Khương Quán có hơi ngạc nhiên cũng thẳng thắn dặn dò nàng ta: “Được, vậy ngươi hái mấy thứ này nhiều một chút.”
Về phần Tống Cửu Ly thật sự thay đổi hay là chỉ giả vờ thay đổi thì Khương Quán chỉ cần quan sát một chút là có thể nhìn ra được.
Nhưng muốn ăn đồ của nàng vẫn phải làm việc mới được!
“Được!”
Tống Cửu Ly đồng ý như tay sai nhỏ, động tác nhổ rau dại rất trúc trắc, tuy không thành công cho lắm nhưng ngược lại cũng được tính là nghiêm túc.
Tống đại nương tử không khỏi gật nhẹ đầu, xem ra con gái vẫn chưa ngu đến cực điểm, vẫn còn khả năng cứu chữa được.
Thẩm Thiên ở phía sau nhìn cả gia đình bọn họ thân thiết gần gũi mà hơi tức tối, nàng ta cũng học theo bộ dáng của Khương Quán đi hái ít đồ.
Vì chuyện trước đó Khương Quán hái thảo dược cho nên nàng ta cũng theo bản năng cho rằng lúc này thứ mà đối phương hái cũng là thảo dược, vậy là nàng ta vội vàng chạy qua đó nhổ một nắm.
Tống Cửu Ly không ngờ nàng ta lại giành của mình, lập tức có hơi mất hứng: “Nhị tẩu, ngươi làm gì thế?”
“Thảo dược này mọc hoang dã, cũng không ai quy định là của các ngươi, lẽ nào chỉ cho phép các ngươi hái chứ không cho phép bọn ta hái?”
Thẩm Thiên cầm một mớ thảo dược trong tay với vẻ đắc ý vô cùng, có thể khiến Khương Quán tức chết là nàng ta sung sướng rồi!
Khương Quán liếc mắt nhìn thứ được gọi “thảo dược” trong tay Thẩm Thiên với vẻ ý vị sâu xa, đến ngay cả rau dại và thảo dược còn không phân biệt được rõ ràng nữa là…
Ha…
“Ngươi muốn hái thì cứ hái đi.”
Khi nàng quay người còn suýt chút nữa không nhịn được cười, vì thế suốt đoạn đường tiếp theo nàng cũng không hái thảo dược nữa, dọc theo đường đi chỉ toàn hái rau dại.
Nhưng cứ cố tình Thẩm Thiên vẫn đắc ý đi theo hái, hơn nữa còn nói với Tống nhị nương tử với vẻ kiêu căng: “Nương, Khương Quán hái gì thì ta hái cái đó, ngươi cầm đi đắp cho tướng công và cha đi.”
Bọn họ đều đã từng tận mắt chứng kiến hình ảnh Khương Quán đắp thảo dược cho Tiểu Đặng lúc trước cho nên cũng cảm thấy chỉ cần đắp như vậy.
Tống nhị nương tử gật đầu với vẻ nghiêm túc, đè thấp giọng xuống bảo: “Được, vất vả cho Thiên Thiên rồi.
Chúng ta cố gắng kiên trì thêm, cũng sắp đến nhà của Kiều Kiều rồi, nàng ta biết chúng ta bị đày đi lưu đày nhất định sẽ nghĩ cách giúp chúng ta.”
Kiều Kiều chính là đích nữ do Tống nhị nương tử sinh ra, lớn hơn Tống Cửu Ly một tuổi, gả ra ngoài chưa đầy hai tháng, cũng được coi là mệnh tốt.
Nếu như lúc này vẫn chưa gả đi vậy sợ là cũng sẽ phải đi lưu đày.
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Thiên lóe lên tia sáng: “Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ tiếp tục cố gắng.
Khương Quán có ngang ngược đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản chúng ta hái thảo dược được. Núi này cũng không phải của nàng ta, ngươi thay ta đắp dược cẩn thận cho tướng công và cha, chúng ta nhất định có thể chống đỡ được đến ngày gặp muội muội!”
Gặp được Tống Kiều Kiều rồi, nàng ta nhất định phải đòi lại số bạc riêng của mình về!
Tống nhị nương tử cũng không biết đây là rau dại nên nghiền nát rồi đắp lên người Tống lão nhị và Tống Thần.
Vừa vặn Nhậm Bang đi tuần tra ngang qua đó trông thấy một màn này, hay lắm, suýt chút nữa thì không nhịn được cười rồi.
Hắn ta nhịn đến khó chịu cực kỳ, vội vàng đẩy nhanh bước chân vọt lên hàng đầu, bằng không sợ mà mình sẽ cười vỡ bụng mất.
Coi rau dại thành thảo dược mà đắp, đúng là “đại cô nương lần đầu lên kiệu”, làm hắn ta buồn cười chết mất!
(Chú thích: Ý chỉ lần đầu tiên làm việc này, không có kinh nghiệm.)
Ha ha ha ha ha ha!
Người trong cuộc cũng không biết mấy chuyện này, Tống nhị nương tử đắp một cách cực kỳ nghiêm túc: “Ta thấy Khương Quán kia đắp như vậy, các ngươi nhịn một chút nhé.”
“Ui, nương, đau thế!”
Tống Thần nhe răng trợn mắt hít vào một hơi, vô cùng nghi ngờ không biết đây có phải thảo dược hay không? Nhưng cứ cố tình Tống nhị nương tử vẫn đau lòng khuyên nhủ hắn ta: “Đây là thảo dược do chính nương tử Thiên Thiên của ngươi vất vả hái về, sau này ngươi phải nhớ tình nghĩa của nàng ấy.”
