Lăng Tiêu thời gian này rất chăm chỉ làm việc. Mục đích của anh chỉ có một đấy chính là… kiếm thật nhiều tiền để đưa Điềm Nhiên đi du lịch.
Thời gian trước anh từng nghe cô nói bản thân còn chưa từng rời khỏi thành phố này, việc bay trên bầu trời xanh kia là một suy nghĩ xa vời.
Thật vô lý!
Bảo bối của anh lí nào lại thua kém người khác? Nếu cô chưa từng thì anh sẽ giúp cô thực hiện những điều đấy.
Chính vì lí do đó mà những nhân viên bên ngoài văn phòng lại có thêm một đợt sóng lớn kéo đến để hóng chuyện.
…
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt ngang qua mớ công việc còn đang bừa bộn trên bàn của anh. Lăng Tiêu mắt vẫn không rời khỏi bản hợp đồng trước mặt, bàn tay theo bản năng mò về phía chiếc điện thoại cầm lên nghe.
Giọng nữ ngọt ngào trong trẻo truyền vào tai anh.
“Lăng Tiêu, là em! Em có làm phiền anh không?”
Phiền ư?
Anh cầu còn không được thì sao có thể cảm thấy phiền được chứ?
“Không, tất nhiên là không rồi. Bảo bối của anh, em nhớ anh nên gọi sao? Anh cũng rất nhớ em.” Lăng Tiêu nũng nịu nói qua điện thoại.
Bộ dạng này của anh, nếu để người nhìn thấy là Khải Nguyên thì đảm bảo cậu ta sẽ hừ mũi tỏ vẻ khinh thường. Vì trước đấy khoảng vài chục phút, anh còn mang theo một bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc, lớn tiếng răn dạy họ phải nghiêm chỉnh làm việc ở công ty.
Khuôn mặt Lăng Tiêu giãn ra, nụ cười bất giác nở rộ. Anh thả cây bút trên tay xuống bàn, ánh mắt mơ màng đầy yêu thương nhìn về phía tấm hình được đóng bằng khung cao cấp đắt tiền để trên mặt bàn. Bên trong là tấm hình một cô gái xinh đẹp mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía máy ảnh, đằng sau cô chính là anh, một người hiếm khi lộ vẻ ngây ngốc đang mỉm cười nhìn cô.
Anh và cô không ít hình chụp chung nhưng anh lại đặc biệt thích tấm này. Đơn thuần và nhẹ nhàng, bao nhiêu tình cảm đều được thể hiện hết ra.
Ở bên kia đầu dây, Điềm Nhiên hết lòng khó xử khi Thiên Ái đứng đối diện đang liên tục nháy mắt ra hiệu, môi mấp máy như muốn nói: Nói đi, nói đi, mạnh mẽ lên!
Cô mím chặt môi, đôi mắt mở to đầy rối bời. Lăng Tiêu càng nói lời yêu thương với cô thì cô lại càng khó mở lời. Dù sao thì cô và anh đã chung sống được một thời gian, cô cũng chưa từng nói dối anh bao giờ. Bây giờ lại muốn cô nói… thật sự rất khó mở lời.
“…”
“Em có còn nghe máy của anh không?”
Có lẽ vì im lặng quá lâu, Lăng Tiêu có chút lo lắng nên cất lời dò hỏi.
“Vâng, em đây…”
Anh khựng người khi nghe thấy giọng nói lí nhí của cô. Ánh mắt hơi nheo lại, suy ngẫm vài giây rồi đột nhiên nói.
“Em có việc gì khó nói với anh hả?”
“Dạ…” Cô cúi gầm mặt, nhỏ giọng đáp.
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên từ đầu dây bên kia. Lăng Tiêu ngả người ra sau ghế để bản thân có một tư thế thoải mái nhất. Đôi mắt anh tràn ngập ý cưng chiều, bản thân đã quá quen với tính cách nhút nhát của cô rồi.
Không phiền hay chán mà còn cảm thấy rất đáng yêu.
Nói sao đây nhỉ? Anh sửa tính cách này của cô, bộ dạng nhút nhát rồi dần thể hiện bản thân của mình. Cả một quá trình đấy, anh là người chiêm ngưỡng tất cả. Chẳng phải sẽ cảm thấy rất mãn nguyện khi thấy cô từng ngày thay đổi sao?
“Em thật sự không thể nói với anh?” Anh nói như thể đang nài nỉ bên tai dụ dỗ cô nói ra nỗi lòng của mình.
“Không… không phải!” Cô ngay lập túc phủ nhận.
Lăng Tiêu: “…” Anh vẫn im lặng, ý đồ muốn đợi cô lấy can đảm rồi cất giọng nói.
Điềm Nhiên do dự trong giây lát, sau một lúc lâu mới ấp úng nói.
“Hôm nay anh đừng đón em nhé. Thiên Ái… cậu ấy muốn đưa em đi ăn rồi đi chơi cho khuây khỏa.”
Tiếng cười kìm nén của anh lại một lần nữa vang lên. Dù Lăng Tiêu đã cố gắng mím chặt môi để không phát ra tiếng cười nhưng ý vui vẻ trong mắt anh thật khó giấu.
“Em khó xử về điều này?”
Cô ngây ra, gật đầu nói “Vâng!”
“Vì sao lại cảm thấy khó nói chứ? Em muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Đâu cần phải cảm thấy khó xử đâu?”
Anh dường như đã nói trúng trọng điểm của cô. Ánh mắt Điềm Nhiên lập tức sáng rỡ, giọng nói có phần phấn khích nói qua điện thoại.
“Em… em có thể sao?”
“Tất nhiên! Em nhớ cái thẻ màu đen lần trước anh đưa cho em chứ?”
Thẻ màu đen?
A! Thì ra là nó, lần trước anh đã đưa cho cô nhưng Điềm Nhiên vẫn luôn để đấy và không dùng tới nó.
“Nhất định phải cầm theo. Muốn mua gì cứ mua, tiền không phải là vấn đề. Em cũng biết giá trị của người đàn ông của em mà đúng không?”
Điềm Nhiên bất giác đỏ mặt vì câu nói “Người đàn ông của em” được nói ra một cách trơn tru trong miệng của anh.
Cô nhỏ giọng, đáp lại một tiếng.
Từ ngày cả hai người thừa nhận mối quan hệ với nhau, cô bỗng phát hiện người đàn ông này không phải là người đàn ông làm văn phòng bình thường như trong miệng anh hay nói.
Thiên Ái đứng đối diện với cô có vẻ đã hết kiên nhẫn. Khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát của cô ấy sử dụng hết khả năng ra ám hiệu trên mặt với cô.
“Này… nhanh nhanh đi. Có nhiều thứ phải chuẩn bị lắm đấy.” Cô ấy nhỏ giọng nói.
Điềm Nhiên gật gù đầu, giơ tay ra kí hiệu đã hiểu.
“Lăng Tiêu à, em… em cúp máy đây.”
“Được rồi! Nhớ lời anh nói đấy, muốn mua gì thì mua, ăn gì thì ăn. Đi chơi vui vẻ, có gì cứ gọi anh nhé.”
“Vâng!”
“Ừm… yêu em!”
Sau khiết thúc cuộc gọi với cô, anh cũng không hề nghĩ gì nhiều. Thiên Ái là bạn gái của Đình Diệp, anh cũng biết khá nhiều về cô ấy. Nhân viên và chủ tiệm lại còn là bạn thân thì lâu lâu đi chơi với nhau cũng chẳng có gì là lạ. Anh cũng rất muốn cô tụ tập như thế. Ít nhiều gì, có một hai người bạn thân đi chơi chung lại càng tốt.
Chẳng có gì đáng lo ngại, anh tiếp tục vùi đầu vào mớ công việc còn đang dang dở của mình.
