Bọn họ có thể ăn cay, mà dầu cay này của Giang Mật làm rất ngon, ăn được mấy miếng thịt vào bụng thì từ ót đến chóp mũi của bọn họ cũng đã đổ đầy mồ hôi, miệng cũng bị dầu cay làm cho đỏ lên, cái miệng thì vừa hít hà vừa ăn như nghiện, đôi đũa cũng không dừng được. Bọn họ ăn sạch cả phần nước sốt tỏi còn lại dưới đáy đĩa, sau đó ăn một miếng dưa chuột vừa giòn vừa ngon miệng cũng làm dịu đi vị cay và vị béo trong miệng, không nói cũng biết ăn đã ghiền như thế nào.

Món cá tương đậu được đưa đến, mọi người cũng vội gắp anh một đũa, tôi một đũa, chẳng mới chốc mà thức ăn đều được chia nhau sạch sẽ.

Người gắp chậm chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bưng chén cơm và ăn thịt cá trong chén mình, bọn họ liếm môi bưng dĩa cá lên rồi vét tương đậu vào trong chén trộn với cơm ăn còn ăn rất ngon, nước tương đậu này có thể ăn được năm chén cơm lớn!

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang thấy họ giành nhau món ăn của Giang Mật nấu, cô ta cũng không nói câu nào, nhìn bọn họ ăn là biết món ăn ngon đến mức nào.

Còn dĩa thịt xào ớt xanh của cô ta, cũng có người gắp được một đũa nhưng không gắp đũa thứ hai.

Mấy kẻ tiện nhân ở phòng bên cạnh khua môi múa mép mà nói lời châm chọc cô ta: "Tiêu Tiểu Tuệ còn nói Mật Mật không biết nấu ăn, món cá này phải chiên lên, tôi thấy nấu theo cách này vô cùng thơm ngon!"

"Cũng không phải sao? Con cá này nhiều thịt như vậy, dùng để chiên ăn chẳng phải quá phí à?"

"Không chăm lo cho gia đình nên không biết, củi gạo muối dầu quý thế nào, Ngọc Phượng chiều chuộng con dâu quá, con dâu nhà tôi mà phá của như vậy thì tôi đuổi thẳng cổ nó về nhà mẹ đẻ ngay và luôn."

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang tức muốn bay linh hồn, hung dữ mà đẩy Giang Kiến Quân một cái: "Em xào thịt cho anh đó anh mau ăn đi, đừng có giành với người ta!"

Giang Kiến Quân vừa giật lấy được một miếng gà hầm muối, còn đang chuẩn bị bỏ vào miệng đã nghe được lời vợ mình nói, anh ấy liếm miếng gà muối, trong lòng thầm nghĩ con gà này chỉ hấp với muối thôi cũng không bỏ gì khác, thế nhưng vẫn thơm đến khiến người ta run lên, anh ấy nghĩ muốn ăn hết xương không bỏ miếng nào.



Anh ấy còn muốn giành em gái trở về nhà, không cho cô lập gia đình nữa kìa.

Đúng là quá lợi cho tên nhóc kia rồi.

Giang Kiến Quân gắp một miếng thịt xào ớt xanh, thịt ba chỉ nhìn thấy rất béo còn ngán, anh ấy chậc miệng một cái rồi ăn một miếng.

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang chờ Giang Kiến Quân khen mình.

Giang Kiến Quân nhướn mày như muốn nhổ ra, nhưng lại nghĩ đến đây là thịt không thể lãng phí, vì vậy chỉ có thể mang theo vẻ mặt đau khổ mà nuốt xuống.

"Vợ à, em gái xuống bếp rồi thì em cũng đừng nấu gì nữa."

Đây chẳng phải làm hỏng miếng thịt sao? "..."

Chị dâu thứ hai nhà họ Giang nhéo một cái ở ngay bên hông của Giang Kiến Quân, lời này chẳng phải nói cô ta đừng tự làm mất mặt trước mặt Giang Mật sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện