Trong phòng ngập tràn hương thơm.
Bốn tên tiểu tử ăn vô cùng ngon miệng. Ngô Tuệ Nương ăn sạch một bát cháo rau dại lớn. Vương Đại Mạch vô cùng kinh ngạc.
Nương của nàng thường nói gia đình bên cạnh sống rất khổ cực, còn nói mỗi ngày tức phụ của Đại Sơn ca đều không được ăn no. Đây là dáng vẻ không được ăn no sao? Tại sao nàng lại cảm thấy gia đình bọn họ sống còn khổ cực hơn thế?
"Đại Mạch, mau ăn đi." Trình Loan Loan nói. "Lát nữa còn có việc cần cháu làm."
Mới sáng sớm đã ăn nhiều như vậy, nghĩ lại thì đây cũng không phải việc dễ dàng.
Sau khi trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng Vương Đại Mạch cũng khuất phục trước đồ ăn ngon. Nàng cúi đầu húp sạch bát cháo.
"Cho tỷ!" Triệu Tứ Đản nhét cho nàng hai hạt dẻ ngào đường. "Lúc trước Đại Mạch tỷ cũng lén đem bánh ngô cho ta ăn, bây giờ cuối cùng ta cũng có thể cho đem đồ cho tỷ ăn rồi!" Thật ra bản thân Vương Đại Mạch cũng không có cái gì ăn. Trong nhà có đồ ăn gì đều phải để lại cho đệ đệ, nhưng có những lúc Tứ Đản quá đáng thương, đứng dưới cây to giữa hai nhà nhìn chằm chằm vào nàng rồi chảy nước miếng ướt cả y phục. Nàng chỉ có thể bẻ một chút bánh ngô đưa cho hắn.
Nàng không ngờ hành động vô tâm đó của mình lại được Tứ Đản khắc sâu trong lòng.
Ăn xong bữa sáng, một ngày bận rộn lại bắt đầu. Trình Loan Loan giữ Đại Mạch lại để giúp Ngô Tuệ Nương đào rau củ dại trên đê ruộng. Buổi trưa đào xong liền có thể đi về.
Vương Đại Mạch nghi hoặc.
Túi lương thực kia đủ để cho nhà nàng ăn hai ba ngày, vậy mà lại bảo nàng đi đào rau củ dại? Tứ Đản không phải cũng sẽ đào rau củ dại sao? Vậy thì tìm nàng làm gì?
Tại sao nàng lại cảm thấy đây là vì Triệu thẩm muốn giúp nàng?
Triệu Loan Loan đưa bốn nhi tử lên núi. Hôm qua bọn họ kiếm được nửa lượng bạc, hôm nay cần phải tiếp tục cố gắng.
Bọn họ còn chưa lên núi thì ở dưới chân núi đã gặp được người quen.
Là đệ phụ của nguyên thân, Triệu Tam tức phụ của Triệu gia. Nàng xách giỏ thức ăn đưa theo khuê nữ Xuân Hoa lên núi đào rau củ dại.
Triệu Tam tức phụ Tôn thị tươi cười chào hỏi: "Lâu ngày không gặp đại tẩu, ta cảm thấy hình như đại tẩu trắng hơn trước kia một chút."
Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật. Mặc dù không có gương nhưng nàng có thể nhìn thấy bàn tay của mình. Lòng bàn tay thô ráp, mu bàn tay ngăm đen, màu da tiêu chuẩn của nông phụ. Đợi đến khi nàng kiếm đủ tiền, nhất định phải mua mỹ phẩm dưỡng trắng da... Ở hiện đại, nàng cũng đã ba mươi ba tuổi, nhưng những người xung quanh đều nói nàng trông giống như mới hai mươi.
1
Còn ở cổ đại, nàng ba mươi ba tuổi lại trở thành lão bà bà sắp có tôn tử.
Tuổi thọ trung bình của người cổ đại quá ngắn, trong thôn có mấy người hơn ba mươi tuổi đã bị gọi là bà rồi... May là bên trên nàng vẫn còn có công công bà bà, vậy nên tạm thời sẽ không bị người ta gọi là Triệu lão bà...
Trình Loan Loan khóc thầm trong lòng, sau đó mở lời: "Nhân lúc mặt trời còn chưa lên cao, mau lên núi thôi."
Bốn nhi tử đã nhanh chân đi trước, nàng cũng cất bước đuổi theo. Tôn thị cũng nhanh chóng bắt kịp nàng, thuật miệng nói: "Đại tẩu cũng mập hơn chút, quả nhiên ăn thịt thật tốt."
Nghe những lời này, Trình Loan Loan suýt chút nữa nổi khùng.
Cứ coi như nàng già rồi, đen rồi, sao còn có thể mập lên! Vừa đen vừa già lại còn mập, thực sự không thể nhẫn nhịn nữa!
Nàng lập tức dừng chân: "Ta thực sự mập sao?"
Thật ra coi như ngày ngày đều ăn thịt, nhưng một hai ngày sao có thể thấy rõ mập hay gầy, Tôn thị chính là cố ý nhắc đến chuyện này: "Những năm gần đây đại tẩu trợ giúp cho Trình gia không ít ngân lượng. Lúc này đại tẩu lại trở mặt với Trình gia, không biết Trình gia có trả lại số bạc kia không?"
Nghe xong, nháy mắt Trình Loan Loan kiền hiểu, Tôn thị đang muốn vòng vo dò hỏi xem trong tay nàng còn có bao nhiêu ngân lượng.
Nàng nhớ lại thời gian nguyên chủ sống chung cùng với mấy người đệ phụ. Ban đầu khi chưa phân nhà, người của ba phòng sống với nhau, bởi vì nguyên thân là đại tẩu, trượng phu ở quân danh có được một chức vụ, hơn nữa còn sinh được bốn nhi tử. Vậy nên, có thể nói địa vị của nàng ở Triệu gia không ai sánh bằng. Hai đệ phụ không dám chọc giận nguyên thân, còn nguyên thân trước mặt các đệ phụ luôn giữ thái độ kiêu ngạo.
Sau khi trượng phu tử trận, vì muốn nuốt trọn số bạc được đổi bằng mạng của trượng phu, nguyên thân đã hoàn toàn trở mặt với Triệu gia. Sau đó cũng không còn qua lại với mấy người em dâu nữa.
Bốn tên tiểu tử ăn vô cùng ngon miệng. Ngô Tuệ Nương ăn sạch một bát cháo rau dại lớn. Vương Đại Mạch vô cùng kinh ngạc.
Nương của nàng thường nói gia đình bên cạnh sống rất khổ cực, còn nói mỗi ngày tức phụ của Đại Sơn ca đều không được ăn no. Đây là dáng vẻ không được ăn no sao? Tại sao nàng lại cảm thấy gia đình bọn họ sống còn khổ cực hơn thế?
"Đại Mạch, mau ăn đi." Trình Loan Loan nói. "Lát nữa còn có việc cần cháu làm."
Mới sáng sớm đã ăn nhiều như vậy, nghĩ lại thì đây cũng không phải việc dễ dàng.
Sau khi trải qua đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng Vương Đại Mạch cũng khuất phục trước đồ ăn ngon. Nàng cúi đầu húp sạch bát cháo.
"Cho tỷ!" Triệu Tứ Đản nhét cho nàng hai hạt dẻ ngào đường. "Lúc trước Đại Mạch tỷ cũng lén đem bánh ngô cho ta ăn, bây giờ cuối cùng ta cũng có thể cho đem đồ cho tỷ ăn rồi!" Thật ra bản thân Vương Đại Mạch cũng không có cái gì ăn. Trong nhà có đồ ăn gì đều phải để lại cho đệ đệ, nhưng có những lúc Tứ Đản quá đáng thương, đứng dưới cây to giữa hai nhà nhìn chằm chằm vào nàng rồi chảy nước miếng ướt cả y phục. Nàng chỉ có thể bẻ một chút bánh ngô đưa cho hắn.
Nàng không ngờ hành động vô tâm đó của mình lại được Tứ Đản khắc sâu trong lòng.
Ăn xong bữa sáng, một ngày bận rộn lại bắt đầu. Trình Loan Loan giữ Đại Mạch lại để giúp Ngô Tuệ Nương đào rau củ dại trên đê ruộng. Buổi trưa đào xong liền có thể đi về.
Vương Đại Mạch nghi hoặc.
Túi lương thực kia đủ để cho nhà nàng ăn hai ba ngày, vậy mà lại bảo nàng đi đào rau củ dại? Tứ Đản không phải cũng sẽ đào rau củ dại sao? Vậy thì tìm nàng làm gì?
Tại sao nàng lại cảm thấy đây là vì Triệu thẩm muốn giúp nàng?
Triệu Loan Loan đưa bốn nhi tử lên núi. Hôm qua bọn họ kiếm được nửa lượng bạc, hôm nay cần phải tiếp tục cố gắng.
Bọn họ còn chưa lên núi thì ở dưới chân núi đã gặp được người quen.
Là đệ phụ của nguyên thân, Triệu Tam tức phụ của Triệu gia. Nàng xách giỏ thức ăn đưa theo khuê nữ Xuân Hoa lên núi đào rau củ dại.
Triệu Tam tức phụ Tôn thị tươi cười chào hỏi: "Lâu ngày không gặp đại tẩu, ta cảm thấy hình như đại tẩu trắng hơn trước kia một chút."
Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật. Mặc dù không có gương nhưng nàng có thể nhìn thấy bàn tay của mình. Lòng bàn tay thô ráp, mu bàn tay ngăm đen, màu da tiêu chuẩn của nông phụ. Đợi đến khi nàng kiếm đủ tiền, nhất định phải mua mỹ phẩm dưỡng trắng da... Ở hiện đại, nàng cũng đã ba mươi ba tuổi, nhưng những người xung quanh đều nói nàng trông giống như mới hai mươi.
1
Còn ở cổ đại, nàng ba mươi ba tuổi lại trở thành lão bà bà sắp có tôn tử.
Tuổi thọ trung bình của người cổ đại quá ngắn, trong thôn có mấy người hơn ba mươi tuổi đã bị gọi là bà rồi... May là bên trên nàng vẫn còn có công công bà bà, vậy nên tạm thời sẽ không bị người ta gọi là Triệu lão bà...
Trình Loan Loan khóc thầm trong lòng, sau đó mở lời: "Nhân lúc mặt trời còn chưa lên cao, mau lên núi thôi."
Bốn nhi tử đã nhanh chân đi trước, nàng cũng cất bước đuổi theo. Tôn thị cũng nhanh chóng bắt kịp nàng, thuật miệng nói: "Đại tẩu cũng mập hơn chút, quả nhiên ăn thịt thật tốt."
Nghe những lời này, Trình Loan Loan suýt chút nữa nổi khùng.
Cứ coi như nàng già rồi, đen rồi, sao còn có thể mập lên! Vừa đen vừa già lại còn mập, thực sự không thể nhẫn nhịn nữa!
Nàng lập tức dừng chân: "Ta thực sự mập sao?"
Thật ra coi như ngày ngày đều ăn thịt, nhưng một hai ngày sao có thể thấy rõ mập hay gầy, Tôn thị chính là cố ý nhắc đến chuyện này: "Những năm gần đây đại tẩu trợ giúp cho Trình gia không ít ngân lượng. Lúc này đại tẩu lại trở mặt với Trình gia, không biết Trình gia có trả lại số bạc kia không?"
Nghe xong, nháy mắt Trình Loan Loan kiền hiểu, Tôn thị đang muốn vòng vo dò hỏi xem trong tay nàng còn có bao nhiêu ngân lượng.
Nàng nhớ lại thời gian nguyên chủ sống chung cùng với mấy người đệ phụ. Ban đầu khi chưa phân nhà, người của ba phòng sống với nhau, bởi vì nguyên thân là đại tẩu, trượng phu ở quân danh có được một chức vụ, hơn nữa còn sinh được bốn nhi tử. Vậy nên, có thể nói địa vị của nàng ở Triệu gia không ai sánh bằng. Hai đệ phụ không dám chọc giận nguyên thân, còn nguyên thân trước mặt các đệ phụ luôn giữ thái độ kiêu ngạo.
Sau khi trượng phu tử trận, vì muốn nuốt trọn số bạc được đổi bằng mạng của trượng phu, nguyên thân đã hoàn toàn trở mặt với Triệu gia. Sau đó cũng không còn qua lại với mấy người em dâu nữa.
Danh sách chương