Tiêu Dương ghét bỏ nhìn về phía món mướp xào, nhưng vừa nhìn đã không rời mắt được, món mướp hương mà cậu cho là bình thường lại có màu xanh tươi ướt át, màu sắc cực kỳ mê người. Đặc biệt là ăn món trứng gà và thịt bằm và cà tím, lại ăn một miếng mướp mềm ngọt, phải nói là cực kỳ ngon miệng.

Tiêu Noãn Noãn ăn cơm rất điềm đạm, cái miệng nhỏ nhắn ăn từng miếng nhỏ một, đây là món ăn ngon nhất mà cô bé từng ăn, nhìn Tiêu Dương giống như gió lốc càn quét, cô bé cũng vội vàng mà đẩy tốc độ ăn cơm nhanh hơn.

Tiêu Lệ vẫn luôn lặng im, nhưng từ đôi lông mày đã giãn ra và tốc độ ăn cơm của anh, có thể thấy được anh rất hài lòng với bữa cơm này.

Không chỉ là hài lòng, mà còn cảm thấy với tay nghề như thế này thì dù anh có ăn cả đời cũng không thấy ngán.

Trước kia điều kiện trong nhà tốt, vào lúc trường học cho nghỉ, anh cũng giúp cha chạy đi vận chuyển, cũng đã từng ghé rất nhiều tiệm cơm, nhưng tài nấu nướng của Giang Mật vượt xa bọn họ.

Tay cô mềm mại giống đậu hủ non, không giống bàn tay làm việc năng, hôm nay cô đã lộ ra tài nấu nướng này thật sự khiến anh bất ngờ.

Giang Mật mà là đầu bếp, sự nhiệt tình của mọi người đối với thức ăn ngon chính là lời khen ngợi tốt nhất dành cho cô.

Cô nhìn miệng của hai đứa nhỏ đầy dầu, cái bụng cũng tròn vo: "Hai đứa đừng ăn quá nhiều, buổi tối sẽ khó chịu."

Tiêu Dương vươn đầu lưỡi liếm lấy hạt cơm cuối cùng trong chén rồi đặt chén đũa xuống.

Người phụ nữ này rất tâm cơ, thế mà còn có thể nấu ăn ngon như vậy, nhưng đừng nghĩ như vậy sẽ khiến cậu khuất phục!

Cậu sẽ không vì thức ăn ngon mà bị khuất phục đâu!

"Ợ~"

Một tiếng ợ phát ra, Tiêu Dương hài lòng mà xoa bụng, cảm thấy thức ăn đã đến yết hầu, cậu không thể cúi người, nếu như bụng bị đè lại thì sẽ làm thức ăn bị nôn ra ngoài, nên cậu chỉ muốn nằm liệt trên giường.



Trong lòng cậu còn tiếc nuối nghĩ: Sao con người lại không thể mọc ra hai cái bụng nhỉ? Tiêu Noãn Noãn sau khi ăn xong thì cầm lấy chén cơm của mình đi vào phòng bếp.

Giang Mật nhìn người đàn ông đối diện, ngũ quan của anh thâm thúy, góc cạnh sắc nét, khi anh nhướn mày thì khí chất hung dữ của anh rất dọa người.

Cô chống tay ở hai má: "Hương vị thế nào?"

Tiêu Lệ nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô, anh cụp mắt đổ nước sốt canh mướp hương còn lại trên đĩa vào trong chén: "Không tệ."

Giang Mật bĩu môi, ba món ăn đừng nói là một giọt nước mà ngay cả một miếng hành cũng không còn.

Đúng là người đàn ông nói một đường nghĩ một nẻo!

Tiêu Lệ đặt chén xuống, vẻ mặt rất thỏa mãn: "Ngày mai anh sẽ dặn ông Giang giết heo trong thôn để dành cho nhà mình mấy cân thịt."

"Ừm." Giang Mật vốn tính lấy rau dưa trong không gian, một con gà trống, hai con cá đem về nhà mẹ ruột, cô cũng không dự tính mua thịt: "Buổi chiều hôm nay em đã mua năm cân rượu cao lương ở cung tiêu xã."

"Em cứ xem mà làm đi."

Uống một hớp nước, Tiêu Lệ nhíu mày nhìn nước giếng trong veo ở trong cái lu tráng men, dường như nước có hương vị khác lạ so với mọi lần, vừa uống vào miệng không chỉ mát lạnh, tản ra nhè nhẹ hơi lạnh, trong miệng còn có chút vị ngọt như uống nước đường.

Anh cũng không nghĩ nhiều mà chủ động đem chén đũa đi đến phòng bếp rửa chén.

Giang Mật cũng không giành làm, trong sinh hoạt gia đình thì đàn ông vẫn phải được dạy dỗ làm việc nhà mới tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện