“Con lo lắng cho anh hai con thì thà lo lắng cho người đắc tội anh hai con còn hơn.”
Không biết tại sao vợ thằng hai lại nhát gan như thế, chẳng phải chỉ nhìn thằng hai một cái thôi sao, mặc dù bên mặt trái thằng hai có vết sẹo rất đáng sợ nhưng tới mức ngất xỉu hai ngày luôn à? “Được rồi, con ra sau vườn cho gà con ăn đi, mẹ vào xem chị dâu con thế nào.”
Khi Hề Thanh Thanh tỉnh lại, cảm thấy cả người không có sức lực, loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện, trước khi ngất xỉu, cô biết mình được ai đó cứu, nhưng tại sao tiếng nói chuyện bên ngoài lại xa lạ thế chứ?
“Kẽo kẹt~”
Tiếng mở cửa vang lên, Hề Thanh Thanh cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy một người phụ nữ đứng tuổi đi vào phòng mình.
Nhìn kỹ thì người phụ nữ này tầm sáu mươi tuổi, cơ thể gầy gò, trên gương mặt sạm đen vàng có những nếp nhăn tượng trưng cho gió sương vất vả, đôi mắt nhỏ ánh lên sự tháo vát, gò má cao khiến tổng thể khuôn mặt có phần hà khắc.
“Ôi, cuối cùng cũng tỉnh rồi đó à, con xem có cô con dâu mới nào ngủ suốt hai ngày như con không chứ, con chủ động gả cho đứa con trai kia của mẹ mà sao mới nhìn một cái đã muốn nuốt lời, mẹ nói cho con biết, muộn rồi! Mẹ tốn mất hai trăm tệ rồi đấy.”
“Hừ! Nếu khỏi ốm rồi thì ngày mai nhanh chóng đi làm việc.”
Tề Lan Hoa nói mấy câu đó xong thì đi ra ngoài luôn, không thể nặng lời quá được, cô con dâu thứ hai này của bà ấy là thanh niên trí thức trầm tính ít nói, con gái hướng nội da mặt mỏng, còn nhát gan nữa, bị bà ấy nói cho không thiết sống nữa thì biết phải làm sao?
Đã hai ngày rồi cô không ăn cơm, thế thì không được, không thể để một người đang yên đang lành lại chết đói được, Tề Hoa Lan nghĩ thế bèn hơi cắn răng, đi tới cái tủ khóa chặt ở gian nhà chính, lấy một quả trứng gà rồi đi xuống bếp.
Chờ người phụ nữ kia đi ra ngoài, ký ức của nguyên chủ mới tràn vào đầu Hề Thanh Thanh.
Hóa ra cô lại xuyên không tiếp, cô xuyên tới thập niên bảy mươi, nguyên chủ là một thanh niên trí thức, cha mẹ đều là thầy thuốc Đông y, bên trên có hai anh trai, chỉ có nguyên chủ là con gái, không thể nói là được cưng chiều lên tận trời nhưng cũng là báu vật của cha mẹ.
Gia đình mua một công việc cho anh cả từ lâu rồi, anh hai thì đi bộ đội làm lính, chỉ còn lại cô con gái rượu, kiểu gì cũng nuôi nấng được.
Không biết tại sao vợ thằng hai lại nhát gan như thế, chẳng phải chỉ nhìn thằng hai một cái thôi sao, mặc dù bên mặt trái thằng hai có vết sẹo rất đáng sợ nhưng tới mức ngất xỉu hai ngày luôn à? “Được rồi, con ra sau vườn cho gà con ăn đi, mẹ vào xem chị dâu con thế nào.”
Khi Hề Thanh Thanh tỉnh lại, cảm thấy cả người không có sức lực, loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện, trước khi ngất xỉu, cô biết mình được ai đó cứu, nhưng tại sao tiếng nói chuyện bên ngoài lại xa lạ thế chứ?
“Kẽo kẹt~”
Tiếng mở cửa vang lên, Hề Thanh Thanh cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy một người phụ nữ đứng tuổi đi vào phòng mình.
Nhìn kỹ thì người phụ nữ này tầm sáu mươi tuổi, cơ thể gầy gò, trên gương mặt sạm đen vàng có những nếp nhăn tượng trưng cho gió sương vất vả, đôi mắt nhỏ ánh lên sự tháo vát, gò má cao khiến tổng thể khuôn mặt có phần hà khắc.
“Ôi, cuối cùng cũng tỉnh rồi đó à, con xem có cô con dâu mới nào ngủ suốt hai ngày như con không chứ, con chủ động gả cho đứa con trai kia của mẹ mà sao mới nhìn một cái đã muốn nuốt lời, mẹ nói cho con biết, muộn rồi! Mẹ tốn mất hai trăm tệ rồi đấy.”
“Hừ! Nếu khỏi ốm rồi thì ngày mai nhanh chóng đi làm việc.”
Tề Lan Hoa nói mấy câu đó xong thì đi ra ngoài luôn, không thể nặng lời quá được, cô con dâu thứ hai này của bà ấy là thanh niên trí thức trầm tính ít nói, con gái hướng nội da mặt mỏng, còn nhát gan nữa, bị bà ấy nói cho không thiết sống nữa thì biết phải làm sao?
Đã hai ngày rồi cô không ăn cơm, thế thì không được, không thể để một người đang yên đang lành lại chết đói được, Tề Hoa Lan nghĩ thế bèn hơi cắn răng, đi tới cái tủ khóa chặt ở gian nhà chính, lấy một quả trứng gà rồi đi xuống bếp.
Chờ người phụ nữ kia đi ra ngoài, ký ức của nguyên chủ mới tràn vào đầu Hề Thanh Thanh.
Hóa ra cô lại xuyên không tiếp, cô xuyên tới thập niên bảy mươi, nguyên chủ là một thanh niên trí thức, cha mẹ đều là thầy thuốc Đông y, bên trên có hai anh trai, chỉ có nguyên chủ là con gái, không thể nói là được cưng chiều lên tận trời nhưng cũng là báu vật của cha mẹ.
Gia đình mua một công việc cho anh cả từ lâu rồi, anh hai thì đi bộ đội làm lính, chỉ còn lại cô con gái rượu, kiểu gì cũng nuôi nấng được.
Danh sách chương