Nhưng nguyên chủ đã tới độ tuổi thanh niên trí thức xuống nông thôn, hai anh trong nhà đều tránh được một kiếp nạm, chỉ còn một mình nguyên chủ đi được thôi.
Không có cách nào nào để mua công việc cho cô được, dù sao thì sư nhiều mà chùa ít. Thấy nếu không đi sẽ bị cưỡng chế đưa xuống nông thôn, không còn cách nào khác nữa, cha mẹ nguyên chủ đành báo danh cho cô trước, ít nhất còn được chọn nơi đến.
Nguyên chủ xuống nông thôn, ở đại đội thu hoạch này mới được hơn một tháng, nếu không vì cha mẹ nguyên chủ đắc tội với người ta, bị người ta báo cáo ác ý thì cô cũng không chủ động lấy một tên ác bá nổi tiếng trong thôn.
Hề Thanh Thanh cố lật người, lẩm bẩm: “Nguyên chủ này bị lừa rõ luôn, chị dâu cả của cô ấy gửi thư tới bảo cần gấp hai trăm tệ để biếu quà người ta, nhưng chờ nguyên chủ gửi hai trăm tệ tới đấy thì món hoa hiên vàng cũng nguội ngắt luôn rồi, do đó chị dâu cả của nguyên chủ đã nói dối.”
“Dậy rồi sao ở đó lẩm bẩm gì thế?”
Tề Lan Hoa bưng bát đến.
“Trông tinh thần vẫn rất tốt mà? Nào, uống canh trứng gà đi, vừa bổ dưỡng vừa hạ hỏa, nhất con đấy.”
Bà ấy đặt bát xuống cái bàn bên cạnh giường, vừa làu bàu vừa đỡ Hề Thanh Thanh dậy.
“Khỏi rồi thì sau này sống yên ổn với con trai mẹ, mặc dù Viễn Hàn có sẹo trên mặt nhưng nó thương vợ lắm, đừng nghe người trong thôn mình nói linh tinh, con trai mẹ tốt lắm đấy.”
Tính tình của con trai thứ hai bà ấy tệ như thế, cái mặt vốn đã đáng sợ rồi lại còn có sẹo, không dễ gì mới cưới được người vợ vừa xinh đẹp vừa có văn hóa thế này, bà ấy không vỗ về cô mà được sao?
Nói ra thì mẹ chồng cô còn chẳng nhẫn nại với chồng bà ấy như nhẫn nại với cô.
Hề Thanh Thanh nhìn mẹ chồng hờ miệng lưỡi chanh chua trước mặt mình, chậm rãi ngồi dậy, cười nhận lấy bát: “Con cảm ơn mẹ ạ.”
Cô cười làm Tề Lan Hoa hơi ngại, nếu bà ấy có một cô con gái đẹp thế này, bà ấy cũng không nỡ để cô lấy con trai mình.
Bậy bậy! Nghĩ gì thế? Con trai mình tốt chán.
Làm việc – gian trá mánh lới.
Làm người – ác bá nổi danh.
Vẻ ngoài – hung ác dữ tợn.
Có một lúc thôi mà Tề Lan Hoa muốn tự kỷ luôn, đanh giọng hung dữ nói với Hề Thanh Thanh: “Mau uống đi, uống xong thì tự rửa bát.”
Bà ấy quay đầu đi luôn.
Không có cách nào nào để mua công việc cho cô được, dù sao thì sư nhiều mà chùa ít. Thấy nếu không đi sẽ bị cưỡng chế đưa xuống nông thôn, không còn cách nào khác nữa, cha mẹ nguyên chủ đành báo danh cho cô trước, ít nhất còn được chọn nơi đến.
Nguyên chủ xuống nông thôn, ở đại đội thu hoạch này mới được hơn một tháng, nếu không vì cha mẹ nguyên chủ đắc tội với người ta, bị người ta báo cáo ác ý thì cô cũng không chủ động lấy một tên ác bá nổi tiếng trong thôn.
Hề Thanh Thanh cố lật người, lẩm bẩm: “Nguyên chủ này bị lừa rõ luôn, chị dâu cả của cô ấy gửi thư tới bảo cần gấp hai trăm tệ để biếu quà người ta, nhưng chờ nguyên chủ gửi hai trăm tệ tới đấy thì món hoa hiên vàng cũng nguội ngắt luôn rồi, do đó chị dâu cả của nguyên chủ đã nói dối.”
“Dậy rồi sao ở đó lẩm bẩm gì thế?”
Tề Lan Hoa bưng bát đến.
“Trông tinh thần vẫn rất tốt mà? Nào, uống canh trứng gà đi, vừa bổ dưỡng vừa hạ hỏa, nhất con đấy.”
Bà ấy đặt bát xuống cái bàn bên cạnh giường, vừa làu bàu vừa đỡ Hề Thanh Thanh dậy.
“Khỏi rồi thì sau này sống yên ổn với con trai mẹ, mặc dù Viễn Hàn có sẹo trên mặt nhưng nó thương vợ lắm, đừng nghe người trong thôn mình nói linh tinh, con trai mẹ tốt lắm đấy.”
Tính tình của con trai thứ hai bà ấy tệ như thế, cái mặt vốn đã đáng sợ rồi lại còn có sẹo, không dễ gì mới cưới được người vợ vừa xinh đẹp vừa có văn hóa thế này, bà ấy không vỗ về cô mà được sao?
Nói ra thì mẹ chồng cô còn chẳng nhẫn nại với chồng bà ấy như nhẫn nại với cô.
Hề Thanh Thanh nhìn mẹ chồng hờ miệng lưỡi chanh chua trước mặt mình, chậm rãi ngồi dậy, cười nhận lấy bát: “Con cảm ơn mẹ ạ.”
Cô cười làm Tề Lan Hoa hơi ngại, nếu bà ấy có một cô con gái đẹp thế này, bà ấy cũng không nỡ để cô lấy con trai mình.
Bậy bậy! Nghĩ gì thế? Con trai mình tốt chán.
Làm việc – gian trá mánh lới.
Làm người – ác bá nổi danh.
Vẻ ngoài – hung ác dữ tợn.
Có một lúc thôi mà Tề Lan Hoa muốn tự kỷ luôn, đanh giọng hung dữ nói với Hề Thanh Thanh: “Mau uống đi, uống xong thì tự rửa bát.”
Bà ấy quay đầu đi luôn.
Danh sách chương