Hôm nay, nếu không có cô ấy, con dâu đã phải chịu khổ rồi, khuôn mặt kia chưa chắc đã được toàn vẹn.
Khi đó, hai vợ chồng nhà thằng hai sẽ là cặp vợ chồng mặt sẹo.
Hạ Tiêu Như vội vàng từ chối: “Không được, bác à, cháu ăn ở nhà bác cũng đủ xấu hổ rồi. Buổi chiều cháu còn phải đi làm, cháu về ngủ một giấc, mọi người cứ làm đi ạ.”
Tề Lan Hoa: “Được rồi, lúc nào rảnh lại đến chơi với Thanh Thanh nhé.”
Hạ Tiêu Như: “Ấy! Bác không cần tiễn đâu, bác cứ làm việc đi ạ.”
Cố Viễn Hàn thấy Hạ Tiêu Như đã ra về, cũng trở về phòng của mình, ở bên ngoài ba ngày chưa được chợp mắt, bây giờ anh đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
Tề Lan Hoa thấy con trai biết mình tìm vợ thì mừng rỡ, bèn đóng cửa vội vàng trở về gian trên.
“Em đang làm gì thế?”
Cố Viễn Hàn vừa vào cửa đã nhìn thấy một giường đầy đồ, đầu nổi gân xanh, vậy anh ngủ ở đâu? “Hả? Nào, mau lên, giúp tôi thu dọn đi.”
Hề Thanh Thanh đang lo không tìm được cu li.
“Đây là hai cái chăn mẹ tôi gửi cho, một dày, một mỏng, cái dày thì cất đi, cái mỏng để bây giờ dùng.”
“Còn đây là sữa mạch nha, tính cả hộp mà Vương Tam Hoa đã lấy trộm, tổng cộng có hai hộp. May mà cô ta chưa kịp mở, một hộp cho cha mẹ, để một hộp lại.”
“Đây là một gói hạt khô, mấy hộp cá hộp, hạt dưa, đường nâu, trái cây…”
Còn lại năm mươi tệ, một xấp phiếu và một chiếc đồng hồ.
Có thể nói cha mẹ ruột đã chuẩn bị rất kỹ càng, cô càng khẳng định nguyên chủ đã bị chị dâu lừa, có thể cho nhiều đồ và tiền như vậy thì sao lại thiếu tiền tặng quà được?
Cố Viễn Hàn nhướng mày, anh nghe nói Hề Thanh Thanh đã đòi gia đình anh 200 tệ tiền sính lễ, nhưng có vẻ như họ đâu có thiếu tiền?
Hề Thanh Thanh thuần thục bỏ tất cả đồ ăn bỏ vào rương của nguyên chủ, đồng thời kể hết chuyện của nguyên chủ và chị dâu cả ra, lỡ sau này người đàn ông này đòi cô tiền sính lễ thì sao?
Bây giờ cô không có tiền, lúc lấy được tiền thì nguyên chủ đã gửi lại cho chị dâu rồi.
Cố Viễn Hàn đi tới, đem tấm chăn dày đi phơi nắng, còn không quên để lại một câu: “Em đúng là ngu xuẩn!”
Hề Thanh Thanh: “Phải nhịn, dù sao cũng là kiếp ăn nhờ ở đậu.”
Hai người họ thu dọn đồ đạc cần đóng gói, cô đưa một hộp sữa mạch nha và một gói đường nâu cho mẹ chồng. Hai ngày qua, mọi người trong nhà đã đối xử với cô rất tốt, không thể chỉ nhận mà không báo đáp được.
Hề Thanh Thanh nằm ở trên giường, thoải mái duỗi người, ăn uống xong đang định ngủ một lát thì chợt bắt gặp Cố Viễn Hàn đang nhìn mình với ánh mắt âm u.
Hề Thanh Thanh khó hiểu hỏi: “Anh không ngủ đi còn nhìn cái gì?”
Anh cau mày thật chặt: “Tôi thấy em thay đổi rồi.”
Mấy ngày trước, cô còn sợ anh lắm, nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh thì đã ngất đi, sau đó mỗi khi nhìn thấy anh thì lại run lên bần bật, liên tiếp ngất đi mấy lần.
Khi đó, hai vợ chồng nhà thằng hai sẽ là cặp vợ chồng mặt sẹo.
Hạ Tiêu Như vội vàng từ chối: “Không được, bác à, cháu ăn ở nhà bác cũng đủ xấu hổ rồi. Buổi chiều cháu còn phải đi làm, cháu về ngủ một giấc, mọi người cứ làm đi ạ.”
Tề Lan Hoa: “Được rồi, lúc nào rảnh lại đến chơi với Thanh Thanh nhé.”
Hạ Tiêu Như: “Ấy! Bác không cần tiễn đâu, bác cứ làm việc đi ạ.”
Cố Viễn Hàn thấy Hạ Tiêu Như đã ra về, cũng trở về phòng của mình, ở bên ngoài ba ngày chưa được chợp mắt, bây giờ anh đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
Tề Lan Hoa thấy con trai biết mình tìm vợ thì mừng rỡ, bèn đóng cửa vội vàng trở về gian trên.
“Em đang làm gì thế?”
Cố Viễn Hàn vừa vào cửa đã nhìn thấy một giường đầy đồ, đầu nổi gân xanh, vậy anh ngủ ở đâu? “Hả? Nào, mau lên, giúp tôi thu dọn đi.”
Hề Thanh Thanh đang lo không tìm được cu li.
“Đây là hai cái chăn mẹ tôi gửi cho, một dày, một mỏng, cái dày thì cất đi, cái mỏng để bây giờ dùng.”
“Còn đây là sữa mạch nha, tính cả hộp mà Vương Tam Hoa đã lấy trộm, tổng cộng có hai hộp. May mà cô ta chưa kịp mở, một hộp cho cha mẹ, để một hộp lại.”
“Đây là một gói hạt khô, mấy hộp cá hộp, hạt dưa, đường nâu, trái cây…”
Còn lại năm mươi tệ, một xấp phiếu và một chiếc đồng hồ.
Có thể nói cha mẹ ruột đã chuẩn bị rất kỹ càng, cô càng khẳng định nguyên chủ đã bị chị dâu lừa, có thể cho nhiều đồ và tiền như vậy thì sao lại thiếu tiền tặng quà được?
Cố Viễn Hàn nhướng mày, anh nghe nói Hề Thanh Thanh đã đòi gia đình anh 200 tệ tiền sính lễ, nhưng có vẻ như họ đâu có thiếu tiền?
Hề Thanh Thanh thuần thục bỏ tất cả đồ ăn bỏ vào rương của nguyên chủ, đồng thời kể hết chuyện của nguyên chủ và chị dâu cả ra, lỡ sau này người đàn ông này đòi cô tiền sính lễ thì sao?
Bây giờ cô không có tiền, lúc lấy được tiền thì nguyên chủ đã gửi lại cho chị dâu rồi.
Cố Viễn Hàn đi tới, đem tấm chăn dày đi phơi nắng, còn không quên để lại một câu: “Em đúng là ngu xuẩn!”
Hề Thanh Thanh: “Phải nhịn, dù sao cũng là kiếp ăn nhờ ở đậu.”
Hai người họ thu dọn đồ đạc cần đóng gói, cô đưa một hộp sữa mạch nha và một gói đường nâu cho mẹ chồng. Hai ngày qua, mọi người trong nhà đã đối xử với cô rất tốt, không thể chỉ nhận mà không báo đáp được.
Hề Thanh Thanh nằm ở trên giường, thoải mái duỗi người, ăn uống xong đang định ngủ một lát thì chợt bắt gặp Cố Viễn Hàn đang nhìn mình với ánh mắt âm u.
Hề Thanh Thanh khó hiểu hỏi: “Anh không ngủ đi còn nhìn cái gì?”
Anh cau mày thật chặt: “Tôi thấy em thay đổi rồi.”
Mấy ngày trước, cô còn sợ anh lắm, nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh thì đã ngất đi, sau đó mỗi khi nhìn thấy anh thì lại run lên bần bật, liên tiếp ngất đi mấy lần.
Danh sách chương