"Đại chất tử của ta phải đi học, số ngân lượng kia từ lâu đã hết rồi, lấy đâu ra trả lại cho ta nữa."
Trình Loan Loan đổi đề tài. "Xuân Hoa nương, con có biết trong tay lão thái thái còn có bao nhiêu lương thực không?"
Triệu Xuân Hoa lập tức trả lời: "Tối qua, a nãi lấy ra mười cân bột kiều mạch, giấu ở..."
Tôn thị đẩy khuê nữ của mình về phía sau. Làm sao có thể nói cho đại tẩu biết trong nhà có bao nhiêu lương thực, nhỡ đâu đại tẩu muốn dọn về nhà thì sao? Đại tẩu sinh cho Triệu gia bốn nhi tử, lão thái thái mềm lòng, nhất định sẽ đồng ý để cho đại tẩu dọn về nhà.
"Trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu lương thực, mấy hài tử đói đến mức hoa mắt chóng mặt rồi!"
Tôn thị không dám trả lời Trình Loan Loan, nàng sợ khuê nữ nhà mình miệng rộng kể hết tình huống trong nhà cho đại tẩu nghe.
Trình Loan Loan vui vẻ vì tai đã được thanh tịnh.
Đoàn người đi vào trong núi sâu. Mấy ngày trước, nơi này còn không có ai lui tới, nhưng hôm nay đi lên, rau củ dại một cùng đã bị đào hết.
Bọn họ đành phải tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Trình Loan Loan còn muốn tìm tùng nhung, định đi vào sâu hơn.
Triệu Tam tức phụ đi theo Trình Loan Loan. Thực ra, nàng vẫn muốn nghe ngóng xem trong tay Trình Loan Loan rốt cuộc còn bao nhiêu tiền đồng. Tại sao có thể ăn thịt?
1
Nàng hỏi nhiều lần nhưng Trình Loan Loan đều không trả lời.
Hơn nữa càng ngày Trình Loan Loan càng đi sâu vào trong rừng, cũng không biết muốn đến nơi nào.
Tôn thị nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ló dạng, tiết trời càng lúc càng nóng. Cỏ dại, rau dại cũng không còn, trước buổi trưa nàng phải đào được một giỏ rau củ dại mang về, nếu không lão thái thái lại nổi giận.
Vừa hay trước mắt có một khoảng rau củ dại tươi ngon chưa có sai đào, nàng vội vàng ngồi xuống đào.
Triệu Xuân Hoa đi theo cũng ngồi xuống. Nàng ngước mắt lên nhìn thấy Trình Loan Loan ở phía trước vẫn đi vào rừng cây đây gai, khom người không biết đang tìm cái gì.
Nàng liếm môi, có phải đại bá nương tìm được đồ tốt, vậy nên mới có tiền mua thịt không? Nàng đảo mắt rồi lẳng lặng đi theo.
Trình Loan Loan cùng bốn nhi tử tiếp tục đi. Bên đường có rau dại hay nấm gì thì sẽ để bốn nhi tử đào, còn một mình nàng vẫn tiếp tục đi. Cứ coi như không tìm được tùng nhung, nhưng có thể hái được một ít nấm gan bò cũng tốt.
Nàng giẫm lên cây gai, vén phiến lá rộng ra, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một hố lõm.
Giữa hai ngọn núi tự nhiên hình thành một cái hố lõm. Trong hố đó lại có đầy sen khô, nói cách khác, khoảng một hai tháng trước, nơi này chính là một đầm sen.
Ở thời đại này, hoa sen là loại thực vật thường sinh trưởng ở phương nam, đáng nhẽ không nên xuất hiện ở khu vực ở giữa nam bắc thế này. Có thể do chim hoặc con thú nào đó đã mang theo hạt sen đi từ phía nam qua đây. Sau đó, nơi này dần dần biến thành một đầm sen lớn. Nàng liếc mắt tính thì nơi này cũng phải rộng ít nhất ba bốn mẫu đất.
Nhưng người của thôn Đại Hà suốt bao đời này đều sống trong hang núi, không hề biết đến thứ gọi là hoa sen, càng không biết đến nơi bùn lầy hoa sen sinh trưởng lại mọc đầy ngó sen.
1
Ngó sen là thứ tốt. Ở nhiều triều đại, đây chính là cống phẩm các nước chư hầu phương Nam cống nạp cho triều đình. Nàng không biết ở thời đại này, ngó sen có được coi là vật quý hay không....
Ánh mắt Trình Loan Loan rực sáng nhìn về phía bùn lầy khô cằn. Trong đầu nàng xuất hiện nào là ngó sen xào, ngó sen băm, bánh ngó sen, ngó sen ngâm chua ngọt...
Nàng không ngừng nuốt nước bọt, khom lưng tìm một cành cây to dài, rồi nhảy xuống đầm sen khô cằn.
Đất khô cằn, bùn cứng rất khó đào. Trình Loan Loan tốn rất nhiều sức, lòng bàn tay cũng nổi đầy bọc nước, cuối cùng mới đào lên được ngó sen to dài như cánh tay.
Nàng dùng sức tách ngó sen thành hai khúc, bên trong củ sen dại bảy lỗ trắng nõn, còn tỏa ra hương thơm.
Đáng tiếc lâu rồi không mưa nên ngó sen dưới đất mới mọc ra có chút xíu, không có nhiều chất dinh dưỡng. Ngó sen có chút nhỏ, không đủ để làm bột. Thương thành coi thường những loại ngó sen như vậy bởi căn bản chúng không có giá trị.
Trinh Loan Loan để những ngó sen mình đã đào vào gùi đeo sau lưng. Sau đó nàng đứng dậy trầm tư nhìn ruộng ngó sen rộng khoảng ba, bốn mẫu phía trước.
