Thú vị.

Mệnh lệnh của trẫm, vẫn còn có người muốn kháng chỉ bất tuân? Phong Hoa ánh mắt nhàn nhạt lưu chuyển, từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn Vinh tần ——

Vinh tần giờ này khắc này rất chật vật.

Mái tóc dài ướt nhẹp, một đám dán vào một bên gò má trắng bệch như tuyết, trong mắt đẹp tràn ngập ý niệm điên cuồng, trong miệng một mực la hét không phục.

Vị nữ nhi tướng môn này, cuối cùng ở trong thâm cung trở nên hoàn toàn thay đổi, không còn bộ dáng thẹn thùng lại hào phóng lúc mới gặp gỡ.

Phượng Triêu Ca trong nội tâm đột nhiên bỗng dưng phát lạnh.

Nếu như hắn vĩnh viễn không thể cùng Hoa Vân La đổi lại...

“... Cha ta là Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân, nhiều năm trấn thủ biên quan, thay Thiên Thánh đã từng lập nhiều công lao hiển hách, Hoàng Thượng người vì một phi tử lãnh cung lại đối đãi với trưởng nữ của hắn như thế, sẽ không sợ mấy trăm ngàn tướng sĩ nơi biên quan thất vọng đau khổ sao?!”

Vinh tần kêu la đến cuối cùng, dĩ nhiên bắt đầu không lựa lời nói, không có suy nghĩ gì thốt ra!

Tiếng nói hạ xuống.

Vinh tần bỗng nhiên trừng to mắt, kịp thời phản ứng mình nói cái gì, lập tức yên tĩnh như thóc.

Toàn bộ ngự hoa viên tĩnh mịch một mảnh.

Ngoại trừ yên tĩnh thì vẫn là yên tĩnh.

Mọi người ngừng thở, cũng không dám thở mạnh.

Vinh tần lời này...

Quả thực đại nghịch bất đạo, lòng dạ đáng chém a!!

Phượng Triêu Ca nhìn về phía Vinh tần, lạnh lùng đến mức tận cùng, dường như đang nhìn một người chết vậy.

Không có một đế vương nào sẽ thờ ơ đối với lời uy hiếp.

Bất kể là Phượng Triêu Ca, hay Phong Hoa.

Phong Hoa mặt không biểu tình, không nói gì.

Dung nhan ẩn trong ánh nắng rực rỡ, một bên mặt tinh xảo tựa như một bức tranh quý giá, làm cho người khác không dám tập trung nhìn.

Nàng cười lạnh:

“Trưởng nữ của Phiêu Kỵ tướng quân, thật sự là có uy phong thật to!”

Vinh tần như trong mộng tỉnh vậy, lập tức thay đổi thái độ, kịp phản ứng quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ:

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, vừa rồi đều là nô tì ăn nói bậy bạ, cầu Hoàng Thượng thứ tội! Là nô tì nhất thời cử chỉ điên rồ, mới có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo...”

Phong Hoa cũng không để ý đến lời cầu khẩn của nàng, ngữ khí lạnh như băng, thanh tuyến lạnh thấu xương mà đẹp đẽ quý giá:

"Tước phong hào Vinh tần, lập tức đày vào lãnh cung.

Lại phái người truyền chỉ cho Phiêu Kỵ phủ tướng quân, hỏi hắn một câu:

Thiên Thánh này, là thiên hạ của Phượng thị ta, hắn có còn là trung thần của Phượng thị Hoàng Triều?"

Dứt lời.

Ám vệ ở chỗ tối ôm quyền rời đi: “Lĩnh chỉ!”

Vinh tần thân thể mềm nhũn, ngã ngồi tại mặt đất...

Phong Hoa thủ đoạn quyết đoán, làm Phượng Triêu Ca cũng không khỏi tán thưởng một câu.

Cùng lúc đó, trong lòng của hắn cũng không nhịn được sinh ra nghi kị:

Nàng, thật là thứ nữ phủ thái sư?

Nghĩ đến, Phượng Triêu Ca đột nhiên hắt hơi một cái: “Ắt-xì!”

Phong Hoa nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía hắn, che dấu đi mũi nhọn trên mặt, cau mày nói:

“Nhất định là vừa mới rơi xuống nước gặp lạnh, hay mau trở lại Dưỡng Tâm điện đi, thân thể nàng vừa tốt lên không bao lâu, cũng đừng lại nhiễm phong hàn...”

Âm thanh mềm mại ân cần, đủ để khiến Vinh tần điên cuồng!

Tại lúc Phong Hoa cùng Phượng Triêu Ca quay người rời đi, Vinh tần cuối cùng nhịn không được hướng toàn bóng lưng của bọn họ hô to một tiếng:

“Hoàng Thượng! Vì sao người hết lần này tới lần khác đối với ta nhẫn tâm như thế, Dung Thanh Ca ta đến cùng so với Hoa Vân La chênh lệch ở chỗ nào?!”

Sau nửa ngày.

Đạo âm thanh hoa lệ mà tôn quý, từ đằng xa nhẹ nhàng truyền đến ——

“Ngươi là ngươi, nàng là nàng, không cần phải so sánh.”

“Nếu như ngươi muốn biết đáp án, trẫm nói cho ngươi biết là được ——”

“Ngươi có lẽ sẽ không kém nàng, nhưng mà chỉ bằng sự ưa thích trẫm đối với nàng, điểm này là đủ rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện