Điềm Nhiên sẽ đưa mặt để ông ta đánh chứ?
Không! Nhất định sẽ không!
Cô biết mình nói ra câu này chắc chắn sẽ nhận được phản ứng rất dữ dội. Chính vì vậy mà cô đã sớm phòng bị và nghiêm túc dõi mắt theo từng cử động dù chỉ là nhỏ nhất của ông ta.
Điềm Nhiên nhìn ông ta vung tay, ngay trong giây phút đấy cô cũng ngả người ra sau, triệt để né tránh cú tát như trời giáng mà ông ta dành cho cô.
Cô đứng bật dậy, chiếc ghế bên chân cũng theo đấy mà đổ ngã ra phía sau tạo nên âm thanh giúp chấn động tâm trí. Cô lạnh lùng nhìn ông ta, một chút khoan nhượng cũng chẳng có.
“Nói không lại liền sử dụng bạo lực? Lăng Tiêu… à không, Mặc tổng đang ngồi ngay trong chiếc xe ô tô trước cửa quán để đợi tôi đấy. Ông… thử đánh tôi xem?”
Một lời thách thức mà cô chắc chắn họ sẽ không có can đảm để thực hiện được cô nói ra khỏi miệng. Lăng Tiêu quả thật đã theo cô đến đây và đang ở ngay ngoài kia mà thôi.
Anh nói cô cầm sẵn điện thoại lên, chỉ cần có việc là ngay lập tức gọi cho anh.
Quả nhiên khi nghe thấy cô nhắc tới hai chữ ‘Mặc tổng’ thì họ ngay lập tức thay đổi thái độ, lửa giận cũng buộc phải áp chế xuống.
“Ha ha ha… có gì từ từ nói, cần gì phải căng thẳng đúng không ông? Chúng ta, chúng ta đều là người trong nhà mà.”
Bà ta cười điệu cười xấu muốn ch.ết, ánh mắt toan tính nhìn Điềm Thanh, đưa khuỷu tay húc ông ta một cái.
“…”
Ông ta hiểu ý của bà và cũng ngay lập tức bắt kịp tần số.
“Đúng vậy, chúng ta là người nhà mà, có gì từ từ nói.”
“Tiểu Nhiên à, dù sao cũng đến đây rồi chi bằng con gọi Mặc tổng vào đây đi? Chúng ta đâu thể ngồi đây uống nước nói chuyện để ngài ấy ngồi ngoài đấy đợi được có phải không?”
“Không!” Cô lạnh mặt nói, chặn đứt tư tưởng xấu trong đầu của hai người kia.
Đúng là gặp được cô thì họ mừng một nhưng gặp được Lăng Tiêu thì họ sẽ vui mừng đến mười. Dù sao thì cô cũng chẳng có quyền hành gì ngoài cái mác người tình đang được anh yêu thương. Nhưng nếu họ gặp anh thì sẽ khác, không những khả năng cứu con gái sẽ cao hơn mà khả năng trở mình thành gia tộc hàng top cũng không phải là không được.
Hàng mày ông ta nhăn lại, thái độ khó chịu rõ ràng.
“Vậy còn mẹ của con? Con… không muốn biết về bà ta sao? Chẳng phải trước kia con luôn muốn tìm hiểu và hỏi han người làm trong nhà về điều này sao?”
“Mau! Gọi Mặc tổng vào đây và giúp Uyển Uyển trở lại vị trí minh tinh hàng đầu đi. Khi đấy, ta sẽ nói hết cho con nghe.”
Cô nghe ông ta nói thì chỉ biết cười sặc sụa. Ông ta cuối cùng vẫn lấy mẹ ra để đe dọa cô nhỉ?
Điềm Nhiên chống tay lên bàn, từ trên nhìn xuống vợ chồng ông ta, cất giọng trầm thấp nói: “Ông đang đe dọa tôi? Ông có vẻ đánh giá thấp tình mẫu tử thiêng liêng rồi.”
“Nếu mẹ yêu thương tôi, bà ấy từ trên cao nhìn xuống sẽ chúc phúc cho tôi và trù dập những kẻ đã luôn ức hiếp con bà. Ông nghĩ bao năm qua sống chẳng rõ mẹ mình như thế nào bây giờ lại mãnh liệt muốn biết đến phát điên sao?”
“Đúng là tôi muốn biết rõ về bà nhưng càng muốn những kẻ xấu như các người phải chịu tội. Hôm nay đến gặp ông chỉ đơn giản là muốn nói, ông đừng hòng lấy ‘thông tin của mẹ’ ra để đe dọa tôi.”
Điềm Nhiên thấy khuôn mặt tức nghẹn như nuốt phải con ruồi trong cuống họng thì trong lòng lại có chút hả hê. Thật là sảng khoái khi thấy hơi khó chịu.
