Nhưng bây giờ, cô lại dám nằm ngủ chung với anh.

Cố Viễn Hàn không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt Hề Thanh Thanh, anh tự nói một mình: “Em không sợ tôi nữa, lúc trước em...”

Tưởng gì, Hề Thanh Thanh ngáp một cái, chiếu lệ nói: “Dù sao ai cũng sẽ có thể tiến bộ, đủ rồi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.”

Cô cần nạp lại năng lượng và hồi phục cơ thể, cô còn phải ăn hết mỹ vị nhân gian để bù đắp cho tất cả những tổn thất mà cô đã mất trước đó.

Cố Viễn Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say, tức giận quay lưng lại với cô.

“Hừm~”

Sau khi tỉnh dậy, Hề Thanh Thanh vươn vai nhìn ra ngoài trời, hình như đã chạng vạng tối rồi.

Mùa hè ngày rất dài, bây giờ bầu trời có hơi âm u, chắc là khoảng sáu giờ tối.

Quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, Hề Thanh Thanh không những không sợ hãi mà còn nghiêng người quan sát tỉ mỉ, lông mày rậm đen, lông mi khá dài, mũi thẳng, môi mỏng và sắc nét.

Nhìn sườn mặt bên phải trông cũng đẹp trai ra phết.

Chỉ là vết sẹo dài bên trái làm cho khuôn mặt này kém sắc đi rất nhiều, hơn nữa khi Cố Viễn Hàn mở mắt ra thì để lộ tròng đen khá lớn, như tự có đường kẻ mắt vậy, khiến anh trông càng dữ tợn hơn.

Khi đến thế giới này, cô không biết liệu mình có thể trở về hay không, nếu đã không còn cách nào, vậy thì cô phải đảm bảo chất lượng cuộc sống của mình.



Nếu như cha mẹ nguyên chủ không bị thất thế thì còn có thể tìm biện pháp đưa cô lên thành phố, nhưng bây giờ nếu không ở nhà họ Cố thì cô cũng không còn chỗ nào để đi.

Hơn nữa, từ khi tỉnh dậy đến giờ, nhà họ Cố đối xử với cô khá tốt.

Nhìn vào tên ác bá trong truyền thuyết này, có vẻ như anh cũng phải là người quá xấu xa.

Thôi, tạm thời hãy sống thật tốt ở nhà Cố đi đã.

Hề Thanh Thanh đã hạ quyết tâm, không ngờ rằng Cố Viễn Hàn lại muốn ly hôn từ lâu, chỉ chờ một cơ hội thích hợp mà thôi.

Hề Thanh Thanh ngồi chơi một lúc, lại cảm thấy đói, bèn đá Cố Viễn Hàn bên cạnh:

“Mau dậy đi, trời tối rồi, cha mẹ cũng sắp tan làm rồi, chúng ta đi làm cơm đi chứ?”

Đang ngủ ngon lại bị quấy rầy, Cố Viễn Hàn nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy vẻ khó chịu.

“Tại sao tôi lại cưới em cơ chứ? Em tự đi đi, tôi còn phải ngủ!”

Hề Thanh Thanh trợn to hai mắt, muốn đấm anh một đấm, nhưng nghĩ đến thứ sức mạnh khủng khiếp của người đàn ông này, cô chợt bình tĩnh lại, bây giờ cô đánh không lại anh.

Nhưng cô không thể nuốt trôi cục tức này, kể từ khi gặp Cố Viễn Hàn, cô đã bị mắng rất nhiều lần rồi. Không được! Phải tính chút tiền lãi mới được.

Nghĩ vậy, cô bèn đứng lên, bước qua người Cố Viễn Hàn để xuống giường, cô lén lút liếc mắt một cái rồi nhắm mắt lại, kêu “Aiza” một tiếng, chợt ngồi ở trên người Cố Viễn Hàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện