“Làm sao bây giờ”. Tôi ngồi xổm xuống đất, uể oải thu dọn bãi chiến trường hôm qua, hỏi Lăng Tiêu.

“Thái độ của bố em không giống mẹ em à?”. Lăng Tiêu kéo một cái túi lớn.

“Đảm bảo không giống xíu nào, bố em hay thấy em chẳng ra dáng đàn ông, có nuôi cũng không nên thân, giờ lại còn đi yêu đương với trai, không đánh em chết mới lạ”. Tôi ngồi xuống đất.

“Không nên thân cái gì, lần trước em ở trên anh mà”. Lăng Tiêu nói xong tự ngẫm lại, hớn hở cười.

“Anh cút đi, đang nói chuyện đàng hoàng”

“Anh về chung với em”

“Không được, còn chết nhanh hơn, bố xử em xong sẽ xử đến anh, hai đứa chết chùm đó”

“Anh ở bên ngoài chờ em”

“Thôi đi, làm như đánh chết em thật vậy, trước đây em cũng bị làm bao cát ở võ đường một hai lần rồi, bố muốn đánh một trận thì chơi luôn, chẳng đến mức không gượng nổi đâu”.

“Anh không yên tâm”

“Anh về chờ điện thoại của em đi, biết đâu bố em cũng muốn gặp anh, lúc đó em gọi một cái là tiện thể luôn”

“….Được rồi”. Lăng Tiêu vỗ vỗ lưng tôi. “Có việc gì thì bảo anh, bây giờ chúng ta là hai người”

Lăng Tiêu lái xe đưa tôi về nhà, suốt đường đi chúng tôi không nói chuyện, trong đầu tôi chỉ toàn suy tính xem lát nữa phải nói với bố như thế nào. Tôi không biết phải nói sao bố mới chịu hiểu, tôi hy vọng rằng mẹ có thể nói đỡ cho mình vài câu.

“Anh về được rồi”. Tôi không để Lăng Tiêu dừng xe dưới lầu nhà tôi, bảo anh ngừng ở khúc rẽ phía trước mặt.

“Một mình em nổi không đó”

“Mẹ nó đừng xem thường em”. Tôi cười với Lăng Tiêu.”Anh về đi”

Nhìn xe Lăng Tiêu biến mất ở cuối đường, tôi mới xoay lưng đi về nhà.

Đứng ở cửa nhà, tôi hít sâu ba lượt mới tra chìa khóa vào ổ.

“Anh ơi chạy mau!”. Vừa mở cửa đã nghe tiếng thét chói tai và nức nở của Kiều Đóa Đóa.

Tôi sững người, sao nhỏ lại ở nhà? Lẽ nào việc này của tôi bố mẹ cũng định lôi đầu Kiều Đóa Đóa ra nói chuyện sao? Tôi cứ ngẩn ngơ ở cửa, không biết vì sao Kiều Đóa Đóa lại thét lên như thế.

“Đóa Đóa, con về phòng ngay, ở đây chỉ thêm phiền”. Bố đang mặt mày hình sự, ra lệnh cho Kiều Đóa Đóa, nhỏ ủy khuất nhìn tôi một cái rồi quay người đi về phòng. Lần đầu tiên tôi thấy nét mặt này của bố, từ trước cho đến giờ bố chưa hề có lần nào nói nặng lời với Kiều Đóa Đóa, tôi cảm giác chuyện này không còn đơn giản như tôi nghĩ nữa rồi, theo bản năng lui về cửa.

“Đi vào”. Bố nhìn tôi.

“Có cái gì cũng từ từ nói”. Mẹ nhẹ nhàng nói với bố.

Tôi cắn răng, vào cửa, thay giày, đi đến trước mặt bố, suy nghĩ một hồi vẫn không biết phải nói gì, chỉ có thể mặt đối mặt nhìn nhau với bố như vậy.

“Đưa chìa khóa cho bố”. Bố lên tiếng.

Tôi thấy hơi mờ mịt khi đưa chìa khóa cho bố, gì cơ, định tống cổ tôi ra khỏi nhà à? “Đưa luôn điện thoại di động ra đây”. Bố nói tiếp.

Tôi lấy điện thoại ra, không biết rốt cục bố muốn làm gì, hơi do dự, tin nhắn Lăng Tiêu gửi đến tôi vẫn còn lưu trong đó.

Thấy tôi do dự, bố nhìn tôi chằm chằm. Thôi vậy, tôi hạ quyết tâm, muốn xem thì cứ xem vậy, dẫu sao hôm nay là để nói chuyện này còn gì. Tôi đưa điện thoại cho bố.

Bố cầm lấy điện thoại, cúi đầu liếc mắt nhìn, không để tôi kịp phản ứng, bố giơ tay lên, quăng mạnh điện thoại vào tường, trong nháy mắt nó vỡ thành mấy mảnh.

“Bố…”. Tôi giật mình đến mức không nói thành lời, nhìn bố.

“Kể từ bây giờ mày cứ ở nhà, không cần đi đâu hết, chừng nào nghĩ thông thì thôi!”. Bố không thèm nhìn tôi cái nào, khóa trái cửa lại, giật luôn dây điện thoại bàn xuống.

“A!”. Mẹ bước đến.”Làm gì vậy, có gì thì từ từ nói, anh nhốt nó lại có ích lợi gì”

“Chuyện này có gì để mà nói!”. Bố  đem đồ đạc vào trong thư phòng rồi khóa lại, sau đó xoay người về phía tôi mà nói.”Mày không cần lo chạy, bố được nghỉ một tuần, ngày nào cũng ở nhà canh mày, điện thoại của Đóa Đóa cũng bị bố tịch thu rồi, mỗi ngày bố đưa nó đi học, mày không cần phải nhờ nó chuyển lời cho”

Đầu tôi đang nổ tung, miệng há hốc cả buổi không nói nên lời. Vậy là tôi bị nhốt lại? Giờ tôi mới hiểu vì sao lúc mình mở cửa Kiều Đóa Đóa lại thét lên bảo chạy đi, tôi thấy hối hận vì khi nãy đã không xoay người bỏ chạy.

Bố nói xong những lời kia cũng không cù cưa nữa, ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu mở TV lên xem.

“Mày đừng nói gì hết, để bố mày bớt giận đã”. Mẹ đến đẩy tôi đi.”Để mẹ nói chuyện với bố”

Tôi từ từ đi vào phòng, đóng cửa lại, sức lực bay đi đâu mất, không lết nổi đến giường, đành dựa vào cửa ngồi xổm xuống đất. Lăng Tiêu vẫn còn chờ điện thoại của tôi, tôi chẳng trình bày được gì đã bị nhốt luôn, nếu mà anh chờ miết 7 ngày không thấy tin gì của tôi sẽ thế nào đây? Mà có lẽ không cần 7 ngày, qua mấy giờ mà anh phát hiện không liên lạc được với tôi thì…

Tôi cẩn thận phân tích tình huống trước mắt, toàn bộ cửa sổ nhà tôi đều có gắn lưới, trèo cửa sổ ra ngoài là không được rồi, tôi cũng không có ý định bỏ chạy, vậy thì uất ức quá, còn chọc bố giận hơn, Kiều Đóa Đóa cũng không giúp một tay được, bố bảo sẽ đưa đón nhỏ đi học, nhỏ không thể có cơ hội tìm đến Lăng Tiêu.

Tôi đột nhiên tự hỏi nếu ngay lúc đầu mình không nói chuyện này ra với mẹ thì có thể khác không, bây giờ tôi mới hiểu tâm trạng của Từ Tiếu Thiên khi đó, tôi chưa từng thấy bố nổi giận như thế bao giờ, mẹ bảo là sẽ khuyên bố, nhưng tôi biết bản thân mẹ cũng không chấp nhận chuyện này, chẳng qua mẹ không muốn tôi khó chịu…

Tôi ôm đầu, tôi phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Tấm lưới căng phía ngoài cửa sổ nhà tôi vang lên một tiếng, tôi ngẩng đầu lên, một quả bóng nhỏ màu vàng đập vào cửa, rồi lại văng ra.

Là Kiều Đóa Đóa, từ hồi xưa nhỏ đã thích làm vậy, lấy yo-yo đập vào lưới phòng tôi, sau đó tôi thò đầu ra cửa sổ nói chuyện phiếm với nhỏ.

Tôi chạy đến mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, ngay lúc thấy nhỏ đứng ở lan can định đập quả yo-yo thêm lần nữa.

“Sao em lại ở nhà”. Tôi nhỏ giọng hỏi.

“Ngày hôm qua bố gọi em về”.Kiều Đóa Đóa đưa đầu ra.”Hỏi em chuyện gì xảy ra, sau đó cầm luôn điện thoại của em, em muốn thông báo cho anh cũng không có cách nào cả”

“Phải nghĩ cách liên lạc với Lăng Tiêu, anh sợ ảnh sẽ đến tận nhà mình, vậy thì sẽ hỏng bét”

“Này thì dễ thôi, anh nhớ số điện thoại của ảnh không, đưa số cho em, em hỏi mượn điện thoại bạn là gọi được”

“Em nhắc ảnh đừng lại nhà mình, ngàn vạn lần cũng không được”

Có em gái thật là tốt, lần đầu tiên sau mười mấy năm trong cuộc đời tôi mới có cảm xúc này đối với Kiều Đóa Đóa. Dĩ nhiên tôi nhớ số của Lăng Tiêu, tôi nói lại cho nhỏ, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.

Tôi nằm dài trên giường, bây giờ phải suy nghĩ xem nói chuyện với bố thế nào đây, tôi tự biết bắt bố mình tiếp nhận là chuyện không thể, nhưng đây là việc duy nhất tôi có thể làm khi đã bị nhốt.

Tôi không thể chịu cảnh  mình bị nhốt

Tôi suy nghĩ.

Tôi cảm thấy mình hỏng mất thôi.

Từ sáng về cho đến tối hơn 9 giờ, tôi chưa ăn gì cả, mà hình như cũng chẳng uống miếng nước nào. Tôi tự giam mình trong phòng, nghĩ cách thuyết phục bố. Tôi nghe tiếng mẹ gọi tôi ra ăn cơm, bị bố cản lại, bảo là nó không muốn ăn thì không cần gọi, để nó suy nghĩ cho kỹ lại.

Tôi đang suy nghĩ kỹ càng đây, nhưng mà xin lỗi bố, điều con muốn nói với bố lại không phải điều mà bố muốn.

Tôi nhìn đồng hồ, đã qua 10 giờ. Lăng Tiêu, anh ở yên nha, ngàn vạn lần đừng có phóng đến nhà em, anh ráng chờ đến sáng ngày mai Kiều Đóa Đóa đến trường là được. Tôi tự nói trong bụng.

Qua 11 giờ, tôi nghe được tiếng chân bố bước đến phòng mình, lại đi qua, vòng được 4 lần.

“Bố…”. Tôi đứng lên, mở cửa, ngay lúc thấy bố đang đứng bên ngoài.

Nghe tiếng tôi gọi, bố dừng lại, nhìn tôi.

Thật ra tôi muốn nói nhiều lắm, nhưng bố nhìn tôi như vậy lại làm tôi nhất thời không mở miệng được, tôi chỉ nói một câu.”Làm vậy không được gì đâu, vô ích thôi”.

Tôi thấy nắm tay bố siết chặt, tôi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, bố cứ đánh con đi, nhưng bố xoay người đi ra ngoài, không thèm trả lời, cũng chẳng đánh tôi, chỉ là quay người về phòng.

Đầu tôi tựa vào cửa, một hồi lâu sau cũng không động đậy, bố không có ý định nói chuyện với tôi, ít nhất là không muốn nghe suy nghĩ của tôi, bố chẳng muốn đối chất gì với tôi cả.

“Ngủ đi”. Mẹ tôi chẳng biết đã ra đây từ khi nào, đứng cạnh bên tôi.

“Mẹ”. Tôi không nhúc nhích.”Thật xin lỗi, nhưng mà con…”

“Biết rồi, mày ngủ trước đi, làm sao mày khiến bố mày thay đổi ý nghĩ nhanh như vậy được”

Nhìn qua cũng thấy mẹ trông rất mệt mỏi, tôi rất đau lòng, tôi thừa biết trong lòng mẹ cũng chẳng dễ chịu gì hơn tôi.

“Thật xin lỗi”

“Ngủ đi”

Đêm này là đêm rất dài, dài đến mức tôi muốn thở không ra hơi. Trong đầu tôi như máy chiếu phim, đầy hình ảnh, trắng đen có, màu sắc rực rỡ có. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiêu ở bờ sông, lặp đi lặp lại, từng chi tiết một thoáng qua đầu tôi, hóa ra trí nhớ tôi tốt vậy, bất cứ mọi điều dù là nhỏ nhặt nhất về Lăng Tiêu, tôi đều khắc ghi trong lòng.

7 giờ, Kiều Đóa Đóa đập cửa sổ phòng tôi một cái.

Tôi giật phắt, đi mở cửa sổ.

“Em đi đây, nhất định sẽ liên lạc với ảnh, anh đừng rối lên nha”

“Ừ, đi đi”

“Anh hai…”

“Cái gì?”

“So với bố mẹ, em có khai sáng hơn”.Kiều Đóa Đóa vịn tay lên cửa sổ nhìn tôi.”Mặc dù em không hiểu vì sao, cơ mà em mãi mãi đứng về phía anh”

Kiều Đóa Đóa nói xong giơ tay làm dấu V với tôi, rụt đầu về. Tôi nghe tiếng chân nhỏ cùng bố ra ngoài, còn nghe được cả tiếng bố khóa trái cửa.

Tôi ra khỏi phòng, trong nhà không có ai, trên bàn có để bữa sáng. Tôi bước đến bàn, cháo kê, món ăn sáng tôi thích nhất. Mẹ làm cho tôi, tiếc một nỗi giờ tôi không muốn ăn, qua 24 giờ, tôi nghĩ chắc dạ dày mình bị tê liệt rồi, không hề thấy đói bụng chút nào.

Lúc bố trở lại, tôi còn ngẩn người ngồi ở bàn.

“Ăn chút gì đi”. Bố vừa đổi giày vừa nói, thuận tay khóa trái cửa lại.

“Vâng”. Tôi bắt đầu ăn.”Không cần khóa cửa, con không chạy đâu”

Bố nhìn tôi một cái, xoay người lại vặn cửa, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

“Bố thật tình không nghĩ đến một ngày con trai mình sẽ thích đàn ông”. Bố như là đang lẩm bẩm, kéo ngăn tủ bên dưới TV. Tôi biết bố tìm thuốc lá, đã lâu rồi bố không hút, trong ngăn tủ không có thuốc lá.

Tôi lấy thuốc lá ra đưa cho bố.

“Không phải mày không hút thuốc à?”. Bố cầm lấy điếu thuốc.

“À, không hút ở nhà”. Tôi châm lửa cho bố.

Sau một hồi lâu trầm mặc, tôi ăn hết đồ trên bàn, theo lý thuyết thì ăn rất nhiều, nhưng mà không thấy no, dạ dày tôi bị liệt chắc luôn.

“Bố”. Tôi dọn dẹp bát đũa.”Con là nghiêm túc đó, bố không tin nổi cũng được, thấy con biến thái cũng được, nhưng con thật sự nghiêm túc”

Bố ngẩng đầu nhìn tôi một cái, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bố, cầm bát đũa đi thẳng vào bếp.

Tôi ngồi trong phòng khách cho đến tận trưa, bố cũng không vào phòng đọc sách. Nhưng hai người chúng tôi không nói gì với nhau nữa cả, cứ im lặng, mỗi người có suy nghĩ của riêng mình. TV đang chiếu quảng cáo,  người MC hăng say giới thiệu chiếc điện thoại dùng búa đập không vỡ, ném vào biển cũng không xi nhê, suy nghĩ của tôi theo giọng nói háo hức kia nhớ về lúc bố đập điện thoại của tôi hôm qua, nếu tôi dùng loại này thì lúc bố đập sẽ ra sao đây?

Đến trưa bố ra ngoài đón Kiều Đóa Đóa.

Kiều Đóa Đóa đi sau lưng bố, vừa vào đã đưa tay làm dấu OK với tôi, sau đó bước vào phòng mình.

Tôi lại cùng bố tiếp tục giằng co ở phòng khách.

Mẹ tôi về nhà khi tan tầm, vào cửa đã thấy tôi và bố như hai bức tượng ngồi trên ghế sô pha, thở dài, giơ túi đồ ăn lên bước vào bếp.

Chưa đầy mấy phút sau, chuông cửa reo lên.

Suy nghĩ tôi sững lại, người nhà về hết rồi, còn ai có thể đến nhà tôi lúc ban trưa thế này.

Lăng Tiêu? Kiều Đóa Đóa phải nói với anh rồi, không nên đến nhà tôi, anh cũng không phải người manh động, vậy là ai đây?

Bố không động đậy, vẫn đang trầm tư.

Tôi đành phải đứng lên mở cửa.

Lúc mở cửa ra, tôi cả người ngây ngẩn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện