu được thực lực Trúc Cơ, liền như diều đứt dây bay về phía cây cột, đập mạnh vào nó. Cây cột ầm ầm sụp đổ, đem tên hộ vệ đè chết phía dưới.

Mặc Đặc mặt tái mét nhìn một màn này, cổ họng nghẹn lại mói không ra lời. Lúc này, Vân Cảnh Tuyết cười dịu dàng, hướng Mặc Nguyệt nói :

-" Nguyệt, dù sao huynh trưởng muội cũng sai rồi, huynh ấy hà tất gì phải chống lại phụ thân để mang trên lưng cái danh bất hiếu, huynh trưởng muội cũng nên xin lỗi Mặc thúc, vả lại muội ngay từ khi bước vào còn chưa hành lễ với phụ thân muội, có lẽ muội bị huynh trưởng chiều hư rồi sao ?"

Vân Cảnh Tuyết nói vô cùng chính nghĩa, đem mọi tội quy lên đầu Mặc Nguyệt. Không chỉ nói nàng bị huynh trưởng chiều hư, còn đeo cho nàng cái danh vô phép vô thiên, gặp phụ thân mà không hành lễ.

Mặc Nguyệt tươi cười trên môi ngày càng sâu, nhưng đáy mắt lại một mảnh lạnh lẽo, nói :

-" Đại tiểu thư nói như vậy quả thật khiến Mặc Nguyệt cảm thấy đại tiểu thư như là đại tẩu đang dạy dỗ tiểu muội vậy !"

Nói đoạn nàng dừng lại, liếc nhìn Vân Cảnh Tuyết gương mặt nho nhỏ đang đỏ lên, ngượng ngùng không nói gì, trào phúng nói :

-" Ca ca, huynh muốn thú thê phải qua cửa của muội trước đó, nếu không thú phải dạng người chưa gả mà đã tự nhận mình là đại tẩu, tự xem như đã bò lên giường của huynh khác gì kỹ nữ lầu xanh ? Thanh danh một đời của huynh chẳng phải sẽ bị hủy trong chốc lát sao ?"

Mặc Nguyệt một chút cũng không khách khí, muốn lên mặt dạy dỗ nàng ? Muốn trở thành đại tẩu của nàng ? Qua được cửa ải rồi hẵng nói ! Mặc Đặc, Thuân thị cùng Du thị đập bàn đứng

Nha hoàng bên cạnh Vân Cảnh Tuyết tức giận ra mặt, tiến lên giơ tay muốn tát vào mặt Mặc Nguyệt, miệng còn la lớn :

-" Tiểu thư nhà ta cao quý, từ khi nào đến lượt một nha đầu như ngươi nói chuyện, đừng quên sau này  tiểu thư...."

-" Tiểu thư ngươi thì sao ?"

Cánh tay nha hoàng bị Mặc Kinh Phong tóm chặt, chỉ  nghe ' rắc ' một tiếng, kèm theo đó là tiếng la tê tâm liệt phế của nha hoàng. Cổ tay nha hoàn hoàn toàn bị bóp nát, xương cốt của nàng ta bị hắn truyền vào thên chút Linh Lực, đem xương nghiền thành bột phấn.

Nha hoàn ngã trên đất, ôm cổ tay gào thét :

-" Tiểu thư, cứu nô tỳ, aaaaaaa !"

Vân Cảnh Tuyết mặt tái xanh, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, chọc người yêu thương :

-" Phong ca ca, người ta nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, huynh thật sự.....không xem muội ra gì sao ?"

-" Ngươi là cái thá gì ?"

Mặc Kinh Phong lạnh lẽo nhìn nàng, đem Mặc Nguyệt bảo hộ phía sau, cho dù là bất kỳ ai, cũng không được tổn thương muội muội hắn.

Vân Cảnh Tuyết bi thương cười, cùng ở Vân Trang Tông bao nhiêu năm, nàng ta nỗ lực như vậy, căn bản không có chút địa vị nào trong lòng hắn. Trái tim nàng ta hung hăng bị bóp chặt, đau đớn thấu tận xương tủy.

Nàng ta ngã quỵ xuống đất, ánh mắt tan rã, môi mỏng khẽ lẩm bẩm.

Chẳng là cái gì trong lòng hắn....

Mặc Nguyệt vỗ vai hắn, nhàn nhạt nói :

-" Đi thôi ca."

Hai huynh muội quay lưng bỏ đi, căn bản không thèm liếc mắt lấy một cái về phía Vân Cảnh Tuyết.

Nữ nhân như Vân Cảnh Tuyết, căn bản không cần để ý.

Ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu lên thân hình của nữ tử. Ba ngàn sợi tóc khẽ bay, dung nhan lạnh nhạt nhưng lại như tiên nữ lạc phàm trần.

Bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không hình dung hết được vẽ đẹp của nàng.

Như Mộng có chút ngẩn ngơ, tiểu thư của nàng thật đẹp, nhìn không thể dời mắt được.

-" Như Mộng, có lẽ Mặc gia nên sớm diệt đi nhỉ ?"

Mặc Nguyệt nhàn nhạt nói, ánh mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấu. Mặc gia, sống đủ lâu rồi, cũng đến lúc, chúng nên trả lại những gì chúng nợ nàng và huynh trưởng. Kể cả Thiên Dạ, tên lang tâm cẩu phế đó, việc Thiên Xích Viêm rơi vào Ma Độc Cốc, nàng nhất định sẽ khiến y chết khó coi nhất.

-" Tiểu thư, một tháng nữa sẽ là ngày thái tử thú thái tử phi, hay để cho Mặc gia vui vẻ một chút, sau đó hãy giẫm đạp toàn bộ hạnh phúc của chúng ?"

Như Mộng hung hăng nói, về việc tiểu thư nàng sống ở Mặc gia không có ngày nào tốt, Như Mộng sớm đã muốn đem những kẻ từng khi dễ tiểu thư hung hăng đạp dưới chân.

-" Tốt, ta đến gặp huynh trưởng thương lượng."

Nói rồi nàng hưng phấn tiến về phía viện Mặc Kinh Phong.

Trong viện Mặc Kinh Phong _

Nam tử bạch y tươi cười dịu dàng, nụ cười y đẹp đến chói mắt, vào đêm như mặt trời chiếu rọi, mang theo ấm áp vô tận.

-" Kinh Phong, ta ngủ trên giường được không ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện