Edit: Tiểu Hy Hy.
Những con quái vật ấy, không có hô hấp, không có tim đập, không có cảm tình, không có cảm giác, chỉ còn lại bản năng ăn thịt người.
Thật ra bọn họ đã chết.
Là một cái xác đói thịt biết đi.
Loại sinh vật này, hiện giờ, được gọi chung là tang thi.
Tang thi lấy người sống làm thức ăn, mà người bình thường một khi bị tang thi cắn, cũng sẽ bị lây nhiễm, trở thành tang thi mới.
Trái Đất bây giờ, đã hoàn toàn trở thành nhạc viên của tang thi.
Nhân loại may mắn còn sống sót, hợp lại thành vài căn cứ.
Quy mô lớn nhất, đương nhiên là nơi mà Lý Thịnh Tập từng ở —— căn cứ Đế Đô.
Nơi đó hội tụ những nhà khoa học, những nhà sinh vật học đứng đầu, cùng với những người đã từng mang địa vị lớn nhất trước mạt thế.
Tiếp đó, chính là vài căn cứ do những dị năng giả cường đại sáng lập nên, thật ra nổi tiếng nhất, chính là căn cứ “Băng Sương” nằm ở Bắc Bộ.
Hơn nữa, dưới tay hắn có khá nhiều dị năng giả trung cấp, luận về chiến lực, cho dù là căn cứ Đế Đô, cũng không nhất định có thể so sánh với Băng Sương.
Cố Thịnh Nhân đọc qua tư liệu hệ thống cung cấp, càng ngày càng cảm thấy, Lôi Đình này, vô cùng có khả năng là người yêu mình.
Dù sao ở thế giới nào, người yêu mình cũng là người khốc huyễn cuồng bá nhất.
Đương nhiên, vẫn phải chờ đến khi nhìn thấy người thật, mới có thể xác định.
Cố Thịnh Nhân sắp xếp lại cốt truyện, bắt đầu tính ngày, đại khái vào bốn ngày sau, nhóm này của mình sẽ gặp phải một đợt tang thi triều.
Phải nghĩ cách tránh đi cái này, Cố Thịnh Nhân âm thầm nghĩ.
“Là ai sai các người tới bắt tôi?” Cố Thịnh Nhân cắn bánh quy khô khốc, đột nhiên mở miệng hỏi.
Kiều Thành hơi sửng sốt, lái xe Lại Tử thì cười: “Hừ! Ai cần cô quan tâm bọn tôi tới từ đâu? Cô chỉ cần ngoan ngoãn là được rồi.”
Không ngờ vẻ mặt Cố Thịnh Nhân bình tĩnh dị thường: “Tôi có nghe mấy người tám nhảm, hình như là muốn hiến ta cho người phụ trách căn cứ Băng Sương Lôi Đình? Hẳn là ai đó sai mấy người làm vậy, làm vậy mấy người có thể có được ích lợi gì?”
Người đội mũ che hết nửa gương mặt vẫn luôn ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên giật mình, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ Cố Thịnh Nhân.
Cô đã biết người đàn ông này là ai —— tâm phúc của Lôi Đình, dị năng giả băng hệ, Lãnh Băng Băng.
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này từ miệng hệ thống, biểu tình của cô là như này ⊙﹏⊙b.
Cha mẹ nhà ai vô lương tâm như vậy, lại cho con mình, còn là con trai, lấy một cái tên như vậy? Đương nhiên, tuy Lãnh Băng Băng này tên thiệt độc đáo, nhưng là thực lực cũng thuộc vào loại cứng thật sự, dị năng giả đã đạt tới cấp 9, cả Hoa Quốc này, cũng không có đến mười người.
Không ai trả lời câu hỏi của Cố Thịnh Nhân.
Cô cũng không để bụng, mở miệng như là nói thầm: “Lại Tử, dị năng hỏa hệ cấp 4, là ả đàn bà Chung Linh Dực kia phái anh đến bắt tôi phải không? Kiều Thành, dị năng giả võ kỹ thủy hệ, dị năng giả tự do của căn cứ Băng Sương, nhiệm vụ lần này là lâm thời nhận ủy thác.”
Nàng không thèm để ý đến sắc mặt khiếp sợ của hai người kia, chậm rãi hướng mắt về phía người còn lại.
“Vị các hạ này… Cũng cần tôi nói ra thân phận luôn sao?”