Cô ta nghẹn một bụng tức, gặp một đũa lớn tự mình ăn, nhưng mùi món ăn của Giang Mật nấu cứ không ngừng bay vào trong lỗ mũi của cô ta, miếng thịt ba chỉ trong miệng cũng không còn vị gì.
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nhìn chồng mình không chạm vào ly rượu nào, giống như sợ khi uống rượu sẽ không gắp kịp thức ăn với người khác.
Một lúc sau món ăn trên bàn đều bị càn quét hết không còn gì, như là đói bụng mấy ngày trời không được ăn cơm.
Cuối cùng còn lại một đĩa thịt xào ớt xanh, có người ăn tạm, nếu ở bình thường bọn họ rất ít khi ăn thịt, đừng nói là cảm thấy một bàn này thơm ngon bao nhiêu, mà chỉ một dĩa thịt xào này sợ là còn ít, nhưng trước đó họ đã nếm qua món ăn của Giang Mật, miệng cũng đầy dầu khiến người ta khá ngán nên không thể ăn gì thêm.
Sợ ngán đến no bụng, không thể ăn được món của Giang Mật nấu nên tất cả đều lén nhổ ra hết.
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang đã bị hành động này làm tổn thương, nhìn dĩa thịt không còn lại gì, trong không khí vẫn còn mùi hương của món ăn, cô ta nuốt nước miếng nhịn không được nghĩ: "Món ăn thật sự ngon như vậy sao?"
Lúc này chị dâu cả nhà họ Giang bưng đến một chén đậu hủ cay: “Lên chín món ăn và một món rau xanh."
Mọi người vừa nghe đã bật cười, mỗi người một chén đậu hủ: "Đậu hủ này làm thế nào vậy? Vừa trơn trượt lại còn mềm mại, tôi còn chưa nhai đã có thể chạy tuột vào trong dạ dày, cũng chưa nếm được mùi vị!"
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nghe miêu tả vậy, cô ta dường như có thể tưởng tượng ra mùi vị kia, trong lòng như có vô số sâu bọ chui vào, khiến cô ta ngồi không yên.
Cô ta nhìn một dĩa rau xanh ở trên bàn, đây là món cuối cùng, nó vừa sáng bóng xanh tươi còn rất hấp dẫn người, cô ta nghĩ muốn gắp một đũa nhưng nghĩ đến chuyện không muốn bản thân bị bẽ mặt, còn không đợi cô ta rối rắm bao lâu thì trong dĩa chỉ còn lại một nhúm rau xanh, Giang Kiến Quân cũng gắp lấy, cô ta vội dùng cánh tay đụng vào Giang Kiến Quân một cái, muốn anh ấy đưa cho cô ta ăn.
Giang Kiến Quân bị đụng làm cho rơi đũa vào trong chén, một đôi đũa khác vội lao đến gắp đi.
Hai vợ chồng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Giang Xuân Sinh thì cả hai đều trợn tròn mắt.
Giang Kiến Quân quay đầu thấp giọng nói: "Em làm gì vậy?"
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang đen mặt, nhìn thấy miếng rau xanh cuối cùng trong dĩa cũng bị cướp mất, cô ta vặn vẹo mông tức giận bỏ đi.
"Tay nghề nấu ăn của Mật Mật giỏi thật, ngay cả một dĩa rau xanh cũng làm rất thơm ngon, sau này dù không có thịt ăn mà chỉ có một dĩa rau như vậy cha vẫn có thể ăn được mấy chén cơm."
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nhìn chồng mình không chạm vào ly rượu nào, giống như sợ khi uống rượu sẽ không gắp kịp thức ăn với người khác.
Một lúc sau món ăn trên bàn đều bị càn quét hết không còn gì, như là đói bụng mấy ngày trời không được ăn cơm.
Cuối cùng còn lại một đĩa thịt xào ớt xanh, có người ăn tạm, nếu ở bình thường bọn họ rất ít khi ăn thịt, đừng nói là cảm thấy một bàn này thơm ngon bao nhiêu, mà chỉ một dĩa thịt xào này sợ là còn ít, nhưng trước đó họ đã nếm qua món ăn của Giang Mật, miệng cũng đầy dầu khiến người ta khá ngán nên không thể ăn gì thêm.
Sợ ngán đến no bụng, không thể ăn được món của Giang Mật nấu nên tất cả đều lén nhổ ra hết.
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang đã bị hành động này làm tổn thương, nhìn dĩa thịt không còn lại gì, trong không khí vẫn còn mùi hương của món ăn, cô ta nuốt nước miếng nhịn không được nghĩ: "Món ăn thật sự ngon như vậy sao?"
Lúc này chị dâu cả nhà họ Giang bưng đến một chén đậu hủ cay: “Lên chín món ăn và một món rau xanh."
Mọi người vừa nghe đã bật cười, mỗi người một chén đậu hủ: "Đậu hủ này làm thế nào vậy? Vừa trơn trượt lại còn mềm mại, tôi còn chưa nhai đã có thể chạy tuột vào trong dạ dày, cũng chưa nếm được mùi vị!"
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nghe miêu tả vậy, cô ta dường như có thể tưởng tượng ra mùi vị kia, trong lòng như có vô số sâu bọ chui vào, khiến cô ta ngồi không yên.
Cô ta nhìn một dĩa rau xanh ở trên bàn, đây là món cuối cùng, nó vừa sáng bóng xanh tươi còn rất hấp dẫn người, cô ta nghĩ muốn gắp một đũa nhưng nghĩ đến chuyện không muốn bản thân bị bẽ mặt, còn không đợi cô ta rối rắm bao lâu thì trong dĩa chỉ còn lại một nhúm rau xanh, Giang Kiến Quân cũng gắp lấy, cô ta vội dùng cánh tay đụng vào Giang Kiến Quân một cái, muốn anh ấy đưa cho cô ta ăn.
Giang Kiến Quân bị đụng làm cho rơi đũa vào trong chén, một đôi đũa khác vội lao đến gắp đi.
Hai vợ chồng nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Giang Xuân Sinh thì cả hai đều trợn tròn mắt.
Giang Kiến Quân quay đầu thấp giọng nói: "Em làm gì vậy?"
Chị dâu thứ hai nhà họ Giang đen mặt, nhìn thấy miếng rau xanh cuối cùng trong dĩa cũng bị cướp mất, cô ta vặn vẹo mông tức giận bỏ đi.
"Tay nghề nấu ăn của Mật Mật giỏi thật, ngay cả một dĩa rau xanh cũng làm rất thơm ngon, sau này dù không có thịt ăn mà chỉ có một dĩa rau như vậy cha vẫn có thể ăn được mấy chén cơm."
Danh sách chương