“Hề, Thanh, Thanh!”
Bị Hề Thanh Thanh ngồi lên người, Cố Viễn Hàn mở mắt ra, nghiến răng ken két.
Thấy đã đạt được mục đích, Hề Thanh Thanh cố ý đáng thương nói: “Tôi không cố ý, người anh to như vậy, tôi không bước qua được.”
Cố Viễn Hàn nhìn người phụ nữ đáng thương trước mắt, cố nén cơn giận trong ngực lại, lên không lên được, mà xuống cũng chẳng xong.
“Đứng lên!”
Anh nhấc chăn lên, ra lệnh cho Hề Thanh Thanh.
Hề Thanh Thanh chớp chớp mắt, rời khỏi người anh, ngồi xuống giường, cố ý hỏi: “Anh làm gì vậy? Không ngủ thêm một lát sao?”
Cố Viễn Hàn liếc cô một cái, không thèm để ý, xuống giường đi thẳng ra ngoài.
Hề Thanh Thanh ở trong phòng vui vẻ bật cười.
Hề Thanh Thanh hưng phấn đi theo Cố Viễn Hàn vào phòng bếp: “Chiều nay chúng ta ăn cái gì đây? Đúng rồi, tôi rất muốn ăn mì, anh có biết cán mì không?”
Đứng trước đồ ăn, mặt Hề Thanh Thanh còn dày hơn cả tường thành, cho dù cô và anh không thân thiết, nhưng ai bảo anh là chồng trên danh nghĩa của cô cơ chứ.
Cố Viễn Hàn liếc nhìn Hề Thanh Thanh đang nhìn mình, hung dữ nói: “Còn đòi ăn mì, tôi thấy em nhìn rất giống sơi mì đấy! Cái gì cũng không làm mà dám mở mồm đòi ăn mì ngon à?”
“Tôi có tem phiếu mà, coi như tôi mua, không được sao?”
“Hả? Em coi thường tôi, tính sỉ nhục ai? Ngay cả vợ mình cũng không thể nuôi nổi chắc?”
Hề Thanh Thanh bị quát mắng, đứng đó cúi đầu, trông rất buồn bã. Thực ra, trong lòng sớm đã thầm chửi rủa Cố Viễn Hàn rồi.
Đồ khốn nạn! Sao anh lại nói lắm thế không biết? Cố Viễn Hàn nhìn Hề Thanh Thanh đang cúi đầu không dám nhìn mình, trong lòng có hơi ngại, sợ cô lại bị mắng đến ngất đi.
Mà nghĩ lại, ai bảo cô đánh thức anh chứ? Đến mẹ anh còn không đánh thức anh dậy khi anh đang ngủ.
“Chờ đó!”
Dứt lời, anh bưng một cái chậu sứ đi đến gian trên múc bột mì.
Hề Thanh Thanh nhìn Cố Viễn Hàn bưng chậu trở lại, nhìn chằm chằm vào bột mì trong chậu.
Hầu hết mì ngon đều là mì cao lương, nghĩ đến mùi vị của mì, cô bèn chảy nước miếng.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Ra sau nhà nhổ chút hành lá với rau xanh về đây.”
“Ồ.” Hề Thanh Thanh ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi đi ra sân sau, chỉ cần cho cô ăn thì nói gì cũng được.
Cố Viễn Hàn nhìn Hề Thanh Thanh nhảy nhót đi ra sân sau, trong lòng đầy bất mãn. Anh cưới một cô vợ hay cưới một cục tạ đây, còn phải nấu cho cô ăn, sau khi ăn xong bữa ăn này, tối nay anh phải nói với cô chuyện ly hôn mới được.
Không biết đến việc sắp bị ly hôn, Hề Thanh Thanh đến vườn rau ở sân sau, đã lâu cô không nhìn thấy rau chưa biến dị. Thực vật biến dị kiếp trước không những không ăn được mà còn có thể ăn thịt người.
Cô cảm thấy hạnh phúc khi nhìn những loại rau mà đã lâu cô không được nhìn thấy.
Hãy nhìn quả cà tím tròn vo, quả ớt đỏ tươi, đậu đũa dài nghêu kia đi...
Bị Hề Thanh Thanh ngồi lên người, Cố Viễn Hàn mở mắt ra, nghiến răng ken két.
Thấy đã đạt được mục đích, Hề Thanh Thanh cố ý đáng thương nói: “Tôi không cố ý, người anh to như vậy, tôi không bước qua được.”
Cố Viễn Hàn nhìn người phụ nữ đáng thương trước mắt, cố nén cơn giận trong ngực lại, lên không lên được, mà xuống cũng chẳng xong.
“Đứng lên!”
Anh nhấc chăn lên, ra lệnh cho Hề Thanh Thanh.
Hề Thanh Thanh chớp chớp mắt, rời khỏi người anh, ngồi xuống giường, cố ý hỏi: “Anh làm gì vậy? Không ngủ thêm một lát sao?”
Cố Viễn Hàn liếc cô một cái, không thèm để ý, xuống giường đi thẳng ra ngoài.
Hề Thanh Thanh ở trong phòng vui vẻ bật cười.
Hề Thanh Thanh hưng phấn đi theo Cố Viễn Hàn vào phòng bếp: “Chiều nay chúng ta ăn cái gì đây? Đúng rồi, tôi rất muốn ăn mì, anh có biết cán mì không?”
Đứng trước đồ ăn, mặt Hề Thanh Thanh còn dày hơn cả tường thành, cho dù cô và anh không thân thiết, nhưng ai bảo anh là chồng trên danh nghĩa của cô cơ chứ.
Cố Viễn Hàn liếc nhìn Hề Thanh Thanh đang nhìn mình, hung dữ nói: “Còn đòi ăn mì, tôi thấy em nhìn rất giống sơi mì đấy! Cái gì cũng không làm mà dám mở mồm đòi ăn mì ngon à?”
“Tôi có tem phiếu mà, coi như tôi mua, không được sao?”
“Hả? Em coi thường tôi, tính sỉ nhục ai? Ngay cả vợ mình cũng không thể nuôi nổi chắc?”
Hề Thanh Thanh bị quát mắng, đứng đó cúi đầu, trông rất buồn bã. Thực ra, trong lòng sớm đã thầm chửi rủa Cố Viễn Hàn rồi.
Đồ khốn nạn! Sao anh lại nói lắm thế không biết? Cố Viễn Hàn nhìn Hề Thanh Thanh đang cúi đầu không dám nhìn mình, trong lòng có hơi ngại, sợ cô lại bị mắng đến ngất đi.
Mà nghĩ lại, ai bảo cô đánh thức anh chứ? Đến mẹ anh còn không đánh thức anh dậy khi anh đang ngủ.
“Chờ đó!”
Dứt lời, anh bưng một cái chậu sứ đi đến gian trên múc bột mì.
Hề Thanh Thanh nhìn Cố Viễn Hàn bưng chậu trở lại, nhìn chằm chằm vào bột mì trong chậu.
Hầu hết mì ngon đều là mì cao lương, nghĩ đến mùi vị của mì, cô bèn chảy nước miếng.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Ra sau nhà nhổ chút hành lá với rau xanh về đây.”
“Ồ.” Hề Thanh Thanh ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi đi ra sân sau, chỉ cần cho cô ăn thì nói gì cũng được.
Cố Viễn Hàn nhìn Hề Thanh Thanh nhảy nhót đi ra sân sau, trong lòng đầy bất mãn. Anh cưới một cô vợ hay cưới một cục tạ đây, còn phải nấu cho cô ăn, sau khi ăn xong bữa ăn này, tối nay anh phải nói với cô chuyện ly hôn mới được.
Không biết đến việc sắp bị ly hôn, Hề Thanh Thanh đến vườn rau ở sân sau, đã lâu cô không nhìn thấy rau chưa biến dị. Thực vật biến dị kiếp trước không những không ăn được mà còn có thể ăn thịt người.
Cô cảm thấy hạnh phúc khi nhìn những loại rau mà đã lâu cô không được nhìn thấy.
Hãy nhìn quả cà tím tròn vo, quả ớt đỏ tươi, đậu đũa dài nghêu kia đi...
Danh sách chương