Khi cùng anh trở về thành phố, dù đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ phải đối mặt với ‘người nhà’ rồi nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm đến như thế.
Họ như thể chỉ chờ đợi có như vậy, chỉ trong một buổi chiều đã gọi và tìm đủ cách để liên lạc với cô cho bằng được. Lăng Tiêu dùng mọi cách ngăn chặn, từ nghiêm ngặc trong đoạn đường đi đến chặn số các cuộc gọi cũng như như sắp đặt vệ sĩ xung quanh nhà. Dù không nói với cô một lời vì sợ cô sẽ nghĩ nhiều và cảm thấy khó chịu nhưng việc cảm xúc gần đây quá mức mẫn cảm, và cô cũng không muốn trốn tránh nữa nên đã nói với anh rằng mình muốn nghe máy của họ sau khi liên tục bị làm phiền.
Nếu có thể thì hãy giải quyết luôn đi!
“Tôi nghe!”
“Ha! Cuối cùng cũng nghe máy rồi… con gái của ba…”
“Đừng nói mấy lời khiến cho người ta mắc ói như thế.”
“…”
Lăng Tiêu lo lắng đứng cách xa một đoạn để không làm phiền khi cô nói chuyện qua điện thoại nhưng cũng không vì vậy mà để cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Cuộc nói chuyện không dài nhưng khi quay lại chỗ anh trông cô đã như người mất hồn. Lăng Tiêu vội ôm cô vào ngực vỗ về, liên tục cất lời hỏi han.
“Anh à…” Điềm Nhiên úp mặt vào cơ ngực cứng rắn của anh, cất giọng nũng nịu kèm ấm ức trong đôi mắt đỏ hoe nói.
Tinh thần phấn chấn khi nãy của cô dường như đã bị hút cạn.
Chỉ bằng một cuộc điện thoại, rốt cuộc hội đã nói gì?
Nếu họ còn muốn thực hiện âm mưu nào đó, anh không ngại tống luôn họ vào tù để ở cùng ‘đứa con gái’ bảo bối trân quý của họ đang ở đấy.
“Sao vậy hả? Ông ta sỉ nhục hay đã nói gì tổn thương em sao?” Anh cẩn thận đỡ đần cô, hành động tuy dịu dàng nhưng lời nói cùng biểu cảm thì lại trông giống như muốn gi.ết người tới nơi.
Điềm Nhiên lắc đầu, bầu không khí trầm lặng bị phá vỡ khi giọng nói nghẹn ngào của cô vang lên.
“Lăng Tiêu… em, em muốn đến gặp ông ta.”
“Sao vậy, ông ta đe dọa gì em sao?”
“Ông ta, ông ta nói sẽ cho em biết tất cả mọi thứ về mẹ nếu em chịu đến gặp ông ta.”
…
Hôm nay Điềm Nhiên mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng dài qua đầu gối, đi kèm là chiếc áo khoác mỏng màu da. Ngồi đối diện với cô, không ai khác chính là ông ta- Điềm Thanh cùng Cao Dung Kỳ.
Đã lâu không gặp, cô không ngờ tình thế đã thay đổi rất nhiều. Nếu trước kia họ luôn là một bộ dạng cao quý sang trọng thì bây giờ lại trông tiều tụy và có phần khắc khổ hơn. Nhưng tất nhiên, điều này sẽ chẳng khiến cô thương cảm sau những gì mà họ đã gây ra cho cô.
“Có gì mau nói đi, tôi không muốn ngồi lâu.”
Cao Dung Kỳ nghe cô nói thì tỏ vẻ khó chịu, thái độ chẳng mấy cam lòng khi ngồi đây nói chuyện với cô. Trái với bà ta, Điềm Thanh lại có bộ dạng điềm đạm và áy náy hơn rất nhiều khi ngồi đối diện với cô.
“Con… sống có tốt không?” Không còn cao lãnh nhìn người khác bằng mũi khi nói chuyện nữa. Ông ấy bây giờ đang e dè hỏi thăm tình hình hiện giờ của cô.
“…”
Điềm Nhiên nghĩ câu trả lời là không cần thiết!
Bộ dạng hiện giờ của cô và bộ dạng trước kia khi còn sống ở căn nhà họ Điềm đấy thì cái nào tốt hơn?
Cô nghĩ người có mắt thì đều có thể nhận ra.
Cô nhìn màu nước trong tách trà trước mặt, lạnh nhạt nói: “Câu này ông cứ giữ lại cho mình đi.”
“Ba… áaa” Ông ấy muốn nói gì đấy thì đột nhiên kêu nhẹ lên một tiếng trong đau đớn. Nhìn biểu cảm hung hăng đe doạ của Cao Dung Kỳ, cô đoán chắc rằng bà ta đã đá vào chân của ông.
“Tôi nói thẳng, nếu cô muốn biết về mẹ của mình thì phải cứu con gái của tôi ra.” Bà ta lườm Điềm Thanh một cái cháy mặt, cất giọng ra lệnh về phía cô. Điềm Nhiên có chút nực cười, rơi vào tình thế này mà bà ta vẫn có thể kiêu ngạo được sao?
“Bà muốn cứu con mình đến phát điên rồi đúng không?”
Lôi một người đã mất từ rất lâu rồi để chuộc lợi, rốt cuộc nhân tính có còn không đây?
Điềm Thanh thật sự rất yêu quý người con gái bé nhỏ này của mình. Bằng chứng, chứng minh cho điều này chính là việc ông ta đã đồng ý với kế hoạch của bà ta và gọi điện hẹn cô ra đây.
Chứng kiến khuôn mặt lạnh tanh chẳng hề có cảm xúc nào đặc biệt này của cô càng khiến cho ông thêm phần lo lắng và sốt ruột.
Đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt.
Ông hấp tấp nói chêm vào.
“Con gái à…”
“Đừng gọi tôi là con!” Điềm Nhiên đột nhiên lớn tiếng quát.
Cô ghét, kinh tởm khi nghe thấy lời này phát ra từ miệng của ông.
Bình thường chẳng thấy đâu, đột nhiên có việc cần nhờ lại đến nhận con. Có ai làm ba làm mẹ như ông ta vậy không?
Ông ta lúng túng trước phản ứng dữ dội của cô, vội vàng nói vài câu “được rồi, được rồi…” để trấn an cô.
“Làm ơn, hãy cứu Uyển Uyển ra khỏi đấy đi. Dù sao con bé cũng là em của con mà…”
“Chỉ cần con cứu con bé ra, giúp con bé hoá giải hết các hiểu lầm để mọi chuyện trở về như xưa thì…”
Ông ta đang thao thao bất tuyệt, càng nói càng vẽ ra một bức tranh đẹp đầy viên mãn cho chính bản thân gia đình của mình. Điềm Nhiên nghe không nổi, cuối cùng vẫn phải cắt ngang qua lời của ông ta.
“Hình như ông nhầm lẫn gì ở đây rồi. Tôi không có em và cũng chẳng có người em nào như cô ta cả.”
Cô nghe thứ ký Tống kể lại rồi. Trong thời gian cô xa anh, Điềm Uyển Uyển liên tục tìm mọi cách để tiếp cận Lăng Tiêu. Có lần, cô ta đã chuốc thuốc anh để khiến anh lên giường với cô ta.
Gạo nấu thành cơm?
Thật tiếc cho cô ta vì anh đã cố gắng giữ chặt lấy sợi dây lí trí cuối cùng, đẩy cô ta ra và rời khỏi nơi bị cô ta sắp đặt, chẳng mấy thời gian nữa sẽ có cánh nhà báo ập vào.
Nếu anh không thoát kịp mà để bị chụp hình lại với cô ta thì hậu quả sẽ như thế nào?
Dù anh thoát khỏi cô ta thì công dụng của thuốc vẫn còn đấy. Lăng Tiêu thống khổ chịu đựng, nắm chặt lấy tầm hình chụp cùng cô trong tay và ngâm mình trong nước cả một đêm.
Sau đêm đấy, anh bị nhiễm bệnh nặng gần một tuần mới khỏi.
Xót chứ? Người đàn ông của cô, thì ra anh đã phải chịu đựng nhiều đến thế.
Vậy mà giờ đây, họ còn muốn cô giúp cô ta trong khi tội tình của cô ta thì đầy rẫy ở đó.
“Còn về phần ông nói, cái gì mà hoá giải hết hiểu lầm? Trở về thế nào được bởi các vết nhơ mà cô ta gây ra? Dùng mọi thủ đoạn để giẫm đạp lên người khác, câu dẫn biết bao nhiêu đàn ông từ độc thân đến đã có gia đình chắc hai người cũng rõ rồi nhỉ?”
“Nghiệp mà cô ta gây không những phải gánh cho hết mà hai người cũng nên chuẩn bị gánh cả phần của mình đi.”
Ông ta nghe cô nói thì tức giận đến đỏ ửng mặt, hung hăng nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. Cao Dung Kỳ ngồi bên cười chế giễu nói:
“Đấy, ông thấy chưa? Xem ông đã cùng con đ* nào đẻ ra thứ nghiệt chủng này đi!”
Giận càng thêm giận, ông ta đứng bật dậy vung tay về phía cô.
“Con khốn thiếu bị ăn đánh này! Tao nói thì ngay từ đầu mày nên nghe đi!”
Họ như thể chỉ chờ đợi có như vậy, chỉ trong một buổi chiều đã gọi và tìm đủ cách để liên lạc với cô cho bằng được. Lăng Tiêu dùng mọi cách ngăn chặn, từ nghiêm ngặc trong đoạn đường đi đến chặn số các cuộc gọi cũng như như sắp đặt vệ sĩ xung quanh nhà. Dù không nói với cô một lời vì sợ cô sẽ nghĩ nhiều và cảm thấy khó chịu nhưng việc cảm xúc gần đây quá mức mẫn cảm, và cô cũng không muốn trốn tránh nữa nên đã nói với anh rằng mình muốn nghe máy của họ sau khi liên tục bị làm phiền.
Nếu có thể thì hãy giải quyết luôn đi!
“Tôi nghe!”
“Ha! Cuối cùng cũng nghe máy rồi… con gái của ba…”
“Đừng nói mấy lời khiến cho người ta mắc ói như thế.”
“…”
Lăng Tiêu lo lắng đứng cách xa một đoạn để không làm phiền khi cô nói chuyện qua điện thoại nhưng cũng không vì vậy mà để cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Cuộc nói chuyện không dài nhưng khi quay lại chỗ anh trông cô đã như người mất hồn. Lăng Tiêu vội ôm cô vào ngực vỗ về, liên tục cất lời hỏi han.
“Anh à…” Điềm Nhiên úp mặt vào cơ ngực cứng rắn của anh, cất giọng nũng nịu kèm ấm ức trong đôi mắt đỏ hoe nói.
Tinh thần phấn chấn khi nãy của cô dường như đã bị hút cạn.
Chỉ bằng một cuộc điện thoại, rốt cuộc hội đã nói gì?
Nếu họ còn muốn thực hiện âm mưu nào đó, anh không ngại tống luôn họ vào tù để ở cùng ‘đứa con gái’ bảo bối trân quý của họ đang ở đấy.
“Sao vậy hả? Ông ta sỉ nhục hay đã nói gì tổn thương em sao?” Anh cẩn thận đỡ đần cô, hành động tuy dịu dàng nhưng lời nói cùng biểu cảm thì lại trông giống như muốn gi.ết người tới nơi.
Điềm Nhiên lắc đầu, bầu không khí trầm lặng bị phá vỡ khi giọng nói nghẹn ngào của cô vang lên.
“Lăng Tiêu… em, em muốn đến gặp ông ta.”
“Sao vậy, ông ta đe dọa gì em sao?”
“Ông ta, ông ta nói sẽ cho em biết tất cả mọi thứ về mẹ nếu em chịu đến gặp ông ta.”
…
Hôm nay Điềm Nhiên mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng dài qua đầu gối, đi kèm là chiếc áo khoác mỏng màu da. Ngồi đối diện với cô, không ai khác chính là ông ta- Điềm Thanh cùng Cao Dung Kỳ.
Đã lâu không gặp, cô không ngờ tình thế đã thay đổi rất nhiều. Nếu trước kia họ luôn là một bộ dạng cao quý sang trọng thì bây giờ lại trông tiều tụy và có phần khắc khổ hơn. Nhưng tất nhiên, điều này sẽ chẳng khiến cô thương cảm sau những gì mà họ đã gây ra cho cô.
“Có gì mau nói đi, tôi không muốn ngồi lâu.”
Cao Dung Kỳ nghe cô nói thì tỏ vẻ khó chịu, thái độ chẳng mấy cam lòng khi ngồi đây nói chuyện với cô. Trái với bà ta, Điềm Thanh lại có bộ dạng điềm đạm và áy náy hơn rất nhiều khi ngồi đối diện với cô.
“Con… sống có tốt không?” Không còn cao lãnh nhìn người khác bằng mũi khi nói chuyện nữa. Ông ấy bây giờ đang e dè hỏi thăm tình hình hiện giờ của cô.
“…”
Điềm Nhiên nghĩ câu trả lời là không cần thiết!
Bộ dạng hiện giờ của cô và bộ dạng trước kia khi còn sống ở căn nhà họ Điềm đấy thì cái nào tốt hơn?
Cô nghĩ người có mắt thì đều có thể nhận ra.
Cô nhìn màu nước trong tách trà trước mặt, lạnh nhạt nói: “Câu này ông cứ giữ lại cho mình đi.”
“Ba… áaa” Ông ấy muốn nói gì đấy thì đột nhiên kêu nhẹ lên một tiếng trong đau đớn. Nhìn biểu cảm hung hăng đe doạ của Cao Dung Kỳ, cô đoán chắc rằng bà ta đã đá vào chân của ông.
“Tôi nói thẳng, nếu cô muốn biết về mẹ của mình thì phải cứu con gái của tôi ra.” Bà ta lườm Điềm Thanh một cái cháy mặt, cất giọng ra lệnh về phía cô. Điềm Nhiên có chút nực cười, rơi vào tình thế này mà bà ta vẫn có thể kiêu ngạo được sao?
“Bà muốn cứu con mình đến phát điên rồi đúng không?”
Lôi một người đã mất từ rất lâu rồi để chuộc lợi, rốt cuộc nhân tính có còn không đây?
Điềm Thanh thật sự rất yêu quý người con gái bé nhỏ này của mình. Bằng chứng, chứng minh cho điều này chính là việc ông ta đã đồng ý với kế hoạch của bà ta và gọi điện hẹn cô ra đây.
Chứng kiến khuôn mặt lạnh tanh chẳng hề có cảm xúc nào đặc biệt này của cô càng khiến cho ông thêm phần lo lắng và sốt ruột.
Đứng ngồi không yên, lòng nóng như lửa đốt.
Ông hấp tấp nói chêm vào.
“Con gái à…”
“Đừng gọi tôi là con!” Điềm Nhiên đột nhiên lớn tiếng quát.
Cô ghét, kinh tởm khi nghe thấy lời này phát ra từ miệng của ông.
Bình thường chẳng thấy đâu, đột nhiên có việc cần nhờ lại đến nhận con. Có ai làm ba làm mẹ như ông ta vậy không?
Ông ta lúng túng trước phản ứng dữ dội của cô, vội vàng nói vài câu “được rồi, được rồi…” để trấn an cô.
“Làm ơn, hãy cứu Uyển Uyển ra khỏi đấy đi. Dù sao con bé cũng là em của con mà…”
“Chỉ cần con cứu con bé ra, giúp con bé hoá giải hết các hiểu lầm để mọi chuyện trở về như xưa thì…”
Ông ta đang thao thao bất tuyệt, càng nói càng vẽ ra một bức tranh đẹp đầy viên mãn cho chính bản thân gia đình của mình. Điềm Nhiên nghe không nổi, cuối cùng vẫn phải cắt ngang qua lời của ông ta.
“Hình như ông nhầm lẫn gì ở đây rồi. Tôi không có em và cũng chẳng có người em nào như cô ta cả.”
Cô nghe thứ ký Tống kể lại rồi. Trong thời gian cô xa anh, Điềm Uyển Uyển liên tục tìm mọi cách để tiếp cận Lăng Tiêu. Có lần, cô ta đã chuốc thuốc anh để khiến anh lên giường với cô ta.
Gạo nấu thành cơm?
Thật tiếc cho cô ta vì anh đã cố gắng giữ chặt lấy sợi dây lí trí cuối cùng, đẩy cô ta ra và rời khỏi nơi bị cô ta sắp đặt, chẳng mấy thời gian nữa sẽ có cánh nhà báo ập vào.
Nếu anh không thoát kịp mà để bị chụp hình lại với cô ta thì hậu quả sẽ như thế nào?
Dù anh thoát khỏi cô ta thì công dụng của thuốc vẫn còn đấy. Lăng Tiêu thống khổ chịu đựng, nắm chặt lấy tầm hình chụp cùng cô trong tay và ngâm mình trong nước cả một đêm.
Sau đêm đấy, anh bị nhiễm bệnh nặng gần một tuần mới khỏi.
Xót chứ? Người đàn ông của cô, thì ra anh đã phải chịu đựng nhiều đến thế.
Vậy mà giờ đây, họ còn muốn cô giúp cô ta trong khi tội tình của cô ta thì đầy rẫy ở đó.
“Còn về phần ông nói, cái gì mà hoá giải hết hiểu lầm? Trở về thế nào được bởi các vết nhơ mà cô ta gây ra? Dùng mọi thủ đoạn để giẫm đạp lên người khác, câu dẫn biết bao nhiêu đàn ông từ độc thân đến đã có gia đình chắc hai người cũng rõ rồi nhỉ?”
“Nghiệp mà cô ta gây không những phải gánh cho hết mà hai người cũng nên chuẩn bị gánh cả phần của mình đi.”
Ông ta nghe cô nói thì tức giận đến đỏ ửng mặt, hung hăng nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. Cao Dung Kỳ ngồi bên cười chế giễu nói:
“Đấy, ông thấy chưa? Xem ông đã cùng con đ* nào đẻ ra thứ nghiệt chủng này đi!”
Giận càng thêm giận, ông ta đứng bật dậy vung tay về phía cô.
“Con khốn thiếu bị ăn đánh này! Tao nói thì ngay từ đầu mày nên nghe đi!”
Danh sách chương