Về phần Tống Cửu Ly thật sự thay đổi hay là chỉ giả vờ thay đổi thì Khương Quán chỉ cần quan sát một chút là có thể nhìn ra được.
Nhưng muốn ăn đồ của nàng vẫn phải làm việc mới được!
“Được!”
Tống Cửu Ly đồng ý như tay sai nhỏ, động tác nhổ rau dại rất trúc trắc, tuy không thành công cho lắm nhưng ngược lại cũng được tính là nghiêm túc.
Tống đại nương tử không khỏi gật nhẹ đầu, xem ra con gái vẫn chưa ngu đến cực điểm, vẫn còn khả năng cứu chữa được.
Thẩm Thiên ở phía sau nhìn cả gia đình bọn họ thân thiết gần gũi mà hơi tức tối, nàng ta cũng học theo bộ dáng của Khương Quán đi hái ít đồ.
Vì chuyện trước đó Khương Quán hái thảo dược cho nên nàng ta cũng theo bản năng cho rằng lúc này thứ mà đối phương hái cũng là thảo dược, vậy là nàng ta vội vàng chạy qua đó nhổ một nắm.
Tống Cửu Ly không ngờ nàng ta lại giành của mình, lập tức có hơi mất hứng: “Nhị tẩu, ngươi làm gì thế?”
“Thảo dược này mọc hoang dã, cũng không ai quy định là của các ngươi, lẽ nào chỉ cho phép các ngươi hái chứ không cho phép bọn ta hái?”
Thẩm Thiên cầm một mớ thảo dược trong tay với vẻ đắc ý vô cùng, có thể khiến Khương Quán tức chết là nàng ta sung sướng rồi!
Khương Quán liếc mắt nhìn thứ được gọi “thảo dược” trong tay Thẩm Thiên với vẻ ý vị sâu xa, đến ngay cả rau dại và thảo dược còn không phân biệt được rõ ràng nữa là…
Ha…
“Ngươi muốn hái thì cứ hái đi.”
Khi nàng quay người còn suýt chút nữa không nhịn được cười, vì thế suốt đoạn đường tiếp theo nàng cũng không hái thảo dược nữa, dọc theo đường đi chỉ toàn hái rau dại.
Nhưng cứ cố tình Thẩm Thiên vẫn đắc ý đi theo hái, hơn nữa còn nói với Tống nhị nương tử với vẻ kiêu căng: “Nương, Khương Quán hái gì thì ta hái cái đó, ngươi cầm đi đắp cho tướng công và cha đi.”
Bọn họ đều đã từng tận mắt chứng kiến hình ảnh Khương Quán đắp thảo dược cho Tiểu Đặng lúc trước cho nên cũng cảm thấy chỉ cần đắp như vậy.
Tống nhị nương tử gật đầu với vẻ nghiêm túc, đè thấp giọng xuống bảo: “Được, vất vả cho Thiên Thiên rồi.
Chúng ta cố gắng kiên trì thêm, cũng sắp đến nhà của Kiều Kiều rồi, nàng ta biết chúng ta bị đày đi lưu đày nhất định sẽ nghĩ cách giúp chúng ta.”
Kiều Kiều chính là đích nữ do Tống nhị nương tử sinh ra, lớn hơn Tống Cửu Ly một tuổi, gả ra ngoài chưa đầy hai tháng, cũng được coi là mệnh tốt.
Nếu như lúc này vẫn chưa gả đi vậy sợ là cũng sẽ phải đi lưu đày.
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Thiên lóe lên tia sáng: “Nương, ngươi yên tâm, ta sẽ tiếp tục cố gắng.
Khương Quán có ngang ngược đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản chúng ta hái thảo dược được. Núi này cũng không phải của nàng ta, ngươi thay ta đắp dược cẩn thận cho tướng công và cha, chúng ta nhất định có thể chống đỡ được đến ngày gặp muội muội!”
Gặp được Tống Kiều Kiều rồi, nàng ta nhất định phải đòi lại số bạc riêng của mình về!
Tống nhị nương tử cũng không biết đây là rau dại nên nghiền nát rồi đắp lên người Tống lão nhị và Tống Thần.
Vừa vặn Nhậm Bang đi tuần tra ngang qua đó trông thấy một màn này, hay lắm, suýt chút nữa thì không nhịn được cười rồi.
Hắn ta nhịn đến khó chịu cực kỳ, vội vàng đẩy nhanh bước chân vọt lên hàng đầu, bằng không sợ mà mình sẽ cười vỡ bụng mất.
Coi rau dại thành thảo dược mà đắp, đúng là “đại cô nương lần đầu lên kiệu”, làm hắn ta buồn cười chết mất!
(Chú thích: Ý chỉ lần đầu tiên làm việc này, không có kinh nghiệm.)
Ha ha ha ha ha ha!
Người trong cuộc cũng không biết mấy chuyện này, Tống nhị nương tử đắp một cách cực kỳ nghiêm túc: “Ta thấy Khương Quán kia đắp như vậy, các ngươi nhịn một chút nhé.”
“Ui, nương, đau thế!”
Tống Thần nhe răng trợn mắt hít vào một hơi, vô cùng nghi ngờ không biết đây có phải thảo dược hay không? Nhưng cứ cố tình Tống nhị nương tử vẫn đau lòng khuyên nhủ hắn ta: “Đây là thảo dược do chính nương tử Thiên Thiên của ngươi vất vả hái về, sau này ngươi phải nhớ tình nghĩa của nàng ấy.”
Danh sách chương