Trình Loan Loan đổi đề tài. "Xuân Hoa nương, con có biết trong tay lão thái thái còn có bao nhiêu lương thực không?"
Triệu Xuân Hoa lập tức trả lời: "Tối qua, a nãi lấy ra mười cân bột kiều mạch, giấu ở..."
Tôn thị đẩy khuê nữ của mình về phía sau. Làm sao có thể nói cho đại tẩu biết trong nhà có bao nhiêu lương thực, nhỡ đâu đại tẩu muốn dọn về nhà thì sao? Đại tẩu sinh cho Triệu gia bốn nhi tử, lão thái thái mềm lòng, nhất định sẽ đồng ý để cho đại tẩu dọn về nhà.
"Trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu lương thực, mấy hài tử đói đến mức hoa mắt chóng mặt rồi!"
Tôn thị không dám trả lời Trình Loan Loan, nàng sợ khuê nữ nhà mình miệng rộng kể hết tình huống trong nhà cho đại tẩu nghe.
Trình Loan Loan vui vẻ vì tai đã được thanh tịnh.
Đoàn người đi vào trong núi sâu. Mấy ngày trước, nơi này còn không có ai lui tới, nhưng hôm nay đi lên, rau củ dại một cùng đã bị đào hết.
Bọn họ đành phải tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Trình Loan Loan còn muốn tìm tùng nhung, định đi vào sâu hơn.
Triệu Tam tức phụ đi theo Trình Loan Loan. Thực ra, nàng vẫn muốn nghe ngóng xem trong tay Trình Loan Loan rốt cuộc còn bao nhiêu tiền đồng. Tại sao có thể ăn thịt?
1
Nàng hỏi nhiều lần nhưng Trình Loan Loan đều không trả lời.
Hơn nữa càng ngày Trình Loan Loan càng đi sâu vào trong rừng, cũng không biết muốn đến nơi nào.
Tôn thị nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ló dạng, tiết trời càng lúc càng nóng. Cỏ dại, rau dại cũng không còn, trước buổi trưa nàng phải đào được một giỏ rau củ dại mang về, nếu không lão thái thái lại nổi giận.
Vừa hay trước mắt có một khoảng rau củ dại tươi ngon chưa có sai đào, nàng vội vàng ngồi xuống đào.
Triệu Xuân Hoa đi theo cũng ngồi xuống. Nàng ngước mắt lên nhìn thấy Trình Loan Loan ở phía trước vẫn đi vào rừng cây đây gai, khom người không biết đang tìm cái gì.
Nàng liếm môi, có phải đại bá nương tìm được đồ tốt, vậy nên mới có tiền mua thịt không? Nàng đảo mắt rồi lẳng lặng đi theo.
Trình Loan Loan cùng bốn nhi tử tiếp tục đi. Bên đường có rau dại hay nấm gì thì sẽ để bốn nhi tử đào, còn một mình nàng vẫn tiếp tục đi. Cứ coi như không tìm được tùng nhung, nhưng có thể hái được một ít nấm gan bò cũng tốt.
Nàng giẫm lên cây gai, vén phiến lá rộng ra, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một hố lõm.
Giữa hai ngọn núi tự nhiên hình thành một cái hố lõm. Trong hố đó lại có đầy sen khô, nói cách khác, khoảng một hai tháng trước, nơi này chính là một đầm sen.
Ở thời đại này, hoa sen là loại thực vật thường sinh trưởng ở phương nam, đáng nhẽ không nên xuất hiện ở khu vực ở giữa nam bắc thế này. Có thể do chim hoặc con thú nào đó đã mang theo hạt sen đi từ phía nam qua đây. Sau đó, nơi này dần dần biến thành một đầm sen lớn. Nàng liếc mắt tính thì nơi này cũng phải rộng ít nhất ba bốn mẫu đất.
Nhưng người của thôn Đại Hà suốt bao đời này đều sống trong hang núi, không hề biết đến thứ gọi là hoa sen, càng không biết đến nơi bùn lầy hoa sen sinh trưởng lại mọc đầy ngó sen.
1
Ngó sen là thứ tốt. Ở nhiều triều đại, đây chính là cống phẩm các nước chư hầu phương Nam cống nạp cho triều đình. Nàng không biết ở thời đại này, ngó sen có được coi là vật quý hay không....
Ánh mắt Trình Loan Loan rực sáng nhìn về phía bùn lầy khô cằn. Trong đầu nàng xuất hiện nào là ngó sen xào, ngó sen băm, bánh ngó sen, ngó sen ngâm chua ngọt...
Nàng không ngừng nuốt nước bọt, khom lưng tìm một cành cây to dài, rồi nhảy xuống đầm sen khô cằn.
Đất khô cằn, bùn cứng rất khó đào. Trình Loan Loan tốn rất nhiều sức, lòng bàn tay cũng nổi đầy bọc nước, cuối cùng mới đào lên được ngó sen to dài như cánh tay.
Nàng dùng sức tách ngó sen thành hai khúc, bên trong củ sen dại bảy lỗ trắng nõn, còn tỏa ra hương thơm.
Đáng tiếc lâu rồi không mưa nên ngó sen dưới đất mới mọc ra có chút xíu, không có nhiều chất dinh dưỡng. Ngó sen có chút nhỏ, không đủ để làm bột. Thương thành coi thường những loại ngó sen như vậy bởi căn bản chúng không có giá trị.
Trinh Loan Loan để những ngó sen mình đã đào vào gùi đeo sau lưng. Sau đó nàng đứng dậy trầm tư nhìn ruộng ngó sen rộng khoảng ba, bốn mẫu phía trước.
Danh sách chương