…
Thiên Ái đưa cô đến một trung tâm thương mại lớn để mua sắm. Điềm Nhiên vốn chỉ nghĩ là đi dạo hay nhìn cô ấy sắm sửa cho bản thân thôi nhưng cô ấy lại nhìn cô, ánh mắt suy tư rồi nói:
“Cậu phải thay đổi thôi.”
Cô ngạc nhiên nói: “Thay đổi?”
“Đúng vậy! Hôm nay phải thật xinh đẹp. A! Không chỉ riêng hôm nay mà mai sau cũng vậy nữa. Đàn ông mà, ai chẳng muốn người phụ nữ của mình phải trông thật xinh đẹp.”
“Ai cũng muốn người phụ nữ của mình phải đẹp sao?”
Cô ấy gật đầu, nhưng sợ cô hiểu lầm gì đấy lại bồi thêm một câu.
“Cũng không hẳn là ai cũng muốn nhưng cái này cũng là vì bản thân mình nữa. Cậu cũng muốn bản thân mình phải trông thật tốt trước người đàn ông mình yêu mà không phải sao?”
Quả… đúng là vậy thật!
Chính vì lí lẽ này mà cô và cô ấy cùng nhau đi mua sắm. Mắt thẩm mĩ của Thiên Ái rất tốt, Điềm Nhiên gần như thay đổi thành một bộ dạng khác biệt sau khi rơi vào tay của cô ấy.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng tinh tế kết hợp cùng kiểu tóc Layer dài ngang lưng được uốn xoăn nhẹ phần đuôi.
Thiên Ái chọn cho cô một chiếc váy liền màu đen dài đến đầu gối, đi kèm đôi giày cao gót cùng màu và một số phụ kiện nhỏ đi kèm. Điềm Nhiên vẫn còn ngại khi mặc quần áo ít vải nên cô ấy còn đặc biệt chuẩn bị thêm cho cô một chiếc áo khoác bằng len mỏng màu da để khoác lên che đi đôi vai trần trắng duyên dáng bị lại lộ trong không khí.
Thiên Ái đứng kế bên phải thốt lên một câu cảm thán.
“Wow! Tiểu Nhiên à, cậu xinh thật đấy. Tớ biết ngay kiểu này sẽ hợp với cậu mà.”
Điềm Nhiên cũng phải ngơ ra khi nhìn chính mình đang được phản chiếu trong gương. Kiểu này thật sự… không chân thật chút nào.
Đây… là cô sao?
Thiên Ái huých tay cô, nháy mắt tỏ vẻ mờ ám nói.
“Còn chần chờ gì nữa, chụp lại đi.”
“Hả?”
Cô ấy bất lực đập tay mình lên trán, một lần nữa cất giọng giải thích rõ ràng cho cô.
“Chụp lại vài tấm rồi gửi cho ‘anh xã’ nhà cậu đi. Đảm bảo anh ta sẽ thích đến phát điên.”
Điềm Nhiên: “…”
“Làm… làm gì tới mức đấy chứ?”
Dù nói là vậy nhưng cô vẫn cầm điện thoại lên, biểu cảm cứng ngắc chụp lại vài tấm rồi chọn một tấm trông khá khẩm nhất gửi cho anh.
Nhắn kèm thêm một tin nhắn: Lăng Tiêu, em vừa làm tóc và thay một bộ đồ mới.
Kèm theo đấy là một nhãn gián dán thẹn thùng.
…
Cô và cô ấy tiếp tục hành trình đi đến chỗ ăn. Một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng nằm trên con đường trung tâm tấp nập người qua lại. Thiên Ái nói gì đấy với người phục vụ, Điềm Nhiên rảnh rỗi nhìn một lượt xung quanh nhà hàng. Cô bỗng chốc nhảy dựng, lọt vào tầm mắt của cô chính là…
Một nhà ba người họ Điềm đang đứng cách đấy không xa!
Cả người Điềm Nhiên như rớt xuống hầm băng, tay chân bủn rủn mặt mũi trắng bệch. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vọt ra ngoài. Điềm Nhiên hoảng sợ, theo bản năng xoay người né tránh.
Họ… vì sao cũng ở đây chứ?
Có phải quá trùng hợp rời không?
Đã hai năm, gần hai năm rồi!
Cô… bất giác gặp lại họ và cảm giác sợ sệt vẫn còn đây.
Thiên Ái thấy mặt mũi cô nhợt nhạt, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương thì có chút lo lắng, quay qua hỏi cô.
“Cậu sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?”
“…”
Điềm Nhiên vội vã lắc đầu, nhếch môi cười trông khó coi vô cùng. Cô hạ giọng, nhỏ tiếng nói:
“Tớ… tớ không sao, chỉ cảm thấy hơi đói mà thôi.”
Cô ấy nghe vậy thì ngờ vực nhưng cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa. Mau chóng yêu cầu nhân viên đưa đến bàn ăn đã đặt trước.
Chỗ ngồi xem như khá khuất, một vị trí lí tưởng đặt cạnh cửa sổ có thể quan sát được một góc thành phố còn đang tấp nập đi lại vào buổi xế chiều.
Khung cảnh thật náo nhiệt nhưng cũng thập trầm lặng.
Lặng… có lẽ là ở trong tim của chúng ta.
Dù bên ngoài có náo nhiệt ra sao, vui vẻ đến thế nào thì tâm nặng nề cũng chẳng thể bị cuốn theo được mà thay vào đó, ta lại chỉ cảm thấy được một xúc cảm lạc lõng bao trùm.
Hai người cùng nhau ăn uống, Điềm Nhiên che giấu đi nội tâm đầy phiền muộn của mình vì không muốn nó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Thiên Ái. Chủ đề bàn luận của hai người cũng xem như là rộng rãi vì có khá nhiều chủ đề chung. Từ việc ở trong tiệm hoa đến việc hai người đàn ông ở nhà, thời gian cũng vì vậy mà trôi qua rất nhanh.
Thiên Ái có một cuộc gọi đến, trước khi rời đi nghe cô ấy còn không quên nói với cô.
“Xin lỗi cậu nhé, đợi tớ nghe xong sẽ quay lại ngay. Ha ha ha… hai vị gia chủ khó tính ở nhà nên không thể không nghe được.”
Điềm Nhiên cũng khá quen thuộc với điều này và rất hâm mộ tình cảm gia đình của cô ấy. Quan tâm… dù cô ấy luôn miệng than phiền nhưng niềm hạnh phúc vẫn khó có thể che giấu trong đáy mắt vì sự quan tâm và yêu thương của ba mẹ cô ấy. Dù họ có đang công tác ở nước ngoài thì hàng ngày vẫn tranh thủ gọi điện hỏi han cô ấy.
Ba mẹ… thì ra cũng có người này người kia. Không phải ai cũng xấu và không phải ai cũng tốt…
Không phải nơi mình ở từ bé đến lớn sẽ được gọi là gia đình.
“Cậu cứ đi nghe đi, tớ ngồi đây đợi được.”
“Ừm…”
Đáp lại một tiếng rồi cô ấy hớn hở chạy đi nghe, núi cười trên môi chưa bao giờ vụt tắt.
Ghen tị không? Tất nhiên là có.
Nhưng…
Cô lại vui vẻ hơn khi thấy bạn mình hạnh phúc.
Vốn mọi chuyện sẽ chẳng còn gì đáng nói nếu như…
Điềm Uyển Uyển, cô ta không nhân cơ hội Thiên Ái vừa rời đi để đứng trước bàn ăn mà cô đang ngồi.
“Chà! Tôi cứ nghĩ mình là nhìn lộn không đấy nha…”
“Rác… mà cũng biết làm đỏm sao? Nói sao đây nhỉ? Thứ bỏ đi thì dù có tô điểm thế nào cũng vẫn là đồ bỏ đi mà thôi.”
Thời gian trước anh từng nghe cô nói bản thân còn chưa từng rời khỏi thành phố này, việc bay trên bầu trời xanh kia là một suy nghĩ xa vời.
Thật vô lý!
Bảo bối của anh lí nào lại thua kém người khác? Nếu cô chưa từng thì anh sẽ giúp cô thực hiện những điều đấy.
Chính vì lí do đó mà những nhân viên bên ngoài văn phòng lại có thêm một đợt sóng lớn kéo đến để hóng chuyện.
…
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt ngang qua mớ công việc còn đang bừa bộn trên bàn của anh. Lăng Tiêu mắt vẫn không rời khỏi bản hợp đồng trước mặt, bàn tay theo bản năng mò về phía chiếc điện thoại cầm lên nghe.
Giọng nữ ngọt ngào trong trẻo truyền vào tai anh.
“Lăng Tiêu, là em! Em có làm phiền anh không?”
Phiền ư?
Anh cầu còn không được thì sao có thể cảm thấy phiền được chứ?
“Không, tất nhiên là không rồi. Bảo bối của anh, em nhớ anh nên gọi sao? Anh cũng rất nhớ em.” Lăng Tiêu nũng nịu nói qua điện thoại.
Bộ dạng này của anh, nếu để người nhìn thấy là Khải Nguyên thì đảm bảo cậu ta sẽ hừ mũi tỏ vẻ khinh thường. Vì trước đấy khoảng vài chục phút, anh còn mang theo một bộ mặt lạnh lùng nghiêm túc, lớn tiếng răn dạy họ phải nghiêm chỉnh làm việc ở công ty.
Khuôn mặt Lăng Tiêu giãn ra, nụ cười bất giác nở rộ. Anh thả cây bút trên tay xuống bàn, ánh mắt mơ màng đầy yêu thương nhìn về phía tấm hình được đóng bằng khung cao cấp đắt tiền để trên mặt bàn. Bên trong là tấm hình một cô gái xinh đẹp mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía máy ảnh, đằng sau cô chính là anh, một người hiếm khi lộ vẻ ngây ngốc đang mỉm cười nhìn cô.
Anh và cô không ít hình chụp chung nhưng anh lại đặc biệt thích tấm này. Đơn thuần và nhẹ nhàng, bao nhiêu tình cảm đều được thể hiện hết ra.
Ở bên kia đầu dây, Điềm Nhiên hết lòng khó xử khi Thiên Ái đứng đối diện đang liên tục nháy mắt ra hiệu, môi mấp máy như muốn nói: Nói đi, nói đi, mạnh mẽ lên!
Cô mím chặt môi, đôi mắt mở to đầy rối bời. Lăng Tiêu càng nói lời yêu thương với cô thì cô lại càng khó mở lời. Dù sao thì cô và anh đã chung sống được một thời gian, cô cũng chưa từng nói dối anh bao giờ. Bây giờ lại muốn cô nói… thật sự rất khó mở lời.
“…”
“Em có còn nghe máy của anh không?”
Có lẽ vì im lặng quá lâu, Lăng Tiêu có chút lo lắng nên cất lời dò hỏi.
“Vâng, em đây…”
Anh khựng người khi nghe thấy giọng nói lí nhí của cô. Ánh mắt hơi nheo lại, suy ngẫm vài giây rồi đột nhiên nói.
“Em có việc gì khó nói với anh hả?”
“Dạ…” Cô cúi gầm mặt, nhỏ giọng đáp.
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên từ đầu dây bên kia. Lăng Tiêu ngả người ra sau ghế để bản thân có một tư thế thoải mái nhất. Đôi mắt anh tràn ngập ý cưng chiều, bản thân đã quá quen với tính cách nhút nhát của cô rồi.
Không phiền hay chán mà còn cảm thấy rất đáng yêu.
Nói sao đây nhỉ? Anh sửa tính cách này của cô, bộ dạng nhút nhát rồi dần thể hiện bản thân của mình. Cả một quá trình đấy, anh là người chiêm ngưỡng tất cả. Chẳng phải sẽ cảm thấy rất mãn nguyện khi thấy cô từng ngày thay đổi sao?
“Em thật sự không thể nói với anh?” Anh nói như thể đang nài nỉ bên tai dụ dỗ cô nói ra nỗi lòng của mình.
“Không… không phải!” Cô ngay lập túc phủ nhận.
Lăng Tiêu: “…” Anh vẫn im lặng, ý đồ muốn đợi cô lấy can đảm rồi cất giọng nói.
Điềm Nhiên do dự trong giây lát, sau một lúc lâu mới ấp úng nói.
“Hôm nay anh đừng đón em nhé. Thiên Ái… cậu ấy muốn đưa em đi ăn rồi đi chơi cho khuây khỏa.”
Tiếng cười kìm nén của anh lại một lần nữa vang lên. Dù Lăng Tiêu đã cố gắng mím chặt môi để không phát ra tiếng cười nhưng ý vui vẻ trong mắt anh thật khó giấu.
“Em khó xử về điều này?”
Cô ngây ra, gật đầu nói “Vâng!”
“Vì sao lại cảm thấy khó nói chứ? Em muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Đâu cần phải cảm thấy khó xử đâu?”
Anh dường như đã nói trúng trọng điểm của cô. Ánh mắt Điềm Nhiên lập tức sáng rỡ, giọng nói có phần phấn khích nói qua điện thoại.
“Em… em có thể sao?”
“Tất nhiên! Em nhớ cái thẻ màu đen lần trước anh đưa cho em chứ?”
Thẻ màu đen?
A! Thì ra là nó, lần trước anh đã đưa cho cô nhưng Điềm Nhiên vẫn luôn để đấy và không dùng tới nó.
“Nhất định phải cầm theo. Muốn mua gì cứ mua, tiền không phải là vấn đề. Em cũng biết giá trị của người đàn ông của em mà đúng không?”
Điềm Nhiên bất giác đỏ mặt vì câu nói “Người đàn ông của em” được nói ra một cách trơn tru trong miệng của anh.
Cô nhỏ giọng, đáp lại một tiếng.
Từ ngày cả hai người thừa nhận mối quan hệ với nhau, cô bỗng phát hiện người đàn ông này không phải là người đàn ông làm văn phòng bình thường như trong miệng anh hay nói.
Thiên Ái đứng đối diện với cô có vẻ đã hết kiên nhẫn. Khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát của cô ấy sử dụng hết khả năng ra ám hiệu trên mặt với cô.
“Này… nhanh nhanh đi. Có nhiều thứ phải chuẩn bị lắm đấy.” Cô ấy nhỏ giọng nói.
Điềm Nhiên gật gù đầu, giơ tay ra kí hiệu đã hiểu.
“Lăng Tiêu à, em… em cúp máy đây.”
“Được rồi! Nhớ lời anh nói đấy, muốn mua gì thì mua, ăn gì thì ăn. Đi chơi vui vẻ, có gì cứ gọi anh nhé.”
“Vâng!”
“Ừm… yêu em!”
Sau khiết thúc cuộc gọi với cô, anh cũng không hề nghĩ gì nhiều. Thiên Ái là bạn gái của Đình Diệp, anh cũng biết khá nhiều về cô ấy. Nhân viên và chủ tiệm lại còn là bạn thân thì lâu lâu đi chơi với nhau cũng chẳng có gì là lạ. Anh cũng rất muốn cô tụ tập như thế. Ít nhiều gì, có một hai người bạn thân đi chơi chung lại càng tốt.
Chẳng có gì đáng lo ngại, anh tiếp tục vùi đầu vào mớ công việc còn đang dang dở của mình.
…
Thiên Ái đưa cô đến một trung tâm thương mại lớn để mua sắm. Điềm Nhiên vốn chỉ nghĩ là đi dạo hay nhìn cô ấy sắm sửa cho bản thân thôi nhưng cô ấy lại nhìn cô, ánh mắt suy tư rồi nói:
“Cậu phải thay đổi thôi.”
Cô ngạc nhiên nói: “Thay đổi?”
“Đúng vậy! Hôm nay phải thật xinh đẹp. A! Không chỉ riêng hôm nay mà mai sau cũng vậy nữa. Đàn ông mà, ai chẳng muốn người phụ nữ của mình phải trông thật xinh đẹp.”
“Ai cũng muốn người phụ nữ của mình phải đẹp sao?”
Cô ấy gật đầu, nhưng sợ cô hiểu lầm gì đấy lại bồi thêm một câu.
“Cũng không hẳn là ai cũng muốn nhưng cái này cũng là vì bản thân mình nữa. Cậu cũng muốn bản thân mình phải trông thật tốt trước người đàn ông mình yêu mà không phải sao?”
Quả… đúng là vậy thật!
Chính vì lí lẽ này mà cô và cô ấy cùng nhau đi mua sắm. Mắt thẩm mĩ của Thiên Ái rất tốt, Điềm Nhiên gần như thay đổi thành một bộ dạng khác biệt sau khi rơi vào tay của cô ấy.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng tinh tế kết hợp cùng kiểu tóc Layer dài ngang lưng được uốn xoăn nhẹ phần đuôi.
Thiên Ái chọn cho cô một chiếc váy liền màu đen dài đến đầu gối, đi kèm đôi giày cao gót cùng màu và một số phụ kiện nhỏ đi kèm. Điềm Nhiên vẫn còn ngại khi mặc quần áo ít vải nên cô ấy còn đặc biệt chuẩn bị thêm cho cô một chiếc áo khoác bằng len mỏng màu da để khoác lên che đi đôi vai trần trắng duyên dáng bị lại lộ trong không khí.
Thiên Ái đứng kế bên phải thốt lên một câu cảm thán.
“Wow! Tiểu Nhiên à, cậu xinh thật đấy. Tớ biết ngay kiểu này sẽ hợp với cậu mà.”
Điềm Nhiên cũng phải ngơ ra khi nhìn chính mình đang được phản chiếu trong gương. Kiểu này thật sự… không chân thật chút nào.
Đây… là cô sao?
Thiên Ái huých tay cô, nháy mắt tỏ vẻ mờ ám nói.
“Còn chần chờ gì nữa, chụp lại đi.”
“Hả?”
Cô ấy bất lực đập tay mình lên trán, một lần nữa cất giọng giải thích rõ ràng cho cô.
“Chụp lại vài tấm rồi gửi cho ‘anh xã’ nhà cậu đi. Đảm bảo anh ta sẽ thích đến phát điên.”
Điềm Nhiên: “…”
“Làm… làm gì tới mức đấy chứ?”
Dù nói là vậy nhưng cô vẫn cầm điện thoại lên, biểu cảm cứng ngắc chụp lại vài tấm rồi chọn một tấm trông khá khẩm nhất gửi cho anh.
Nhắn kèm thêm một tin nhắn: Lăng Tiêu, em vừa làm tóc và thay một bộ đồ mới.
Kèm theo đấy là một nhãn gián dán thẹn thùng.
…
Cô và cô ấy tiếp tục hành trình đi đến chỗ ăn. Một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng nằm trên con đường trung tâm tấp nập người qua lại. Thiên Ái nói gì đấy với người phục vụ, Điềm Nhiên rảnh rỗi nhìn một lượt xung quanh nhà hàng. Cô bỗng chốc nhảy dựng, lọt vào tầm mắt của cô chính là…
Một nhà ba người họ Điềm đang đứng cách đấy không xa!
Cả người Điềm Nhiên như rớt xuống hầm băng, tay chân bủn rủn mặt mũi trắng bệch. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn vọt ra ngoài. Điềm Nhiên hoảng sợ, theo bản năng xoay người né tránh.
