Cho nên ——
Trẫm đến cùng là đang tức giận cái quỷ gì? Hoàng đế bệ hạ sắc mặt đột nhiên trở nên tế nhị.
Bất quá, giờ này khắc này khi hắn lại nhìn Hoa Hương Trù, nội dung trong mắt đã khác nhau rất lớn.
Ân, đó là ánh mắt xem kịch vui.
Bên này.
Nghe thấy câu hỏi của Phong Hoa, không đợi Hoa Hương Trù tự mình trả lời, Hoa thái sư dĩ nhiên từ trên ghế ngồi đứng dậy, có chút cung kính ôm quyền nói: “Không sai, Hoàng Thượng, đây là tiểu nữ Hương Trù.”
Nhắc tới Hoa Hương Trù, Hoa thái sư giọng diệu mơ hồ ngậm lấy một cỗ kiêu ngạo cùng hàm xúc cưng chiều.
Giống như...
Đối với Hoa Hương Trù đột nhiên xuất hiện ở đây, đến trước mặt đế vương mượn cớ dâng trà để nịnh nọt ton hót, không có nửa phần không vui cùng dị nghị.
Nghe vậy, Phong Hoa thu lại quạt xếp, ngữ khí ý tứ hàm xúc không rõ nói một câu: “Hóa ra đúng là vị Thất tiểu thư vang danh kinh thành.”
Người này, tự nhiên là mỹ danh.
Quạt xếp rời khỏi, Hoa Hương Trù lại trắng trợn nhìn thẳng long nhan, rồi đành phải nhu thuận cúi đầu xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng ngọc.
Nghe thấy Phong Hoa nói câu "vang danh kinh thành ", hai gò má vừa đúng lúc hiện lên hai đóa đỏ ửng, cái tốc độ kia dễ dàng làm mình rơi vào đáy mắt đế vương.
Ai ngờ, Phong Hoa trong mắt chỉ lộ vẻ lãnh diễm, mà Hoa Hương Trù chỉ lo biểu diễn thẹn thùng động lòng người, trong nháy mắt đó đã bỏ lỡ cảm xúc đó.
“Hoàng Thượng khen nhầm, tên đầy kinh thành thì không dám, tiểu nữ chỉ là có chút tài mọn mà thôi, tuyệt đối không đảm đương nổi bốn chữ này.”
Trong lòng Hoa thái sư kiêu ngạo muôn phần, ngoài miệng lại hết sức khiêm tốn.
Bình thường thời điểm này, chỉ cần hiểu một chút, tất nhiên sẽ nói ngược lại với Hoa thái sư, hảo hảo đem con gái người ta tán dương một trận.
Thế nhưng là, hắn lại gặp phải ——
Nữ hoàng bệ hạ không bao giờ xuất bài theo sáo lộ.
Phong Hoa dùng quạt xếp gõ trong lòng bàn tay, thuận thế hạ xuống nói: “Trẫm cảm thấy lời của ngươi...”
Nói đến chỗ này, Phong Hoa tận lực dừng lại.
Hoa Hương Trù ngừng thở, sắc mặt thẹn thùng ửng đỏ.
Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân lại cho rằng, câu tiếp theo Phong Hoa nói nhất định là: Lời ấy sai rồi.
Sau đó, lại đưa con gái xinh đẹp vô song, tài hoa hơn người của bọn chúng hung hăng biểu dương.
Phượng Triêu Ca đem đây thái độ tự cho là đúng của một nhà ba người thu vào đáy mắt, không nhịn được ở trong lòng cười nhạo: Các ngươi đúng là ngu xuẩn!
Bất quá, nhìn thấy bọn chúng sắp bị ngược đãi...
Lòng trẫm trong không chỉ có không có bất kỳ đồng tình nào, ngược lại mơ hồ có chút kích động ~
Ngay tại thời điểm Hoa Hương Trù đã nghĩ kỹ lí do tạ ơn, cùng với bày ra tư thái tiếp nhận ca ngợi, một câu nói giống như sét đánh ngang tai từ đỉnh đầu nàng rơi xuống.
“... Nói có lý.”
Hoa Hương Trù không thể tin đột nhiên ngẩng đầu, cho là mình nghe nhầm.
Nàng đường đường là đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh quốc, nổi danh kinh thành, trong mắt đế vương, làm sao lại không phải rồi?
Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân cũng là vẻ mặt khiếp sợ khó miêu tả.
Chỉ có Phượng Triêu Ca, mặt mày cao quý lãnh diễm trở nên sung sướng thêm vài phần.
Phong Hoa lười biếng ỷ tại chỗ ngồi, ngón tay thon dài vuốt vuốt quạt xếp, hững hờ nói:
“Thất tiểu thư phủ thái sư từ lúc nào mà cũng đoạt việc bưng trà dâng nước mà hạ nhân cần phải làm?”
“Nếu biết rõ, thì sẽ nhận ra đây là Thất tiểu thư. Còn không biết, còn tưởng rằng là tỳ nữ rắp tâm làm loạn, mưu toan mời sủng đấy.”
- ----
Ah hi hi Tra nữ bị nữ hoàng bệ hạ ngược!!!!
