Ác nhân cáo trạng trước!
Lông mày Phượng Triêu Ca hiện ra một vòng giận dữ.
Đồng thời, trong nội tâm sinh ra một tia khẩn trương nhỏ không dễ nhận biết.
Nàng, sẽ không phải là tin Vinh tần ăn nói bậy bạ chứ? Rất hiển nhiên, hoàng đế bệ hạ lo lắng là dư thừa.
Nghe vậy, Phong Hoa bỗng nhiên cười cười.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào trên người của nàng, làm nổi bật Chân long đồ án trên long bào rất sống động, giống như nhẹ nhàng muốn bay.
Tuy rằng tóc đen lộn xộn, lại tuấn mỹ phong lưu không giảm.
Đạo hoa lệ thanh âm, từ trong miệng người cao quý nhất thế gian chậm rãi truyền ra, mang theo hương vị làm người chấn động cả hồn phách:
“Ồ. Ngươi nói Hoa phi đẩy ngươi rơi xuống nước?”
Vinh tần sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt lại sáng ngời kinh tâm, lời nói ra được ăn cả ngã về không:
“Không sai.”
“Hoa Vân La đẩy nô tì rơi xuống nước, Hiền phi tỷ tỷ và Lệ phi tỷ tỷ, còn có cung nhân ở đây đều là tận mắt nhìn thấy, cầu Hoàng Thượng... Thay nô tì làm chủ!”
Buồn bã khóc lóc nói xong, Vinh tần đầu ngón tay úp xuống mặt đất, thân thể thướt tha cúi gập lại, cái trán lần nữa chạm đất.
Sau đó, một mực bảo trì động tác cùng tư thế này, không tiếng động tỏ rõ quyết tâm của nàng:
Nếu như Phong Hoa không thay nàng làm chủ, hung hăng khiển trách "Hung thủ " đẩy nàng rơi xuống nước thì nàng liền quỳ mãi không đứng lên.
Đây là quyết tâm, cũng là uy hiếp.
Đáng tiếc.
Nữ hoàng bệ hạ cho tới bây giờ sẽ không có khả năng bị uy hiếp.
Ân, coi như là bị uy hiếp, người chịu cũng không phải nàng nha.
Cho nên...
Ngươi nguyện ý quỳ, cứ tiếp tục quỳ đi.
Phong Hoa không gọi Vinh tần đứng dậy.
Mà là đem ánh mắt chuyển đế Hiền phi cùng Lệ phi, ngữ khí không cần tỏ ra cao cao tại thượng, cũng đã khiến các nàng không cách nào sánh bằng:
“Vinh tần nói như vậy có đúng không?”
Hiền phi thầm nghĩ, đây có lẽ là một thời cơ tốt để lật đổ ‘Hoa Vân La’.
Hơn nữa là nàng âm thầm sai khiến Vinh tần, nếu như lúc này không đứng ra thay nàng nói một đôi lời, Vinh tần nhất định cũng sẽ kéo nàng xuống.
Nghĩ tới đây, Hiền phi tiến lên, tư thái nhất phái đoan trang hào phóng: “Hoàng Thượng, Vinh tần muội muội nói không sai, hoàn toàn chính xác là...”
Nàng dừng một chút, ánh mắt liếc liếc Phượng Triêu Ca, lại nhẹ nhàng thu lại tròng mắt, nói ra: “... Vân La muội muội đem Vinh tần muội muội đẩy xuống nước.”
Phượng Triêu Ca cười lạnh.
Mấy phi tử này, thật đúng là cùng một giuộc!
Nếu như không phải hắn hiện tại chính là Hoa Vân La, tất nhiên sẽ bị Vinh tần cùng Hiền phi đùa bỡn xoay quanh đi!
Nghe xong Hiền phi nói, Phong Hoa ý tứ hàm xúc không rõ ‘Ân’ một tiếng, lại hỏi: “Lệ phi có gì muốn nói?”
Lệ phi đôi mắt đẹp đi lòng vòng, thân thể mềm mại lượn lờ tiến lên một bước, nói: “... Hoàng Thượng, nô tì thật sự không đành lòng nhìn thấy Hiền phi tỷ tỷ và Vinh tần muội muội vu oan cho Vân La muội muội, lừa gạt người!”
Sắc mặt Hiền phi cùng Vinh tần ngay lập tức biến đổi, thật không ngờ Lệ phi vậy mà sẽ làm phản!
Lệ phi đột nhiên phản bội, đem tội danh Hiền phi cùng Vinh tần mưu hại hại sủng phi hoàng đế nói ra hết, phủi bỏ hết quan hệ với mình.
“... Sự tình chính là như vậy, hoàng thượng. Cũng không phải là Vân La muội muội đẩy Vinh tần muội muội xuống nước, sự thật hoàn toàn khác biệt mới phải.”
Phong Hoa khiêu mi, không khỏi hỏi: “Các ngươi còn có gì có thể nói?”
“... Nô tì, không lời nào để nói.”
Hiền phi, Vinh tần mặt xám như tro, không thể không cúi đầu nhận tội.
Phong Hoa lãnh đạm nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, Hiền phi và Vinh tần khi quân mưu hại hậu phi, hạ thấp tam cấp, phạt bổng một năm, cấm túc ba tháng!”
Hiền phi dập đầu buồn bã thê lương nói: “... Nô tì lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.”
Vinh tần lại vùng vẫy giãy chết, kêu to oan khuất:
“Hoàng Thượng, nô tì không phục!”
“Hoa Vân La nàng đã sớm bị tước đi phong hào Hoa phi, nơi nào còn là hậu phi chứ? Nô tì bất quá là trừng phạt một kẻ trắng tay mà thôi, có tội gì?”
“Nô tì tuyệt đối không phục!”
Lông mày Phượng Triêu Ca hiện ra một vòng giận dữ.
Đồng thời, trong nội tâm sinh ra một tia khẩn trương nhỏ không dễ nhận biết.
Nàng, sẽ không phải là tin Vinh tần ăn nói bậy bạ chứ? Rất hiển nhiên, hoàng đế bệ hạ lo lắng là dư thừa.
Nghe vậy, Phong Hoa bỗng nhiên cười cười.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào trên người của nàng, làm nổi bật Chân long đồ án trên long bào rất sống động, giống như nhẹ nhàng muốn bay.
Tuy rằng tóc đen lộn xộn, lại tuấn mỹ phong lưu không giảm.
Đạo hoa lệ thanh âm, từ trong miệng người cao quý nhất thế gian chậm rãi truyền ra, mang theo hương vị làm người chấn động cả hồn phách:
“Ồ. Ngươi nói Hoa phi đẩy ngươi rơi xuống nước?”
Vinh tần sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt lại sáng ngời kinh tâm, lời nói ra được ăn cả ngã về không:
“Không sai.”
“Hoa Vân La đẩy nô tì rơi xuống nước, Hiền phi tỷ tỷ và Lệ phi tỷ tỷ, còn có cung nhân ở đây đều là tận mắt nhìn thấy, cầu Hoàng Thượng... Thay nô tì làm chủ!”
Buồn bã khóc lóc nói xong, Vinh tần đầu ngón tay úp xuống mặt đất, thân thể thướt tha cúi gập lại, cái trán lần nữa chạm đất.
Sau đó, một mực bảo trì động tác cùng tư thế này, không tiếng động tỏ rõ quyết tâm của nàng:
Nếu như Phong Hoa không thay nàng làm chủ, hung hăng khiển trách "Hung thủ " đẩy nàng rơi xuống nước thì nàng liền quỳ mãi không đứng lên.
Đây là quyết tâm, cũng là uy hiếp.
Đáng tiếc.
Nữ hoàng bệ hạ cho tới bây giờ sẽ không có khả năng bị uy hiếp.
Ân, coi như là bị uy hiếp, người chịu cũng không phải nàng nha.
Cho nên...
Ngươi nguyện ý quỳ, cứ tiếp tục quỳ đi.
Phong Hoa không gọi Vinh tần đứng dậy.
Mà là đem ánh mắt chuyển đế Hiền phi cùng Lệ phi, ngữ khí không cần tỏ ra cao cao tại thượng, cũng đã khiến các nàng không cách nào sánh bằng:
“Vinh tần nói như vậy có đúng không?”
Hiền phi thầm nghĩ, đây có lẽ là một thời cơ tốt để lật đổ ‘Hoa Vân La’.
Hơn nữa là nàng âm thầm sai khiến Vinh tần, nếu như lúc này không đứng ra thay nàng nói một đôi lời, Vinh tần nhất định cũng sẽ kéo nàng xuống.
Nghĩ tới đây, Hiền phi tiến lên, tư thái nhất phái đoan trang hào phóng: “Hoàng Thượng, Vinh tần muội muội nói không sai, hoàn toàn chính xác là...”
Nàng dừng một chút, ánh mắt liếc liếc Phượng Triêu Ca, lại nhẹ nhàng thu lại tròng mắt, nói ra: “... Vân La muội muội đem Vinh tần muội muội đẩy xuống nước.”
Phượng Triêu Ca cười lạnh.
Mấy phi tử này, thật đúng là cùng một giuộc!
Nếu như không phải hắn hiện tại chính là Hoa Vân La, tất nhiên sẽ bị Vinh tần cùng Hiền phi đùa bỡn xoay quanh đi!
Nghe xong Hiền phi nói, Phong Hoa ý tứ hàm xúc không rõ ‘Ân’ một tiếng, lại hỏi: “Lệ phi có gì muốn nói?”
Lệ phi đôi mắt đẹp đi lòng vòng, thân thể mềm mại lượn lờ tiến lên một bước, nói: “... Hoàng Thượng, nô tì thật sự không đành lòng nhìn thấy Hiền phi tỷ tỷ và Vinh tần muội muội vu oan cho Vân La muội muội, lừa gạt người!”
Sắc mặt Hiền phi cùng Vinh tần ngay lập tức biến đổi, thật không ngờ Lệ phi vậy mà sẽ làm phản!
Lệ phi đột nhiên phản bội, đem tội danh Hiền phi cùng Vinh tần mưu hại hại sủng phi hoàng đế nói ra hết, phủi bỏ hết quan hệ với mình.
“... Sự tình chính là như vậy, hoàng thượng. Cũng không phải là Vân La muội muội đẩy Vinh tần muội muội xuống nước, sự thật hoàn toàn khác biệt mới phải.”
Phong Hoa khiêu mi, không khỏi hỏi: “Các ngươi còn có gì có thể nói?”
“... Nô tì, không lời nào để nói.”
Hiền phi, Vinh tần mặt xám như tro, không thể không cúi đầu nhận tội.
Phong Hoa lãnh đạm nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, Hiền phi và Vinh tần khi quân mưu hại hậu phi, hạ thấp tam cấp, phạt bổng một năm, cấm túc ba tháng!”
Hiền phi dập đầu buồn bã thê lương nói: “... Nô tì lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.”
Vinh tần lại vùng vẫy giãy chết, kêu to oan khuất:
“Hoàng Thượng, nô tì không phục!”
“Hoa Vân La nàng đã sớm bị tước đi phong hào Hoa phi, nơi nào còn là hậu phi chứ? Nô tì bất quá là trừng phạt một kẻ trắng tay mà thôi, có tội gì?”
“Nô tì tuyệt đối không phục!”
Danh sách chương