Tức chứ? Bất lực không?
Những gì mà các người đang phải gánh chịu cũng chẳng bằng một phần nhỏ quá khứ của ơi, càng chẳng bõ bàng gì nếu nói về từ bù đắp.
Sống kiêu ngạo quá lâu rồi cũng nên thử cảm giác khổ sở bất lực chẳng thể làm được gì đi.
Điềm Nhiên quay lưng rời đi, cô chẳng muốn nói gì với họ nữa cả. Hiện giờ, ngay lúc này và ngay lập tức cô chỉ muốn sà vào lòng anh mà thôi.
Nếu đây là dấu chấm hết thì cô thật mong đây sẽ là kết thúc.
“Đứng lại! Con khốn kia!”
“Đứng lại đấy! Tao cho phép mày đi chưa hả?”
Điềm Thanh nhanh nhẩu đuổi theo cô như thể chẳng có chút nào là dấu hiệu của tuổi già. Một trước một sau hùng hổ đuổi theo Điềm Nhiên, sát khí hằm hằm như muốn xé xác cô ra ngay tức khắc.
Điềm Nhiên cắm đầu đi cũng chẳng mấy mà họ đã đuổi kịp. Bàn tay với những móng tay sắc nhọn của họ hướng đến từ hai bên trái phải, cô nghiêng mình né tránh cũng khó có thể thoát được. Đúng lúc nguy cấp ấy, một bàn tay to lớn kịp thòi nắm lấy cánh tay của cô kéo lại.
Điềm Nhiên kêu nhỏ lên một tiếng, khuôn mặt trĩu nặng đầy cảm xúc hỗn loạn áp lên cơ ngực săn chắc ấm áp của anh.
Một tay anh vòng lấy hai bên vai, bàn tay to lớn giữ đầu cô áp sát vào ngực của mình, tay còn lại đưa lên chỉ thẳng vào hai con người còn đang đùng đùng sát khí kia cất giọng lạnh lẽo cảnh cáo nói: “Thử tiến lên một bước nữa xem?”
“Hai người đang định dùng bàn tay dơ bẩn đấy làm gì vậy hả?”
“Ha! Thì ra hai người yêu quý con gái của mình đến như vậy nhỉ? Sớm biết thế, tôi không chỉ nên tống con gái của hai người vào tù mà nên cho cả nhà của các người vào đấy.”
“Chờ đi, sẽ sớm đoàn tụ mà thôi.”
Anh đỡ cô rời đi trước khung cảnh hỗn loạn bởi hai con người dường như hoá điên kia. Nếu không có vệ sĩ ở gần đấy xông vào cản lại thì cô và anh có lẽ cũng sẽ không rời khỏi đó nhanh đến như thế.
Điềm Thanh là ba của cô, cô là con gái ruột thịt của ông ấy cơ mà ông ấy thật biết cách làm cô từ thất vọng đi đến tuyệt vọng.
…
Cô yên tĩnh ngồi trong xe, nhận lấy chai nước đã được mở sẵn nắp mà anh đưa uống một ngụm. Sau cùng thì cảm giác trống rỗng và mất mát vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai.
Nhưng cô lại không hối hận về những lời đã nói hay những việc mà mình đã làm.
Thoát khỏi họ, một lần vạch ra ranh giới. Từ giờ trở đi, cô không muốn dính dáng hay liên quan gì tới họ nữa.
Tuy chỉ có một điều mà trong lòng của cô vẫn cảm thấy không được yên.
Điềm Nhiên đưa tay đặt lên bụng của mình, cất giọng buồn bã nói: “Anh à…”
“Ừm…” Lăng Tiêu đang lái xe, dù vậy vẫn lắng nghe và kiên nhẫn đáp lại lời của cô nói.
Anh biết cô buồn, muốn cho cô bầu không khí yên tĩnh để sắp xếp lại những suy nghĩ đang làm rối bời trong lòng của mình. Anh chỉ thầm lặng ở bên cạnh, chờ cô mở lời.
“Em… có thể làm tốt không?”
“…”
“Em chưa từng nhận được tình thương từ ba mẹ, ấn tượng duy nhất chỉ là ích kỷ, hờ hững và sự ghét bỏ mà họ dành cho em. Em… nên làm sao đây?”
Làm sao để chăm sóc bé con đang dần hình thành này?
Cô thật sự không biết!
Nên chăm sóc thế nào, dạy bảo và yêu thương ra sao tất cả chỉ là một màn sương mù, mù mịt vô cùng.
Khuôn mặt anh vẫn trầm ổn như cũ, nghe thấy điều cô nói, anh chỉ nhẹ nhàng đưa tay qua bao bọc lấy bàn tay của cô trấn an.
“Anh cũng là lần đầu làm ba, cũng như em chẳng rành về điều này.”
“Nhưng mà… thời gian vẫn còn, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng học tập được không?”
