Tâm tình hiện giờ của tôi rất kỳ quái, phần thì thấy tội Hứa Bội Bội, phần lại hài lòng với cách xử lý Lăng Tiêu dành cho nhỏ. Vậy nên lúc ngồi trên xe, tôi một mực im lặng không nói lời nào.
“Nhỏ ấy mồm mép tép nhảy vậy thôi, em đừng suy nghĩ nhiều”. Lăng Tiêu khởi động xe đi theo nhóm người.
“Nhỏ có quan hệ thế nào với anh”. Tôi không nhịn được phải hỏi, với những điều mà tôi biết rõ về Lăng Tiêu, thực sự không nghĩ ra lý do anh chịu đi chung với nhỏ.”Bộ anh…thiếu nợ gì nhỏ hả?”
“Ầy, em nói cái gì đó”. Lăng Tiêu cười. “Nhỏ là con gái đối tác làm ăn của bố anh, quen biết anh từ bé rồi, trước giờ bố nhỏ tốt với anh lắm, nên anh vẫn ráng chịu đựng nhỏ”
“Chà, thanh mai trúc mã….”. Tôi được mở rộng tầm mắt, trách sao Hứa Bội Bội làm càn như vậy.
“Hầy”. Lăng Tiêu rất bất đắc dĩ mà thở dài thườn thượt.”Anh nên hiểu những lời này của em như thế nào đây?”
“Em thấy rất bực mình nhỏ, muốn né xa thôi”. Tôi trả lời nghiêm túc.
“Anh bảo Đinh Bằng quăng nhỏ xuống khỏi xe vậy”. Lăng Tiêu nghe xong giảm tốc độ xe lại, lôi điện thoại ra.
“Thôi thôi thôi”. Tôi vỗ lên tay anh, có chút ngại ngùng. “Không đến nỗi, không đến nỗi, đừng làm cho mọi người không thoải mái”
“Em thoải mái là được”. Lăng Tiêu có vẻ bất mãn.
“Em cũng không thoải mái đâu”
“Thật à?”
“Đệt, anh lớn lên trong lồng kính hả”
“Em lại muốn mắng anh ngốc chứ gì”
“Ừ, muốn vậy đó, ý kiến à?”
“Không có, sao em lại thích mắng người như vậy”
“Nhỏ đến lớn em là vậy đó, anh muốn sao”
“Không có sao, anh thích”
“Đồ ngốc”
“Ừ, thế đó”
Hồ câu cá rất lớn, mùa này nước chưa lên, cho nên xe có thể theo đường đất mà vòng xuống, hơn nữa còn có thể chạy xuống bãi cỏ bên hồ nước, đám người bên Lăng Tiêu muốn dừng chân để đồ xuống . Tôi đang suy nghĩ, có nên xuống đây không.
Hôm nay người câu cá không nhiều, Đinh Bằng nói cũng ít có người câu cá đêm, hồ này xa, ít người chịu đến.
“Vậy thì mình dừng ở đây, làm tiệc nướng, không thể trông mong đám người này câu được cá…”. Đinh Bằng liếc mắt nhìn mấy người kia đem dụng cụ xuống, cảm thấy ngán ngẩm.
“Cậu lo câu đi, tôi đi cùng cậu”. Lăng Tiêu nói với Đinh Bằng, ôm tôi từ phía sau, tay nắm chặt cằm tôi. “Đại Bằng chuyên tâm lắm, nếu không phải bị bắt buộc, đảm bảo không chịu đi câu cũng với mấy người kia đâu”
“Kiều công tử cũng câu hả?”. Đinh Bằng nhìn tôi một cái, làm như không thấy hành động mờ ám của Lăng Tiêu, thật làm tôi cảm động.
“Tôi lo ăn”
“Ầy…”. Đinh Bằng hơi sửng sốt, lắc đầu, khiêng đồ bước đến mặt nước.
“Đi, anh dạy cho em”. Lăng Tiêu cầm túi đồ từ trên xe, nói về phía đám người đang mang vỉ nướng ra.”Giao cho các cậu đấy, đừng đến gần nước quá”
Hứa Bội Bội đang kéo một chiếc lều từ xe Đinh Bằng xuống bãi cỏ, nghe nói vậy liền quay đầu nhìn chúng tôi, lúc lướt qua mặt tôi, mắt cô nàng dữ tợn lên hẳn, nhìn chòng chọc. Tôi xoay đầu, suy nghĩ một chút, tay đút vào túi quần làm dấu ngón giữa, xem như tự an ủi.
Tôi ngồi xổm bên cạnh Lăng Tiêu, nhìn anh lấy ra mấy cần câu dài ngắn có đủ, lôi cả mấy cái lọ từ túi của Đinh Bằng, nhìn tôi cười một cái. “Xem chút đi”
Anh mở cái lọ ra, đưa đến. Tôi quay đầu liếc mắt nhìn thử, bên trong cứ đen đen tối tối, không thấy rõ, tôi cầm lấy cái lọ, đưa đến gần mắt.
“Ái, đệt, đây là cái thứ gì!”. Có cái gì nhúc nhích trong lọ, xém xíu nữa tôi đã quăng cái lọ vào mặt Lăng Tiêu.
“Con giun!”. Lăng Tiêu bật cười, nét mặt hí hửng khi đã làm xong một trò đùa ác nhơn.
“Lấy đâu ra nhiều vậy hả!”. Tôi nhảy dựng, đối với những sinh vật không chân, lấy việc uốn éo để di chuyển, tôi đều mang nỗi sợ hãi.
“Nuôi”. Lăng Tiêu chỉ chỉ Đinh Bằng.
Đinh Bằng nhìn tôi một cái, lấy đôi đũa ra từ túi xách, đưa vào kẹp giun trong lọ. “Đến con giun mà cậu cũng sợ?”
“Không phải là…”. Tôi đứng cách xa chỗ cách mép nước của Lăng Tiêu. “Ảnh cầm đũa làm gì”
“Ăn”. Lăng Tiêu không chút suy nghĩ lên tiếng.
“Cái gì! Đệt, anh đừng làm em thấy gớm có được không”
“Gắp con giun ra ngoài…”
“Anh cũng muốn lấy cái thứ kia câu cá sao?”
“Ừ, dạy em móc mồi”. Lăng Tiêu nhìn quanh quất tìm tảng đá để ngồi xuống.
“Em không học, em bị chứng sạch sẽ nha”. Tôi kiên quyết cự tuyệt, kiên quyết không đụng vào mấy con giun.
Lăng Tiêu không ép buộc tôi, lo bận rộn phần mình, còn lấy ra mấy mẩu giống như cao lương ném xuống nước. Sau đó còn lầm bầm cái gì đó như nói cho tôi nghe, gì mà đánh ổ, lăn ổ, tôi cứ thấy ù ù cạc cạc. Tôi vẫn cho rằng câu cá là lấy gậy trúc ra quăng một cái, sau đó thong thả đợi, thế là bắt được cá.
“Phức tạp quá đi”. Tôi ngồi bên cạnh nhìn Lăng Tiêu bận rộn.
“Chơi vui lắm, lúc ngồi câu cá thì cái gì cũng không thèm làm”. Anh móc con giun vào lưỡi câu, tôi cứ thấy những ngón tay luôn xinh đẹp sạch sẽ của anh mà đi cầm con giun thật sự là chuyện khó tin nổi.
“Anh thường đi câu cá?”
“Ừ, khi không có việc sẽ đi, hay cùng đi với Đinh Bằng mỗi tháng một hai lần”. Lăng Tiêu vung gậy đi, tôi rụt đầu lại theo phản xạ có điều kiện.
“Ai cha, sợ anh quăng trúng người em à?”
“Biết đâu được, trông anh chẳng giống đi câu cá cho lắm…”
“Lúc anh bắt đầu đi câu cá, em còn…”
“Ờ, còn chưa ra đời đúng không, dẹp đi, dù sao em chẳng nghe được, xem như anh vô tội”
“Em còn đang mặc tã”. Lăng Tiêu nói, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.”Không biết là cái dạng gì”
Nửa câu sau anh nói bằng tiếng địa phương, tôi quen dùng tiếng phổ thông nên nghe suốt cả buổi vẫn không hiểu anh nói gì.
“Cái gì?”
“Em là người nơi khác đến hả?”. Lăng Tiêu nhíu mày.
“Em là đại gia của anh”. Giờ tôi mới kịp phản ứng. “Em có mặc tã cũng ngọc thụ lâm phong, một nhánh hoa lê áp hải đường”
“Thật sao?”. Lăng Tiêu duỗi cánh tay vòng qua người tôi.”Để anh xem thử”
“Đệt, chú ý tư cách”. Tôi đẩy anh ra.”Muốn xem em mặc quần boxer thì phải đến lúc chỉ có em và anh, cam đoan chấm dứt chuyện Đỗ Tâm Vũ nhé”
“Ừ, đúng vậy, không phải bây giờ ảnh chẳng can chi đến chuyện chúng ta sao”. Anh nhìn xung quanh, áp đến.”Mau lên, thừa dịp không có ai thấy mình, hôn cái nào”
“Biến đi, mặt anh thật cmn dày”
“Đối với em là phải vậy”
Lăng Tiêu cười, ngồi xuống, bắt đầu câu cá. Thật ra trong mắt tôi chính là, cầm gậy trúc nhìn mặt nước ngẩn người, anh nhìn những cần câu đã giăng, lẳng lặng nhìn.
Nếu như không bận tâm đến đám người lao nhao dựng trại ở đằng kia, bầu không khí trước mắt thật tuyệt vời. Tôi bó gối ngồi xuống, nhìn mặt nước không chút gợn sóng, nhìn Lăng Tiêu, cảm giác cũng không nhàm chán cho lắm.
“Anh đẹp không”. Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
“Lên mặt cái gì, đẹp khỉ mốc à”
“Vậy sao em nhìn anh mãi thế”
“Không có gì nhìn mới nhìn anh, đừng có tinh tướng”
Lăng Tiêu không đáp lại lời tôi, đột nhiên nhảy cẫng lên, cầm lấy một cần câu gắn ở khe đá, tôi đi theo nhìn, cái phao vốn ở trên mặt nước đã bị kéo xuống.
“Kéo cá lên”. Lăng Tiêu nói.
“Chỗ nào”. Tôi nhìn mãi chỉ thấy ngoài mặt nước có chút gợn ra thì chẳng có gì hết.
“Đi lấy lưới vớt”. Anh ra lệnh cho tôi.
“Nó là cái gì?. Tôi đứng lên, xoay một vòng cũng không thấy cái lưới nào.
“Đinh Bằng”. Lăng Tiêu hô một tiếng. “Lấy lưới vớt”
“Chà, nhanh vậy”. Đinh Bằng trả lời một câu, cầm đồ vớt cá chạy đến, chính là cái vợt để vớt cá, này là bảo là lưới cái gì, gọi vậy sao tôi hiểu.
Lăng Tiêu lấy cần câu lên, từ từ kéo dây, Đinh Bằng khom người nhìn chằm chằm mặt nước. Khi cá bị kéo lên mặt nước tôi mới thấy rõ, nó lớn thật.
“Ít nhất cũng 2 kg…!”. Đinh Bằng lấy vợt vớt cá lên, bỏ vào một thùng nước.
Tôi đứng bên thùng nghiên cứu một hồi, là một con cá trắm cỏ.
“Cũng không phải khó câu lắm ha”. Tôi nói.
“Đây là khi câu được…”. Đinh Bằng nhìn tôi một cái, chậm rãi trở về chỗ ngồi câu của mình, có vẻ rất bất đắc dĩ khi phải đụng mặt kẻ ngoài nghề như tôi.
“Câu hả? Anh dạy cho em”. Lăng Tiêu hỏi tôi.
“Thử cái đã”
Sau hai tiếng tôi hoa mắt chóng mặt, cố gắng lắm mới không khiến cho dây câu bị xoắn lúc quăng đi, mà còn lại đứt hết 3 sợi dây nữa chứ.
Cá thì một con cũng không có, vẩy cá còn không được một mẩu. Lăng Tiêu cũng không được con nào trừ con trắm cỏ mới nãy, bên Đinh Bằng lại được những mấy con liền.
“Ôi, đệt”. Tôi ném cần câu sang một bên, nằm trên tảng đá.”Chơi cái quỷ này vui chỗ nào”
“Không phải câu cá không khó sao?”. Lăng Tiêu nằm xuống tựa vào tôi, mỉm cười.
“Đừng có kích thích em”
“Không phải muốn câu sao, tiếp tục đi”
“Không muốn động đậy, mệt rồi”
Lăng Tiêu quay mặt sang, nhanh chóng hôn một cái lên mặt tôi, tôi không tránh, chỉ có thể ngay lập tức chống người dậy nhìn quanh xem có ai thấy không. “Anh là đồ không biết xấu hổ”
Quả nhiên bữa tối biến thành tiệc tùng lửa trại, cá tổng cộng có bốn con, lớn nhỏ không đều nhau, nhỏ nhất là một con cá chép, dài cũng được một gang tay, đem làm thịt, mỗi người ăn không được một hớp. Ba con kia đều tầm 2 kg, mười người giành nhau không kịp, đâm đũa nát bét chia ra mỗi người một chút, cuối cùng cũng chẳng biết mùi vị cá là ra làm sao.
Tiếp theo vẫn phải dựa vào đùi gà cánh gà thịt bò mà lấp đầy bụng, xem ra bộ dạng cả đám rất sung sướng và hỗn loạn, không biết mang bao nhiêu bia đến, nhưng mà để la liệt đầy đất, tôi uống coca, lúc buồn tiểu đi tìm chỗ giải quyết cũng vấp trúng chai bia làm xém ngã lăn quay mấy lần.
“Ông Trời của tôi ơi, hôm nay uống bao nhiêu là bia”. Tôi nằm trong lều, bên ngoài vẫn còn đốt lửa, những người khác cũng lần lượt lo đi vào lều. “Có ai xỉn rồi làm loạn không đó”
“Đảm bảo có”. Lăng Tiêu cầm đèn pha chui vào lều, xoay người kéo kín lều lại, tắt đèn, nhào lên người tôi. “Ví dụ như bọn mình nè”
“Coi chừng em đó”. Tôi giãy giụa, nhỏ giọng nói.”Đây là lều, không phải phòng ngủ”
“Đừng gấp, đừng gấp”. Lăng Tiêu cười, nằm vật vạ sau lưng tôi, đưa tay ôm siết tôi, mặt dán vào lưng tôi.”Anh uống nhiều quá, chóng mặt, không làm ăn gì được đâu”
“Ai cha, mẹ nó em thật phục anh”. Tôi thấy dở khóc dở cười.
“Kiều Dương anh yêu em”. Anh mơ hồ nói một câu không rõ ràng. Tôi lật người nằm ngang, kéo cánh tay anh qua, nghiêng đầu nhìn anh, anh đã nhắm mắt lại ngủ.
“Ngủ rồi à?”. Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Làm sao nhanh được vậy?”. Anh nhắm mắt trả lời.
Tôi áp sát, hôn lên môi anh một cái. Ánh mắt anh khép hờ, nhìn tôi được một hồi, nhếch môi cười.”Thêm cái nữa đi”
Tôi lại hôn nữa.
“Tới nữa”
“Tới con khỉ”. Tôi mắng một câu, hung hăng hôn anh.
“Hài lòng rồi…”. Giọng nói Lăng Tiêu nhỏ dần, cứ như là ngủ thiếp đi.
“Lăng Tiêu”. Tôi vuốt mặt anh, rất ấm.
Lăng Tiêu không phản ứng, tôi áp sát anh, đưa tay ôm lấy anh, nhắm mắt lại, tôi không buồn ngủ, cũng không uống bia, cho nên không chóng mặt, trong giờ khắc này, tôi cảm thấy rất yên tâm, tôi còn muốn thời gian dừng lại, cứ để vậy thôi.
Điện thoại lại phá không khí mà reo lên một tiếng, có tin nhắn.
Tôi cực kỳ không muốn động đậy, không hề muốn động đậy. Nhưng vẫn đưa tay lấy máy, liếc mắt nhìn.
Còn là của bố tôi gửi đến.
Ngày mai về nhà đi, bố muốn nói chuyện với mày một chút.