Họ… vì sao cũng ở đây chứ?
Có phải quá trùng hợp rời không?
Đã hai năm, gần hai năm rồi!
Cô… bất giác gặp lại họ và cảm giác sợ sệt vẫn còn đây.
Thiên Ái thấy mặt mũi cô nhợt nhạt, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương thì có chút lo lắng, quay qua hỏi cô.
“Cậu sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?”
“…”
Điềm Nhiên vội vã lắc đầu, nhếch môi cười trông khó coi vô cùng. Cô hạ giọng, nhỏ tiếng nói:
“Tớ… tớ không sao, chỉ cảm thấy hơi đói mà thôi.”
Cô ấy nghe vậy thì ngờ vực nhưng cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa. Mau chóng yêu cầu nhân viên đưa đến bàn ăn đã đặt trước.
Chỗ ngồi xem như khá khuất, một vị trí lí tưởng đặt cạnh cửa sổ có thể quan sát được một góc thành phố còn đang tấp nập đi lại vào buổi xế chiều.
Khung cảnh thật náo nhiệt nhưng cũng thập trầm lặng.
Lặng… có lẽ là ở trong tim của chúng ta.
Dù bên ngoài có náo nhiệt ra sao, vui vẻ đến thế nào thì tâm nặng nề cũng chẳng thể bị cuốn theo được mà thay vào đó, ta lại chỉ cảm thấy được một xúc cảm lạc lõng bao trùm.
Hai người cùng nhau ăn uống, Điềm Nhiên che giấu đi nội tâm đầy phiền muộn của mình vì không muốn nó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Thiên Ái. Chủ đề bàn luận của hai người cũng xem như là rộng rãi vì có khá nhiều chủ đề chung. Từ việc ở trong tiệm hoa đến việc hai người đàn ông ở nhà, thời gian cũng vì vậy mà trôi qua rất nhanh.
Thiên Ái có một cuộc gọi đến, trước khi rời đi nghe cô ấy còn không quên nói với cô.
“Xin lỗi cậu nhé, đợi tớ nghe xong sẽ quay lại ngay. Ha ha ha… hai vị gia chủ khó tính ở nhà nên không thể không nghe được.”
Điềm Nhiên cũng khá quen thuộc với điều này và rất hâm mộ tình cảm gia đình của cô ấy. Quan tâm… dù cô ấy luôn miệng than phiền nhưng niềm hạnh phúc vẫn khó có thể che giấu trong đáy mắt vì sự quan tâm và yêu thương của ba mẹ cô ấy. Dù họ có đang công tác ở nước ngoài thì hàng ngày vẫn tranh thủ gọi điện hỏi han cô ấy.
Ba mẹ… thì ra cũng có người này người kia. Không phải ai cũng xấu và không phải ai cũng tốt…
Không phải nơi mình ở từ bé đến lớn sẽ được gọi là gia đình.
“Cậu cứ đi nghe đi, tớ ngồi đây đợi được.”
“Ừm…”
Đáp lại một tiếng rồi cô ấy hớn hở chạy đi nghe, núi cười trên môi chưa bao giờ vụt tắt.
Ghen tị không? Tất nhiên là có.
Nhưng…
Cô lại vui vẻ hơn khi thấy bạn mình hạnh phúc.
Vốn mọi chuyện sẽ chẳng còn gì đáng nói nếu như…
Điềm Uyển Uyển, cô ta không nhân cơ hội Thiên Ái vừa rời đi để đứng trước bàn ăn mà cô đang ngồi.
“Chà! Tôi cứ nghĩ mình là nhìn lộn không đấy nha…”
“Rác… mà cũng biết làm đỏm sao? Nói sao đây nhỉ? Thứ bỏ đi thì dù có tô điểm thế nào cũng vẫn là đồ bỏ đi mà thôi.”
Danh sách chương