Trong khu rừng rậm cao lớn lạ thường, một nhóm người máu me be bét, xung quanh là thú biến dị không giống bình thường nằm ngổn ngang khắp nơi.
“Tiểu Chí, lượm hết đống này về.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vâng chị Thanh. Chỗ này đủ để chúng ta sống qua mùa đông rồi.”
Một người trẻ tuổi trông như sinh viên đại học vui mừng đáp.
“Đúng vậy, cho dù chúng ta không ra ngoài suốt hai tháng cũng đủ lương thực để ăn.”
Cô gái còn lại trong hai người cũng là cô gái duy nhất của nhóm vui vẻ không thôi.
Hề Thanh Thanh quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: “Nhặt xong thì mau đi về, tôi cứ cảm thấy có dự cảm không tốt.”
Tim đập ngày càng nhanh, giọng điệu cũng sốt ruột hơn.
Mọi người nghe trụ cột tinh thần của nhóm nói vậy thì biết khả năng có nguy hiểm gì thật, mặc dù chị Thanh chỉ có dị năng sức mạnh và dị năng thực vật nhưng giác quan thứ sáu của cô vô cùng chuẩn xác.
“Không ổn! Thú biến dị cấp chín! Chạy mau!”
Hề Thanh Thanh quay đầu lại, vừa liếc nhìn cái đã thấy hãi, một con thú biến dị khổng lồ đầu đầy mụn nhọt bỗng nhiên xuất hiện, chạy như bay về phía nhóm bọn họ.
Cô không do dự chút nào, dẫu nhóm mình nhanh chóng chạy trốn.
Mặc dù cô là người có dị năng cao cấp nhất trong nhóm nhưng cô chỉ đạt đến cấp bảy, so với cấp chín thì khác biệt một trời một vực.
“Chị Thanh, cẩn thận!”
Mọi người thấy con thú biến dị cấp chín kia chạy thẳng về phía Hề Thanh Thanh thì vừa hoảng sợ vừa thương xót.
Dường như thú biến dị cấp chín biết ăn người nào sẽ có ích cho mình, nó lướt qua mọi người, mở cái miệng to như chậu máu ra táp về phía Hề Thanh Thanh.
Hề Thanh Thanh không tránh thoát được, cánh tay bị xé một miếng thịt lớn.
“Mẹ nó chứ, liều mạng đi!”
Lúc này cô đã quyết tâm, đoán chừng không tránh được trận này, dị năng trên cả cơ thể tụ lại một chỗ, trông như sắp tự bạo.
“Vụt!”
Khóe mắt Hề Thanh Thanh liếc thấy một cái tên lửa xuyên qua đầu thú biến dị trước mặt mình, thú biến dị đổ rầm xuống đất.
Nhưng cô không áp chế tự bạo của mình xuống được, thấy mọi người đều mang vẻ mặt tuyệt vọng.
Vào giây phút cuối cùng, cô cảm nhận được có người muốn điều chỉnh lại dị năng rối loạn của mình, đánh mình ngất xỉu để ngăn cản việc tự bạo.
Trong một gian phòng gạch sống rộng khoảng mười lăm mét vuông, bước vào cửa nhìn sang bên trái sẽ thấy cái giường sưởi chiếm gần nửa căn phòng.
“Mẹ ơi, bao giờ chị dâu mới tỉnh lại? Không biết anh hai đi đâu rồi nữa? Hay là đưa chị ấy tới trạm y tế cho người ta xem thế nào.”
Có hai người đứng ở sân, một cô gái trẻ nói với một bà cụ.
“Đưa gì mà đưa! Lão Trương nói rồi, chị dâu con bị dọa sợ thôi, ngủ một giấc là được.”
“Tiểu Chí, lượm hết đống này về.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vâng chị Thanh. Chỗ này đủ để chúng ta sống qua mùa đông rồi.”
Một người trẻ tuổi trông như sinh viên đại học vui mừng đáp.
“Đúng vậy, cho dù chúng ta không ra ngoài suốt hai tháng cũng đủ lương thực để ăn.”
Cô gái còn lại trong hai người cũng là cô gái duy nhất của nhóm vui vẻ không thôi.
Hề Thanh Thanh quan sát xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng: “Nhặt xong thì mau đi về, tôi cứ cảm thấy có dự cảm không tốt.”
Tim đập ngày càng nhanh, giọng điệu cũng sốt ruột hơn.
Mọi người nghe trụ cột tinh thần của nhóm nói vậy thì biết khả năng có nguy hiểm gì thật, mặc dù chị Thanh chỉ có dị năng sức mạnh và dị năng thực vật nhưng giác quan thứ sáu của cô vô cùng chuẩn xác.
“Không ổn! Thú biến dị cấp chín! Chạy mau!”
Hề Thanh Thanh quay đầu lại, vừa liếc nhìn cái đã thấy hãi, một con thú biến dị khổng lồ đầu đầy mụn nhọt bỗng nhiên xuất hiện, chạy như bay về phía nhóm bọn họ.
Cô không do dự chút nào, dẫu nhóm mình nhanh chóng chạy trốn.
Mặc dù cô là người có dị năng cao cấp nhất trong nhóm nhưng cô chỉ đạt đến cấp bảy, so với cấp chín thì khác biệt một trời một vực.
“Chị Thanh, cẩn thận!”
Mọi người thấy con thú biến dị cấp chín kia chạy thẳng về phía Hề Thanh Thanh thì vừa hoảng sợ vừa thương xót.
Dường như thú biến dị cấp chín biết ăn người nào sẽ có ích cho mình, nó lướt qua mọi người, mở cái miệng to như chậu máu ra táp về phía Hề Thanh Thanh.
Hề Thanh Thanh không tránh thoát được, cánh tay bị xé một miếng thịt lớn.
“Mẹ nó chứ, liều mạng đi!”
Lúc này cô đã quyết tâm, đoán chừng không tránh được trận này, dị năng trên cả cơ thể tụ lại một chỗ, trông như sắp tự bạo.
“Vụt!”
Khóe mắt Hề Thanh Thanh liếc thấy một cái tên lửa xuyên qua đầu thú biến dị trước mặt mình, thú biến dị đổ rầm xuống đất.
Nhưng cô không áp chế tự bạo của mình xuống được, thấy mọi người đều mang vẻ mặt tuyệt vọng.
Vào giây phút cuối cùng, cô cảm nhận được có người muốn điều chỉnh lại dị năng rối loạn của mình, đánh mình ngất xỉu để ngăn cản việc tự bạo.
Trong một gian phòng gạch sống rộng khoảng mười lăm mét vuông, bước vào cửa nhìn sang bên trái sẽ thấy cái giường sưởi chiếm gần nửa căn phòng.
“Mẹ ơi, bao giờ chị dâu mới tỉnh lại? Không biết anh hai đi đâu rồi nữa? Hay là đưa chị ấy tới trạm y tế cho người ta xem thế nào.”
Có hai người đứng ở sân, một cô gái trẻ nói với một bà cụ.
“Đưa gì mà đưa! Lão Trương nói rồi, chị dâu con bị dọa sợ thôi, ngủ một giấc là được.”
Danh sách chương