“Ngươi là mẹ chồng của nàng ta, nang ta dám không nghe lời ngươi?”
“Lời của tổ mẫu nàng ta còn chưa chắc đã nghe vậy mẹ chồng đã là cái gì?”
Không phải lão phu nhân không nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Tống đại nương tử nhưng vì con trai và cháu trai, bà ta chỉ có thể căng da đầu, tỏ thái độ mềm mỏng.
“Ta biết trong lòng ngươi tức giận vì chuyện của Uyên Nhi ngày trước, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho rõ ràng chứ, bây giờ phòng cả các ngươi cũng không có nam nhân gánh vác.
Phòng hai và phòng ba vẫn còn lão nhị và lão tam, chỉ có chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể đi tiếp trên con đường hoang vu này, không phải sao?”
“Là chúng ta đơn phương giúp đỡ các ngươi thôi thì có?”
Tống đại nương tử mềm rắn đều không ăn: “Thuốc không phải của ta, ta không thể tự ý quyết định, ta còn phải vá áo cho Uyên Nhi nữa, không rảnh.”
Nàng ta quay người trở về bên cạnh Tống Cửu Uyên, cầm kim chỉ mà Khương Quán vơ vét được mà từ từ vá áo, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lão phu nhân.
Lão phu nhân tức đến hoa mắt chóng mặt, ánh mắt trông vẫn bi thương nhiều hơn. Một màn này lọt vào trong mắt Tống Cửu Ly, nàng ta nhìn bóng lưng hơi còng của Tống lão phu nhân, không nhịn được mà hỏi Tống đại nương tử.
“Nương, tổ mẫu tìm ngươi làm gì vậy?”
Nghe thấy đối phương cứ mở mồm ra là gọi tổ mẫu, trong lòng Tống đại nương tử rất khó chịu, nàng ta nhếch khóe môi lên với vẻ chua chát: “Bà ta muốn đòi thuốc của đại ca ngươi.”
“Cái gì?”
Tống Cửu Trì lập tức nổi đóa: “Thế làm sao mà được, thuốc của đại ca vốn đã không nhiều nhặn gì rồi, cho bọn họ thì đại ca biết phải làm sao?”
Hắn ta quả thật sắp bị câu nói vô sỉ kia làm cho cạn lời luôn rồi, tổ mẫu đã từng hiền từ như vậy sao bây giờ lại thành ra cái dạng này chứ? Tống Cửu Trì có hơi nghi ngờ cuộc đời, Tống Cửu Ly cũng trợn tròn mắt, chậm rãi hé miệng ra: “Nương, mấy thảo dược này chúng ta có thể hái nhiều thêm một ít mà, nhị thúc và nhị ca hình như bị thương nặng lắm.”
Nàng ta nghĩ đến những điều tốt đẹp của tổ mẫu đối với mình ngày xưa không nhịn được mà khó chịu trong lòng, cũng không muốn nghĩ xấu về bà ta.
Dù sao thì Khương Quán cũng nhận biết thảo dược, bọn họ có thể hái thêm một ít.
“Vậy ngươi tự đi mà hái.”
Giọng nói của Tống Cửu Uyên lạnh lùng, hắn cho rằng muội muội chỉ hơi ngu một chút xíu mà thôi, nhưng bây giờ xem ra đã ngu hết thuốc chữa rồi.
Tống đại nương tử cũng nhìn về phía con gái mình với vẻ khó tin, hoàn toàn không ngờ nàng ta lại có thể ngu được đến tận mức độ này.
Đây chính là anh trai ruột của nàng ta đấy, vậy mà nàng ta lại vì người khác mà muốn giao thuốc của Tống Cửu Uyên ra?
Ngay cả Tống Cửu Trì cũng không giấu nổi vẻ thất vọng trong đáy mắt, duy chỉ có Khương Quán giống như người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn Tống Cửu Ly.
Cũng vào lúc này, Tống Cửu Ly mới ý thức được ánh mắt mà mọi người nhìn mình không đúng, nàng ta khẩn trương chà xát lòng bàn tay.
“Ta đã nói sau gì sao?”
“Làm phiền ngươi lần sau trước khi suy tính chuyện gì cũng đừng tính cả ta vào, ta và ngươi không quen.” Khương Quán dọn dẹp nồi niêu với vẻ bình tĩnh, hôm nay lại là một ngày Tống Cửu Ly không ăn được đồ của nàng.
Đến lúc này mà nàng ta vẫn chưa chịu nghĩ lại, Khương Quán cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng ta thêm một cái.
Lời nàng nói giống như một thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng của Tống Cửu Ly, khiến nàng ta nôn ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
Nàng ta đứng ngây người ra tại chỗ, tay chân luống cuống không biết phải giải thích thế nào.
Tống đại nương tử lắc đầu đầy thất vọng: “Ly Nhi, ngươi không phân rõ trắng đen như vậy thật khiến nương và các ca ca của ngươi thất vọng.”
Dù Khương Quán có không tốt đến đâu thì cũng là nương tử của Cửu Nhi, thân với bọn họ hơn đám người Tống Thần.
Lời của mẹ ruột khiến Tống Cửu Ly như bị đập một phát vào đầu, khiến tay chân nàng ta lạnh toát, đúng vậy, nương và ca ca mới là người thân của nàng ta.
“Lời của tổ mẫu nàng ta còn chưa chắc đã nghe vậy mẹ chồng đã là cái gì?”
Không phải lão phu nhân không nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Tống đại nương tử nhưng vì con trai và cháu trai, bà ta chỉ có thể căng da đầu, tỏ thái độ mềm mỏng.
“Ta biết trong lòng ngươi tức giận vì chuyện của Uyên Nhi ngày trước, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho rõ ràng chứ, bây giờ phòng cả các ngươi cũng không có nam nhân gánh vác.
Phòng hai và phòng ba vẫn còn lão nhị và lão tam, chỉ có chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể đi tiếp trên con đường hoang vu này, không phải sao?”
“Là chúng ta đơn phương giúp đỡ các ngươi thôi thì có?”
Tống đại nương tử mềm rắn đều không ăn: “Thuốc không phải của ta, ta không thể tự ý quyết định, ta còn phải vá áo cho Uyên Nhi nữa, không rảnh.”
Nàng ta quay người trở về bên cạnh Tống Cửu Uyên, cầm kim chỉ mà Khương Quán vơ vét được mà từ từ vá áo, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lão phu nhân.
Lão phu nhân tức đến hoa mắt chóng mặt, ánh mắt trông vẫn bi thương nhiều hơn. Một màn này lọt vào trong mắt Tống Cửu Ly, nàng ta nhìn bóng lưng hơi còng của Tống lão phu nhân, không nhịn được mà hỏi Tống đại nương tử.
“Nương, tổ mẫu tìm ngươi làm gì vậy?”
Nghe thấy đối phương cứ mở mồm ra là gọi tổ mẫu, trong lòng Tống đại nương tử rất khó chịu, nàng ta nhếch khóe môi lên với vẻ chua chát: “Bà ta muốn đòi thuốc của đại ca ngươi.”
“Cái gì?”
Tống Cửu Trì lập tức nổi đóa: “Thế làm sao mà được, thuốc của đại ca vốn đã không nhiều nhặn gì rồi, cho bọn họ thì đại ca biết phải làm sao?”
Hắn ta quả thật sắp bị câu nói vô sỉ kia làm cho cạn lời luôn rồi, tổ mẫu đã từng hiền từ như vậy sao bây giờ lại thành ra cái dạng này chứ? Tống Cửu Trì có hơi nghi ngờ cuộc đời, Tống Cửu Ly cũng trợn tròn mắt, chậm rãi hé miệng ra: “Nương, mấy thảo dược này chúng ta có thể hái nhiều thêm một ít mà, nhị thúc và nhị ca hình như bị thương nặng lắm.”
Nàng ta nghĩ đến những điều tốt đẹp của tổ mẫu đối với mình ngày xưa không nhịn được mà khó chịu trong lòng, cũng không muốn nghĩ xấu về bà ta.
Dù sao thì Khương Quán cũng nhận biết thảo dược, bọn họ có thể hái thêm một ít.
“Vậy ngươi tự đi mà hái.”
Giọng nói của Tống Cửu Uyên lạnh lùng, hắn cho rằng muội muội chỉ hơi ngu một chút xíu mà thôi, nhưng bây giờ xem ra đã ngu hết thuốc chữa rồi.
Tống đại nương tử cũng nhìn về phía con gái mình với vẻ khó tin, hoàn toàn không ngờ nàng ta lại có thể ngu được đến tận mức độ này.
Đây chính là anh trai ruột của nàng ta đấy, vậy mà nàng ta lại vì người khác mà muốn giao thuốc của Tống Cửu Uyên ra?
Ngay cả Tống Cửu Trì cũng không giấu nổi vẻ thất vọng trong đáy mắt, duy chỉ có Khương Quán giống như người ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn Tống Cửu Ly.
Cũng vào lúc này, Tống Cửu Ly mới ý thức được ánh mắt mà mọi người nhìn mình không đúng, nàng ta khẩn trương chà xát lòng bàn tay.
“Ta đã nói sau gì sao?”
“Làm phiền ngươi lần sau trước khi suy tính chuyện gì cũng đừng tính cả ta vào, ta và ngươi không quen.” Khương Quán dọn dẹp nồi niêu với vẻ bình tĩnh, hôm nay lại là một ngày Tống Cửu Ly không ăn được đồ của nàng.
Đến lúc này mà nàng ta vẫn chưa chịu nghĩ lại, Khương Quán cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng ta thêm một cái.
Lời nàng nói giống như một thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng của Tống Cửu Ly, khiến nàng ta nôn ra không được mà nuốt xuống cũng không xong.
Nàng ta đứng ngây người ra tại chỗ, tay chân luống cuống không biết phải giải thích thế nào.
Tống đại nương tử lắc đầu đầy thất vọng: “Ly Nhi, ngươi không phân rõ trắng đen như vậy thật khiến nương và các ca ca của ngươi thất vọng.”
Dù Khương Quán có không tốt đến đâu thì cũng là nương tử của Cửu Nhi, thân với bọn họ hơn đám người Tống Thần.
Lời của mẹ ruột khiến Tống Cửu Ly như bị đập một phát vào đầu, khiến tay chân nàng ta lạnh toát, đúng vậy, nương và ca ca mới là người thân của nàng ta.
Danh sách chương