Edit: Tiểu Hy Hy.
Người đàn ông đội mũ, cũng chính là Lãnh Băng Băng, lần đầu tiên ngồi ngay ngắn trong xe.
Dưới mũ, là gương mặt tuấn tú tái nhợt có thể xem là tú lệ.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Cố Thịnh Nhân, giọng hơi khàn: “Vậy cô nói thử xem.”
Cố Thịnh Nhân nhoẻn miệng cười: “Dị năng của anh, trùng với tên của anh.”
Độ ấm trong xe đột ngột hạ xuống, dưới chiếc ghế lạnh như băng thậm chí còn phủ một tầng hơi sương mỏng manh.
Lại Tử và Kiều Thành đều kinh hãi nhìn Lãnh Băng Băng từ nãy đến giờ đều không có cảm giác tồn tại.
Ba người không phải đồng bọn, chuẩn xác mà nói, hai người Lại Tử và Kiều Thành là một bọn. Mà Lãnh Băng Băng, chẳng qua là một dị năng giả bọn họ tiện thể cho quá giang sau khi “trộm” xong Lý Thịnh Tập.
Dù sao đều là đi căn cứ Băng Sương, thêm một dị năng giả, cũng có thể nhiều hơn một phần an toàn.
Đặc biệt là Lại Tử mập, băng hỏa tương khắc, hắn quả thực có loại cảm giác bị đối phương áp chế, hoàn toàn không thể sử dụng một chút dị năng nào.
Không giống hai người kia, Cố Thịnh Nhân vẫn điềm nhiên như cũ.
Theo như suy đoán của cô, Lãnh Băng Băng ở đây có thể là để làm nhiệm vụ nào đó, sợ đối phương hiểu lầm, bổ sung nói: “Nếu tôi nói, ta cũng không phải người bình thường, tôi cũng là dị năng giả, anh tin không?”
Lạnh Băng Băng không nói gì, hiển nhiên chờ Cố Thịnh Nhân nói tiếp.
Cố Thịnh Nhân cũng không im luôn: “Dị năng của tôi, có liên quan đến tiên đoán. Nếu các người tin, phải lắng nghe thật kỹ những lời tôi sắp nói. Nếu không tin, coi như tôi chưa nói gì.”
Căn cứ Băng Sương cũng có một dị năng giả tiên đoán, cô ta cũng không biết được chuyện diễn ra cụ thể thế nào, mà là có cảm ứng đối với tin tốt hay tin xấu, cứ vậy thôi, dị năng giả kia cũng được Lôi Đình bảo vệ kỹ lưỡng.
Nghe Cố Thịnh Nhân nói mình thức tỉnh dị năng tiên đoán, phản ứng của từng người đều không giống nhau.
Lãnh Băng Băng vẻ mặt vẫn như tấm băng ngàn năm, tâm tư của hắn ngoại trừ hắn không ai có thể nhìn ra.
Lại Tử hơi ngớ người, cười nhạo nói: “Đại tiểu thư Lý gia, không hề thức tỉnh dị năng, đây là chuyện mà toàn bộ căn cứ Đế Đô đều biết, cô muốn bịa chuyện, cũng phải bịa đáng tin một chút chứ.”
Kiều Thành liếc mắt nhìn nhìn Cố Thịnh Nhân, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt cũng nói rõ rằng hắn không tin.
“Hừ!” Lại Tử là người đầu tiên lên tiếng, “Tao còn tưởng có thể dối ra được thứ gì, tang thi triều? Mạt thế này qua bao lâu rồi, ta chưa từng thấy một cái tang thi triều nào, mày vừa mới há mồm một cái, tang thi triều đã tới rồi?”
“Anh câm miệng!” Cố Thịnh Nhân không kiên nhẫn nhìn tên mập này.
“Tôi nói, nếu không tin, thì xem như tôi chưa nói gì.”
Cô nhìn Lãnh Băng Băng: “Chúng ta làm giao dịch không?”
Lãnh Băng Băng nhướng mày nhìn cô gái vẫn điềm tĩnh, hiếm khi gật đầu: “Nói đi.”
“Chúng ta đổi đường đi, anh đưa tôi trở về căn cứ Đế Đô.” Cố Thịnh Nhân không màng ánh mắt trừng lớn của Lại Tử và Kiều Thành kế bên, tiếp tục nói, “Bốn ngày sau, anh sẽ có thể nhìn thấy kết quả. Nếu tôi có nói đúng, coi như đã như đã cứu anh một mạng rồi.”
Lãnh Băng Băng cảm thấy nữ nhân này điên rồi: “Cô dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ đồng ý?”