Cho dù trước đây tổ mẫu có tốt với nàng ta đến đâu thì đó cũng chỉ là dựa trên cơ sở ca ca đã cả gia đình lớn bọn họ, nhưng bây giờ…

Nghĩ đến suy nghĩ mới vừa rồi của mình, Tống Cửu Ly thấy hổ thẹn vô cùng, muốn tìm Khương Quán để xin lỗi thế nhưng Khương Quán đã vác hành lý lên lưng, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát rồi.

Bộ dáng đó rõ ràng là không muốn để ý đến nàng ta cho lắm, mà Tống Cửu Trì cũng cõng Tống Cửu Uyên lên, không hề liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái, bước đi với vẻ vô cùng tức giận.

Lúc này, đến ngay cả Tống đại nương tử cũng không cần nàng ta đỡ, một mình kiên cường đuổi kịp bước chân của bọn họ.

Tống Cửu Ly cầm hành lý của mình lên với vẻ sốt ruột hoang mang, vừa định đuổi theo thì lại bị Thẩm Thiên chặn lại.

“Ly Nhi!”

“Nhị tẩu, ngươi có chuyện gì sao?” Tống Cửu Ly lạnh mặt, trông vẻ rất bực mình, chỉ sợ mẹ và các anh không còn để ý đến nàng ta nữa.

Thẩm Thiên buồn bã cúi mắt nhìn xuống: “Ly Nhi, cha và tướng công bị thương rất nặng, cần thuốc, ta biết đại ca có.

Chúng ta cũng không tham lam, các ngươi chia cho chúng ta một ít là được, ngươi cũng không đành lòng nhìn bọn họ bị đau đến chết chứ?”

Ngươi cầu xin đại bá mẫu đi, nàng ấy chắc chắn sẽ nghe lời ngươi.”

Tống Cửu Ly rối rắm mím môi, nghĩ đến lời của mẹ và các ca lập tức kiên định đáp: “Thuốc của đại ca ta vốn không nhiều, không có cách nào chia cả, các ngươi tự nghĩ cách đi.”

Nói xong, bước chân của nàng ta đẩy nhanh vượt qua Thẩm Thiên, tuy rằng từ chối khiến nàng ta rất khó chịu nhưng không từ chối thì chính bản thân nàng ta lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Nhìn bóng lưng của một gia đình bọn họ, Thẩm Thiên siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập vẻ oán hận.

“Thế nào rồi?”

Tống nhị nương tử gấp muốn chết rồi, chỉ hận không thể giơ tay cướp thuốc ngay và luôn, nhưng bọn họ cũng không dám, không nói bây giờ quan sai đang đứng về phía Khương Quán mà bọn họ cũng chưa chắc đã cướp được, đến khi ấy khó tránh khỏi lại ăn đòn thêm trận nữa.



“Nàng ta không đồng ý!”

Vẻ mặt của Thẩm Thiên vặn vẹo, chẳng qua chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, vậy mà bây giờ đến cả Tống Cửu Ly cũng nghiêng về phía Khương Quán rồi! “Bỏ đi, chúng ta vẫn lên đường trước đi đã.” Tống lão nhị thở dài một hơi, trong lòng buồn bực.

Quan sai kia kinh nghiệm dày dặn, đánh hắn ta đến mức cả người đều nhức nhối nhưng lại chỉ là vết thương ngoài da chứ không bị thương đến gân cốt.

Thoạt nhìn đúng là đáng sợ thật nhưng lại không chết người, chỉ là không có sức mà chạy nữa, đúng là mất trí rồi mà!

Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, bọn họ không muốn bị đánh nữa nên chỉ có thể dìu đỡ nhau tiếp tục lên đường.

Cũng may mà người già yếu vốn nhiều, tốc độ đi đường này vốn không nhanh, lại cộng thêm phạm nhân lưu đày không được phép đi quan lộ cho nên toàn phải đi đường nhỏ, trèo đèo lội suối, băng qua khe rãnh.

Đường không dễ đi nhưng Tống Cửu Trì vẫn cắn răng chống đỡ như cũ, từ khi đổi sang lót giày thể thao, Khương Quán cảm thấy chân mình đã thoải mái hơn không ít, cũng suy xét đến việc gia cố đôi giày cho Tống đại nương tử một chút.

Còn cả Tống Cửu Trì nữa, nếu biểu hiện tốt vậy nể mặt Tống Cửu Uyên, nàng cũng sẽ gia cố cho hắn ta.

Khương Quán vừa nghĩ ngợi vừa thuận tay hái một mớ rau dại trên đường, Tống Cửu Ly cũng hái theo, nàng ta rụt rè lại gần Khương Quán: “Đại tẩu, xin lỗi, trước đây đều là lỗi của ta.”

Đây là lần đầu tiên Tống Cửu Ly thật lòng thật dạ gọi Khương Quán là đại tẩu như vậy, hơn nữa còn xin lỗi một cách vô cùng chân thành.

Nhưng Khương Quán cũng không dám nhẹ dạ cả tin, mà vẫn cố tình nói lại: “Ta cũng không dám nói là lỗi của ngươi.”

Vốn còn tưởng Tống Cửu Ly sẽ nhảy dựng lên phản bác nhưng không ngờ lần này nàng ta lại thật sự an phận hơn không ít, chỉ đi theo Khương Quán như lấy lòng: “Đại tẩu, có chỗ nào cần thì cứ việc dặn dò ta nhé.”

Nương nói đúng, bọn họ mới là người một nhà, tuy rằng trước đây không thích Khương Quán nhưng bây giờ nàng đã thay đổi rất nhiều rồi, cũng không phải nàng ta không thể chấp nhận được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện