“...”
Lông mày Phượng Triêu Ca khơi mào một vòng giận dữ rõ nét kinh tâm.
Hoa Vân La có phải ngươi... Quên mất mình là một nữ nhân? Trêu chọc trẫm coi như xong, những nữ nhân khác ngươi cũng hạ thủ được!
Cực kỳ tức giận a, ngay cả mỉm cười đều không thể giữ vững nổi.
Phượng Triêu Ca không nói một lời, đuôi lông mày lại lạnh lùng xuống, tấm dung nhan tuyệt sắc lưu chuyển thành lãnh diễm ngàn vạn.
Trừ ngoài Phượng Triêu Ca, Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân lại cảm thấy cao hứng, thậm chí hết sức tán thành.
So với thứ nữ Hoa Vân La, hiển nhiên là Hoa Hương Trù vào mắt xanh của đế vương, càng đúng tâm ý của bọn họ.
Hương Nhi bất quá có chút lộ mặt, liền hấp dẫn hoàng thượng chú ý, ngay cả mặt mũi quý phi hắn gần đây sủng ái nhất đều không để ý...
Xem ra ——
Có hi vọng!
Trong chớp mắt này, Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Hy vọng Hoa Hương Trù có thể tranh giành, một lần hành động trở thành vợ đế vương!
Muốn làm vợ đế vương cũng không phải dễ như vậy, yếu tố đầu tiên chính là ——
Chịu đựng!
Lô nước trà nóng hổi mới ra, xuyên thấu qua mảnh đỡ chén sứ truyền đến đầu ngón tay.
Hoa Hương Trù trên da thịt mịn màng bị bỏng đến ửng đỏ, làm cho nàng rất muốn lập tức ném chén trà, sợ hãi kêu lên.
Thế nhưng là, khi nàng nghe thấy mệnh lệnh bên tai ý tứ hàm xúc không rõ, nên không thể không chịu đựng đầu ngón tay bị phỏng đau, điều chỉnh thần sắc trên mặt đến mức đẹp nhất.
Lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Chiếc cằm tinh xảo dường như bị ép nâng lên, chiếc cổ trắng nõn duyên dáng lộ ra.
Mặt mày tuyệt sắc như hoa đào từng chút đập vào mắt Phong Hoa, đẹp đến kinh tâm động phách, phá lệ làm người hít thở không thông.
Kinh diễm tuyệt trần như vậy, chỉ sợ trên đời này không có nam nhân nào không động tâm.
Dù là, chỉ đơn thuần mê luyến sự xinh đẹp này.
Phong Hoa đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai, bên môi giống như cười mà không cười.
Lương bạc mà như bông hoa tươi đẹp.
Hoa Hương Trù lần đầu tiên nhìn nam nhân tôn quý nhất ở khoảng cách gần như vậy ——
Đế vương trẻ tuổi gần trong gang tấc, khoảng cách quá gần, khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu ngược lại không chút góc chết nào.
Giờ này khắc này, Hoa Hương Trù một lòng tràn nhìn cho đã mắt, chỉ là nhìn cặp đôi mắt đen như như ngọc nhiều hơn.
Đôi mắt như hắc ngọc đẹp nhất thế gian, tinh quang nội liễm, làm người chấn động cả hồn phách.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Hương Trù không khỏi hô hấp cứng lại.
Nếu như nàng không có nhìn lầm, Hoàng Thượng trong mắt vừa mới lóe lên một tia sáng......mỉa mai?
Mỉa mai ai?
Nàng sao?
Trong mắt người ngoài, một màn này, giống như đế vương bị sắc đẹp làm cho khuynh đảo, nữ tử si mê với đế vương uy nghi, rất tình chàng ý thiếp!
Chỉ Hoa Hương Trù tự mình biết, khi nàng nhìn vào ánh mắt đế vương, cảm thấy sắp không thể hô hấp, thậm chí đầu ngón tay bị phỏng đau, lại nhất thời chẳng quan tâm.
Không nhịn được muốn quỳ xuống bên chân Phong Hoa ——
Cúi đầu xưng thần.
Thế nhưng là, những lời này Hoa Hương Trù không nói, không có ai biết a.
Phượng Triêu Ca nhìn một màn ‘Tình chàng ý thiếp’ kia, chỉ cảm thấy chướng mắt đến cực điểm, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng này, giống như để cho hai người vừa ở trong mộng tỉnh lại.
Phong Hoa chớp chớp môi.
Hoa Hương Trù thoáng nhìn Phong Hoa kéo khóe môi cười, đầu quả tim run rẩy.
Vừa là tim đập thình thịch, cũng đột nhiên dâng lên một loại... dự cảm không rõ.
Sau một khắc.
Hoa Hương Trù nghe thấy đạo thanh âm tôn quý điệt lệ, vang lên bên tai:
“Nếu như trẫm không có nhớ lầm, vị này là... tiểu thư quý phủ?”
Những lời này, là hỏi thăm, cũng là xác định.
Dù là đế vương không nhận ra Thất tiểu thư phủ thái sư, nhưng mà cách ăn mặc của Hoa Hương Trù, người sáng suốt vừa nhìn đã biết nàng khẳng định không phải tỳ nữ bình thường.
Hơn nữa, Hoa Hương Trù vừa mới đứng sau lưng Hoa phu nhân tại cửa ra vào cùng nghênh đón thánh giá. Một tỳ nữ cũng không có tư cách này.
Diễn!
Nguỵ trang đến mức tận cùng.
Đặc biệt người mắc mưu là Hoa Vân La, sẽ không biết mình....
Suy nghĩ của Phượng Triêu Ca đột nhiên kẹt lại.
- ---
Ah hi hi, hoàng thượng ghen kìa!!!!
Lông mày Phượng Triêu Ca khơi mào một vòng giận dữ rõ nét kinh tâm.
Hoa Vân La có phải ngươi... Quên mất mình là một nữ nhân? Trêu chọc trẫm coi như xong, những nữ nhân khác ngươi cũng hạ thủ được!
Cực kỳ tức giận a, ngay cả mỉm cười đều không thể giữ vững nổi.
Phượng Triêu Ca không nói một lời, đuôi lông mày lại lạnh lùng xuống, tấm dung nhan tuyệt sắc lưu chuyển thành lãnh diễm ngàn vạn.
Trừ ngoài Phượng Triêu Ca, Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân lại cảm thấy cao hứng, thậm chí hết sức tán thành.
So với thứ nữ Hoa Vân La, hiển nhiên là Hoa Hương Trù vào mắt xanh của đế vương, càng đúng tâm ý của bọn họ.
Hương Nhi bất quá có chút lộ mặt, liền hấp dẫn hoàng thượng chú ý, ngay cả mặt mũi quý phi hắn gần đây sủng ái nhất đều không để ý...
Xem ra ——
Có hi vọng!
Trong chớp mắt này, Hoa thái sư cùng Hoa phu nhân liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Hy vọng Hoa Hương Trù có thể tranh giành, một lần hành động trở thành vợ đế vương!
Muốn làm vợ đế vương cũng không phải dễ như vậy, yếu tố đầu tiên chính là ——
Chịu đựng!
Lô nước trà nóng hổi mới ra, xuyên thấu qua mảnh đỡ chén sứ truyền đến đầu ngón tay.
Hoa Hương Trù trên da thịt mịn màng bị bỏng đến ửng đỏ, làm cho nàng rất muốn lập tức ném chén trà, sợ hãi kêu lên.
Thế nhưng là, khi nàng nghe thấy mệnh lệnh bên tai ý tứ hàm xúc không rõ, nên không thể không chịu đựng đầu ngón tay bị phỏng đau, điều chỉnh thần sắc trên mặt đến mức đẹp nhất.
Lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Chiếc cằm tinh xảo dường như bị ép nâng lên, chiếc cổ trắng nõn duyên dáng lộ ra.
Mặt mày tuyệt sắc như hoa đào từng chút đập vào mắt Phong Hoa, đẹp đến kinh tâm động phách, phá lệ làm người hít thở không thông.
Kinh diễm tuyệt trần như vậy, chỉ sợ trên đời này không có nam nhân nào không động tâm.
Dù là, chỉ đơn thuần mê luyến sự xinh đẹp này.
Phong Hoa đáy mắt hiện lên một tia mỉa mai, bên môi giống như cười mà không cười.
Lương bạc mà như bông hoa tươi đẹp.
Hoa Hương Trù lần đầu tiên nhìn nam nhân tôn quý nhất ở khoảng cách gần như vậy ——
Đế vương trẻ tuổi gần trong gang tấc, khoảng cách quá gần, khuôn mặt tuấn mỹ phong lưu ngược lại không chút góc chết nào.
Giờ này khắc này, Hoa Hương Trù một lòng tràn nhìn cho đã mắt, chỉ là nhìn cặp đôi mắt đen như như ngọc nhiều hơn.
Đôi mắt như hắc ngọc đẹp nhất thế gian, tinh quang nội liễm, làm người chấn động cả hồn phách.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Hương Trù không khỏi hô hấp cứng lại.
Nếu như nàng không có nhìn lầm, Hoàng Thượng trong mắt vừa mới lóe lên một tia sáng......mỉa mai?
Mỉa mai ai?
Nàng sao?
Trong mắt người ngoài, một màn này, giống như đế vương bị sắc đẹp làm cho khuynh đảo, nữ tử si mê với đế vương uy nghi, rất tình chàng ý thiếp!
Chỉ Hoa Hương Trù tự mình biết, khi nàng nhìn vào ánh mắt đế vương, cảm thấy sắp không thể hô hấp, thậm chí đầu ngón tay bị phỏng đau, lại nhất thời chẳng quan tâm.
Không nhịn được muốn quỳ xuống bên chân Phong Hoa ——
Cúi đầu xưng thần.
Thế nhưng là, những lời này Hoa Hương Trù không nói, không có ai biết a.
Phượng Triêu Ca nhìn một màn ‘Tình chàng ý thiếp’ kia, chỉ cảm thấy chướng mắt đến cực điểm, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng này, giống như để cho hai người vừa ở trong mộng tỉnh lại.
Phong Hoa chớp chớp môi.
Hoa Hương Trù thoáng nhìn Phong Hoa kéo khóe môi cười, đầu quả tim run rẩy.
Vừa là tim đập thình thịch, cũng đột nhiên dâng lên một loại... dự cảm không rõ.
Sau một khắc.
Hoa Hương Trù nghe thấy đạo thanh âm tôn quý điệt lệ, vang lên bên tai:
“Nếu như trẫm không có nhớ lầm, vị này là... tiểu thư quý phủ?”
Những lời này, là hỏi thăm, cũng là xác định.
Dù là đế vương không nhận ra Thất tiểu thư phủ thái sư, nhưng mà cách ăn mặc của Hoa Hương Trù, người sáng suốt vừa nhìn đã biết nàng khẳng định không phải tỳ nữ bình thường.
Hơn nữa, Hoa Hương Trù vừa mới đứng sau lưng Hoa phu nhân tại cửa ra vào cùng nghênh đón thánh giá. Một tỳ nữ cũng không có tư cách này.
Diễn!
Nguỵ trang đến mức tận cùng.
Đặc biệt người mắc mưu là Hoa Vân La, sẽ không biết mình....
Suy nghĩ của Phượng Triêu Ca đột nhiên kẹt lại.
- ---
Ah hi hi, hoàng thượng ghen kìa!!!!
Danh sách chương