Điềm Nhiên không thèm nhìn đến cô ta, hành động thản nhiên rồi tiếp tục ăn bữa tối của mình như thể cô ta chẳng hề tồn tại.

Điềm Uyển Uyển đã bao giờ bị người ta ngó lơ?

Chưa! Chưa từng có kẻ nào như thế!

Cô ta tức giận nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp, bàn tay run rẩy kìm chế để bản thân không hành động thiếu suy nghĩ.

Điềm Nhiên nhấp một ngụm nước, đáy mắt âm thầm liếc nhìn cô ta rồi nhanh chóng rời đi như việc liếc nhìn đấy chẳng hề tồn tại. Quả nhiên không thể phủ nhận… dù cô ta nhăn nhó cau có thì cũng chỉ khiến người ta cảm thấy biểu cảm đấy thật dễ thương mà không hề cảm thấy khó chịu hay xấu ở điểm nào.

Thật… quá thiên vị rồi!

Có lẽ khi ông trời phân phát sự xinh đẹp cùng duyên dáng đã ưu ái cho cô ta nhiều hơn một chút và khi đấy, cô chắc đã cầm một cái dù thật to để che đi toàn bộ cả người của mình rồi.

“Im lặng để tỏ vẻ mình lạnh lùng cao sang sao? Thật là… nực cười! Khoác trên mình bộ cánh đẹp thì bản thất cũng chẳng đẹp lên được đâu.”

“Tôi nói chị nghe này, tốt hơn hết là chị nên bỏ cái ý định bám víu vào đàn ông đi. Từ ba cho đến người chồng trước mà chị vẫn chẳng thể khôn lên được sao? Tôi thật lòng khuyên chị, đàn ông ấy mà…loại mặt hàng phế phẩm như chị sớm muộn gì cũng bị loại bỏ mà thôi.”

“Trước sau gì cũng đau thì chi bằng bây giờ biết thời biết thế, sớm từ bỏ đi cho rồi.”

CẠCH!

Đôi đũa trong tay bị Điềm Nhiên dùng lực đặt mạnh xuống bàn tạo nên tiếng vang khiến người con gái nào đấy còn đang luyên thuyên phải giật mình im bật.

Cô hờ hững liếc nhìn cô ta đang đứng khoanh tay trước ngực, bộ dạng cao ngạo trong chiếc váy màu đen bó sát cơ thể để lộ ra đường cong mê người.

“Cô diễn viên đang lên à… Fan hâm mộ của cô có biết cô còn bộ mặt này không?” Điềm Nhiên vừa lạnh nhạt nói vừa đưa tay cầm chiếc điện thoại lên khua qua khua lại vài cái trước mặt của cô ta.

Cách này là Lăng Tiêu chỉ cho cô. Và, tất nhiên nó đã hiệu quả khi sắc mặt của cô ta bỗng trở nên đột biến.

“Ha! Chị, chị dám…”

Cô ta giận run, giọng nói phát ra cũng chẳng rõ ràng. Dù bản thân đã tức giận đến phì khói nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên chẳng hề sợ hãi hay gấp gáp gì. Chỉ có đôi mắt sắc lạnh như muốn toé ra lửa nhìn cô là chẳng thể che giấu nổi.

Cô ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài!

“Cô cũng nên biết tôi đã chẳng còn gì để mất mà phải dám hay không ở đây. Chỉ là cô… có lẽ sẽ mất nhiều hơn được đấy.”

Điềm Nhiên không phải nói quá. Nhìn thì có thể thấy, cô chẳng có gì mất mà phải tiếc nuối cả. Chỉ có cô ta, thanh danh khó khăn xây dựng thật sự rất quý giá.

“Chị có nghĩ đến việc tôi nhất quyết phủ nhận đấy chỉ là sản phẩm của công nghệ không?”

“Dựa vào cái đoạn ghi âm đấy của chị để so với tầm ảnh hưởng của tôi? Tôi chỉ sợ chị còn chưa kịp há mồm thì đã bị fan hâm mộ của tôi phun nước bọt đến chết đuối rồi.”

Lời lẽ đủ hùng hồn đấy!

Nếu là trước kia khi còn ở trong xó nhà nhìn cô ta tỏa sáng thì đảm bảo cô sẽ tin sái cổ nhưng… hiện tại thời thế thay đổi, tầm nhìn nhận cũng rộng lớn hơn.

“Vậy cô có nghĩ đến việc tôi sẽ mượn người có tầm ảnh hưởng và thế lực hơn cô để làm chứng cho đoạn ghi âm này không?”

“Phủ nhận là quyền của cô nhưng sự thật thì mãi là sự thật. Công nghệ trong miệng cô có thể làm giả nhưng chính thứ công nghệ phát triển đấy cũng có thể chứng minh đây là giọng thật của cô 100%.”

“Uyển Uyển một khi đã bung bét ra thì sẽ không chỉ là một chuyện đâu mà nó sẽ giống như những quân cờ Đomino đổ hàng loạt đấy.”

Cô từ tốn nói một hơi dài mà không bị vấp. Ngay cả Điềm Nhiên khi cất lời xong cũng phải ngạc nhiên vì những vì mình vừa nói. Đây có được xem là một thành tựu không?

Cô nhất định phải khoe với Lăng Tiêu rằng mình đã hiên ngang đáp trả lại Uyển Uyển như thế nào.