Không! Nhất định sẽ không!
Cô biết mình nói ra câu này chắc chắn sẽ nhận được phản ứng rất dữ dội. Chính vì vậy mà cô đã sớm phòng bị và nghiêm túc dõi mắt theo từng cử động dù chỉ là nhỏ nhất của ông ta.
Điềm Nhiên nhìn ông ta vung tay, ngay trong giây phút đấy cô cũng ngả người ra sau, triệt để né tránh cú tát như trời giáng mà ông ta dành cho cô.
Cô đứng bật dậy, chiếc ghế bên chân cũng theo đấy mà đổ ngã ra phía sau tạo nên âm thanh giúp chấn động tâm trí. Cô lạnh lùng nhìn ông ta, một chút khoan nhượng cũng chẳng có.
“Nói không lại liền sử dụng bạo lực? Lăng Tiêu… à không, Mặc tổng đang ngồi ngay trong chiếc xe ô tô trước cửa quán để đợi tôi đấy. Ông… thử đánh tôi xem?”
Một lời thách thức mà cô chắc chắn họ sẽ không có can đảm để thực hiện được cô nói ra khỏi miệng. Lăng Tiêu quả thật đã theo cô đến đây và đang ở ngay ngoài kia mà thôi.
Anh nói cô cầm sẵn điện thoại lên, chỉ cần có việc là ngay lập tức gọi cho anh.
Quả nhiên khi nghe thấy cô nhắc tới hai chữ ‘Mặc tổng’ thì họ ngay lập tức thay đổi thái độ, lửa giận cũng buộc phải áp chế xuống.
“Ha ha ha… có gì từ từ nói, cần gì phải căng thẳng đúng không ông? Chúng ta, chúng ta đều là người trong nhà mà.”
Bà ta cười điệu cười xấu muốn ch.ết, ánh mắt toan tính nhìn Điềm Thanh, đưa khuỷu tay húc ông ta một cái.
“…”
Ông ta hiểu ý của bà và cũng ngay lập tức bắt kịp tần số.
“Đúng vậy, chúng ta là người nhà mà, có gì từ từ nói.”
“Tiểu Nhiên à, dù sao cũng đến đây rồi chi bằng con gọi Mặc tổng vào đây đi? Chúng ta đâu thể ngồi đây uống nước nói chuyện để ngài ấy ngồi ngoài đấy đợi được có phải không?”
“Không!” Cô lạnh mặt nói, chặn đứt tư tưởng xấu trong đầu của hai người kia.
Đúng là gặp được cô thì họ mừng một nhưng gặp được Lăng Tiêu thì họ sẽ vui mừng đến mười. Dù sao thì cô cũng chẳng có quyền hành gì ngoài cái mác người tình đang được anh yêu thương. Nhưng nếu họ gặp anh thì sẽ khác, không những khả năng cứu con gái sẽ cao hơn mà khả năng trở mình thành gia tộc hàng top cũng không phải là không được.
Hàng mày ông ta nhăn lại, thái độ khó chịu rõ ràng.
“Vậy còn mẹ của con? Con… không muốn biết về bà ta sao? Chẳng phải trước kia con luôn muốn tìm hiểu và hỏi han người làm trong nhà về điều này sao?”
“Mau! Gọi Mặc tổng vào đây và giúp Uyển Uyển trở lại vị trí minh tinh hàng đầu đi. Khi đấy, ta sẽ nói hết cho con nghe.”
Cô nghe ông ta nói thì chỉ biết cười sặc sụa. Ông ta cuối cùng vẫn lấy mẹ ra để đe dọa cô nhỉ?
Điềm Nhiên chống tay lên bàn, từ trên nhìn xuống vợ chồng ông ta, cất giọng trầm thấp nói: “Ông đang đe dọa tôi? Ông có vẻ đánh giá thấp tình mẫu tử thiêng liêng rồi.”
“Nếu mẹ yêu thương tôi, bà ấy từ trên cao nhìn xuống sẽ chúc phúc cho tôi và trù dập những kẻ đã luôn ức hiếp con bà. Ông nghĩ bao năm qua sống chẳng rõ mẹ mình như thế nào bây giờ lại mãnh liệt muốn biết đến phát điên sao?”
“Đúng là tôi muốn biết rõ về bà nhưng càng muốn những kẻ xấu như các người phải chịu tội. Hôm nay đến gặp ông chỉ đơn giản là muốn nói, ông đừng hòng lấy ‘thông tin của mẹ’ ra để đe dọa tôi.”
Điềm Nhiên thấy khuôn mặt tức nghẹn như nuốt phải con ruồi trong cuống họng thì trong lòng lại có chút hả hê. Thật là sảng khoái khi thấy hơi khó chịu.
Tức chứ? Bất lực không?
Những gì mà các người đang phải gánh chịu cũng chẳng bằng một phần nhỏ quá khứ của ơi, càng chẳng bõ bàng gì nếu nói về từ bù đắp.
Sống kiêu ngạo quá lâu rồi cũng nên thử cảm giác khổ sở bất lực chẳng thể làm được gì đi.
Điềm Nhiên quay lưng rời đi, cô chẳng muốn nói gì với họ nữa cả. Hiện giờ, ngay lúc này và ngay lập tức cô chỉ muốn sà vào lòng anh mà thôi.
Nếu đây là dấu chấm hết thì cô thật mong đây sẽ là kết thúc.
“Đứng lại! Con khốn kia!”
“Đứng lại đấy! Tao cho phép mày đi chưa hả?”
Điềm Thanh nhanh nhẩu đuổi theo cô như thể chẳng có chút nào là dấu hiệu của tuổi già. Một trước một sau hùng hổ đuổi theo Điềm Nhiên, sát khí hằm hằm như muốn xé xác cô ra ngay tức khắc.
Điềm Nhiên cắm đầu đi cũng chẳng mấy mà họ đã đuổi kịp. Bàn tay với những móng tay sắc nhọn của họ hướng đến từ hai bên trái phải, cô nghiêng mình né tránh cũng khó có thể thoát được. Đúng lúc nguy cấp ấy, một bàn tay to lớn kịp thòi nắm lấy cánh tay của cô kéo lại.
Điềm Nhiên kêu nhỏ lên một tiếng, khuôn mặt trĩu nặng đầy cảm xúc hỗn loạn áp lên cơ ngực săn chắc ấm áp của anh.
Một tay anh vòng lấy hai bên vai, bàn tay to lớn giữ đầu cô áp sát vào ngực của mình, tay còn lại đưa lên chỉ thẳng vào hai con người còn đang đùng đùng sát khí kia cất giọng lạnh lẽo cảnh cáo nói: “Thử tiến lên một bước nữa xem?”
“Hai người đang định dùng bàn tay dơ bẩn đấy làm gì vậy hả?”
“Ha! Thì ra hai người yêu quý con gái của mình đến như vậy nhỉ? Sớm biết thế, tôi không chỉ nên tống con gái của hai người vào tù mà nên cho cả nhà của các người vào đấy.”
“Chờ đi, sẽ sớm đoàn tụ mà thôi.”
Anh đỡ cô rời đi trước khung cảnh hỗn loạn bởi hai con người dường như hoá điên kia. Nếu không có vệ sĩ ở gần đấy xông vào cản lại thì cô và anh có lẽ cũng sẽ không rời khỏi đó nhanh đến như thế.
Điềm Thanh là ba của cô, cô là con gái ruột thịt của ông ấy cơ mà ông ấy thật biết cách làm cô từ thất vọng đi đến tuyệt vọng.
…
Cô yên tĩnh ngồi trong xe, nhận lấy chai nước đã được mở sẵn nắp mà anh đưa uống một ngụm. Sau cùng thì cảm giác trống rỗng và mất mát vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai.
Nhưng cô lại không hối hận về những lời đã nói hay những việc mà mình đã làm.
Thoát khỏi họ, một lần vạch ra ranh giới. Từ giờ trở đi, cô không muốn dính dáng hay liên quan gì tới họ nữa.
Tuy chỉ có một điều mà trong lòng của cô vẫn cảm thấy không được yên.
Điềm Nhiên đưa tay đặt lên bụng của mình, cất giọng buồn bã nói: “Anh à…”
“Ừm…” Lăng Tiêu đang lái xe, dù vậy vẫn lắng nghe và kiên nhẫn đáp lại lời của cô nói.
Anh biết cô buồn, muốn cho cô bầu không khí yên tĩnh để sắp xếp lại những suy nghĩ đang làm rối bời trong lòng của mình. Anh chỉ thầm lặng ở bên cạnh, chờ cô mở lời.
“Em… có thể làm tốt không?”
“…”
“Em chưa từng nhận được tình thương từ ba mẹ, ấn tượng duy nhất chỉ là ích kỷ, hờ hững và sự ghét bỏ mà họ dành cho em. Em… nên làm sao đây?”
Làm sao để chăm sóc bé con đang dần hình thành này?
Cô thật sự không biết!
Nên chăm sóc thế nào, dạy bảo và yêu thương ra sao tất cả chỉ là một màn sương mù, mù mịt vô cùng.
Khuôn mặt anh vẫn trầm ổn như cũ, nghe thấy điều cô nói, anh chỉ nhẹ nhàng đưa tay qua bao bọc lấy bàn tay của cô trấn an.
“Anh cũng là lần đầu làm ba, cũng như em chẳng rành về điều này.”
“Nhưng mà… thời gian vẫn còn, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng học tập được không?”
Danh sách chương