Trẫm đến cùng là đang tức giận cái quỷ gì? Hoàng đế bệ hạ sắc mặt đột nhiên trở nên tế nhị.
Bất quá, giờ này khắc này khi hắn lại nhìn Hoa Hương Trù, nội dung trong mắt đã khác nhau rất lớn.
Ân, đó là ánh mắt xem kịch vui.
Bên này.
Nghe thấy câu hỏi của Phong Hoa, không đợi Hoa Hương Trù tự mình trả lời, Hoa thái sư dĩ nhiên từ trên ghế ngồi đứng dậy, có chút cung kính ôm quyền nói: “Không sai, Hoàng Thượng, đây là tiểu nữ Hương Trù.”
Nhắc tới Hoa Hương Trù, Hoa thái sư giọng diệu mơ hồ ngậm lấy một cỗ kiêu ngạo cùng hàm xúc cưng chiều.
Giống như...
Đối với Hoa Hương Trù đột nhiên xuất hiện ở đây, đến trước mặt đế vương mượn cớ dâng trà để nịnh nọt ton hót, không có nửa phần không vui cùng dị nghị.
Nghe vậy, Phong Hoa thu lại quạt xếp, ngữ khí ý tứ hàm xúc không rõ nói một câu: “Hóa ra đúng là vị Thất tiểu thư vang danh kinh thành.”
Người này, tự nhiên là mỹ danh.
Quạt xếp rời khỏi, Hoa Hương Trù lại trắng trợn nhìn thẳng long nhan, rồi đành phải nhu thuận cúi đầu xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng ngọc.
Nghe thấy Phong Hoa nói câu "vang danh kinh thành ", hai gò má vừa đúng lúc hiện lên hai đóa đỏ ửng, cái tốc độ kia dễ dàng làm mình rơi vào đáy mắt đế vương.
Ai ngờ, Phong Hoa trong mắt chỉ lộ vẻ lãnh diễm, mà Hoa Hương Trù chỉ lo biểu diễn thẹn thùng động lòng người, trong nháy mắt đó đã bỏ lỡ cảm xúc đó.
“Hoàng Thượng khen nhầm, tên đầy kinh thành thì không dám, tiểu nữ chỉ là có chút tài mọn mà thôi, tuyệt đối không đảm đương nổi bốn chữ này.”
Trong lòng Hoa thái sư kiêu ngạo muôn phần, ngoài miệng lại hết sức khiêm tốn.
Bình thường thời điểm này, chỉ cần hiểu một chút, tất nhiên sẽ nói ngược lại với Hoa thái sư, hảo hảo đem con gái người ta tán dương một trận.
Thế nhưng là, hắn lại gặp phải ——
Nữ hoàng bệ hạ không bao giờ xuất bài theo sáo lộ.
Phong Hoa dùng quạt xếp gõ trong lòng bàn tay, thuận thế hạ xuống nói: “Trẫm cảm thấy lời của ngươi...”
Nói đến chỗ này, Phong Hoa tận lực dừng lại.
Hoa Hương Trù ngừng thở, sắc mặt thẹn thùng ửng đỏ.
Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân lại cho rằng, câu tiếp theo Phong Hoa nói nhất định là: Lời ấy sai rồi.
Sau đó, lại đưa con gái xinh đẹp vô song, tài hoa hơn người của bọn chúng hung hăng biểu dương.
Phượng Triêu Ca đem đây thái độ tự cho là đúng của một nhà ba người thu vào đáy mắt, không nhịn được ở trong lòng cười nhạo: Các ngươi đúng là ngu xuẩn!
Bất quá, nhìn thấy bọn chúng sắp bị ngược đãi...
Lòng trẫm trong không chỉ có không có bất kỳ đồng tình nào, ngược lại mơ hồ có chút kích động ~
Ngay tại thời điểm Hoa Hương Trù đã nghĩ kỹ lí do tạ ơn, cùng với bày ra tư thái tiếp nhận ca ngợi, một câu nói giống như sét đánh ngang tai từ đỉnh đầu nàng rơi xuống.
“... Nói có lý.”
Hoa Hương Trù không thể tin đột nhiên ngẩng đầu, cho là mình nghe nhầm.
Nàng đường đường là đệ nhất mỹ nhân Thiên Thánh quốc, nổi danh kinh thành, trong mắt đế vương, làm sao lại không phải rồi?
Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân cũng là vẻ mặt khiếp sợ khó miêu tả.
Chỉ có Phượng Triêu Ca, mặt mày cao quý lãnh diễm trở nên sung sướng thêm vài phần.
Phong Hoa lười biếng ỷ tại chỗ ngồi, ngón tay thon dài vuốt vuốt quạt xếp, hững hờ nói:
“Thất tiểu thư phủ thái sư từ lúc nào mà cũng đoạt việc bưng trà dâng nước mà hạ nhân cần phải làm?”
“Nếu biết rõ, thì sẽ nhận ra đây là Thất tiểu thư. Còn không biết, còn tưởng rằng là tỳ nữ rắp tâm làm loạn, mưu toan mời sủng đấy.”
- ----
Ah hi hi Tra nữ bị nữ hoàng bệ hạ ngược!!!!
Danh sách chương