Lý lẽ đe dọa trong lời của cô rất rõ ràng. Việc xấu mà cô ta làm không phải ít. Việc đoạn thu âm là nhỏ nhưng thứ nhỏ nhắn này cũng có thể trở thành bước đệm cho những thứ to lớn khác xuất hiện.

“…”

Điềm Uyển Uyển nghiến răng ken két nhìn cô đầy thù hận. Nếu ánh mắt có thể gi.ết người thì có lẽ trên người Điềm Nhiên đã có vài chục lỗ xuyên thủng người rồi.

Chân cô ta như bị chôn vùi xuống đất, đáy mắt sâu thẳm suy tính điều gì đấy rồi bỗng nhiên bổ nhào về phía Điềm Nhiên, vươn tay muốn cướp lấy chiếc điện thoại trong tay của cô.

Trước là vì đoạn ghi âm, sau chính là vì… số điện thoại riêng tư của Mặc Lăng Tiêu!

Điềm Nhiên làm sao có thể để cho cô ta dễ dàng cướp được?

Cô ngay lập tức giật ngược lại chiếc điện thoại, đứng phắt dậy đối đầu với cô ta ở khoảng cách cùng chiều cao. Điềm Nhiên không hề thua kém, khuôn mặt không cảm xúc kết hợp cùng ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén chĩa thẳng về phía cô ta.

Lăng Tiêu từng nói với cô rằng chỉ cần mình ngoan cường, có khí thế áp đảo thì không lo bị người khác khinh thường bắt nạt nữa.

“Điềm Uyển Uyển, cô muốn đấu tay đôi với tôi tại đây? Về tình về lí thì cô đều sai vì đây là điện thoại của tôi, đây là bàn ăn mà chúng tôi đặt trước. Cô… có sức để giành co với tôi chứ?”

Uyển Uyển: “…” Cô ta quả thật không có sức để đấu lại!

Một con thú cưng luôn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thì làm sao có thể đấu lại với một con thú hoang đã bị bỏ mặc sống ch.ết từ khi vừa sinh ra?

Những lần trước cô ta đều có những người đàn ông của mình ở xung quanh để bao bọc, một ngón tay cũng không phải đụng. Chiến thắng Điềm Nhiên, khiến cô trở nên thân tàn ma dại đều là nhờ những người đàn ông đấy.

Bây giờ… một thân một mình cô ta e rằng… Không có cửa thắng!

Sức không có nhưng cô ta có trí!

“Hừ! Cáo mượn oai hùm thì có gì vẻ vang? Lăng Tiêu… anh ấy sớm muộn gì cũng là của tôi mà thôi. Chị? Không xứng!”

Cô ta nhìn cô giễu cợt nói. Ánh mắt như muốn nhắc nhở cô về những chuyện của trước kia.

Chuyện về người đàn ông mang danh là ba đã bỏ mặc cô như thế nào…

Chuyện về người đàn ông đã nói sẽ bù đắp cho cô cả đời cuối cùng lại khiến cô trở nên tồi tệ nhất, sỉ nhục cô thật tệ nhất rồi đuổi cô ra đường không một chút thương tiếc.

Tất cả… đều liên quan đến cô ta!

Hiện tại, cô ta đang muốn nhắm đến Lăng Tiêu? Chợt một câu nói thoáng hiện qua đầu Điềm Nhiên khiến cô phải dựng tóc gáy.

Ngày kỉ niệm một năm ngày cưới, cũng chính là ngày cô kí giấy ly hôn. Thời gian trôi về khoảng gần một năm trước. Khi đấy, cô ta đã nói với cô:

“Tôi sẽ khiến chị đau khổ, sẽ cướp đi hết tất cả những người đàn ông mà chị yêu thương.”

“…”

Đôi mắt cô âm u và lạnh lẽo nhìn cô ta, giọng nói càng lên bình tĩnh đến lạ thường.

“Cô nói tôi là thứ rác rưởi?”

“Vậy… thèm muốn rồi liên tục xài lại đồ của thứ rác rưởi thì tính là cái thứ gì?”



Thiên Ái trở về thì mọi thứ dường như chẳng có gì lạ xảy ra. Cuộc đấu khẩu căng thẳng khi nãy như thể chỉ là tưởng tượng của mỗi mình cô.

Cô ấy đặt điện thoại xuống bàn, khuôn mặt tươi rói như nở hoa có thể thấy cuộc nói chuyện với ba mẹ cô ấy rất vui.

“Mặt cậu… bị làm sao vậy?” Thiên Ái hốt hoảng kêu lên khi thấy một bên gò má của cô đỏ ửng.

“Không, không có gì đâu.”

Điềm Nhiên ngại ngùng quay mặt đi, tránh né cái nhìn của cô ấy. Cô ấy sốt sắng trườn người về trước quan sát cô, Điềm Nhiên sợ cô ấy truy hỏi đến cùng liền cất giọng phân tán sự chú ý.

“Thiên Ái, hồi chiều cậu nói cậu biết một chỗ rất vui có thể giải tỏa tâm trạng có đúng không?”

Cô ấy ngờ vực nhưng vẫn đáp lại một tiếng. “Phải!”

“Bây giờ… chúng ta đi luôn có được không?”

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện