Trang web trường Trung Học Thuỵ Hải ngay trang chủ xuất hiện một topic nóng hổi, được đặt tựa là [ Anh trai Văn Dã rốt cuộc là đánh bản nhạc gì vậy! ]
Dạ hội mừng Nguyên Đán còn chưa kết thúc, một nguồn tin tức tám chuyện đã xuất hiện. Chỉ mới vài phút trôi qua đã có hơn mười trang, và số lượng bình luận còn tăng đến vô số kể.
Chủ topic có nickname là Tiểu Đậu Đậu Lớp Mười (Cao Nhất Đích Tiểu Đậu Đậu): Có ai ở đây không? Có ai online không? Văn Dã rốt cuộc là đánh bài nhạc gì vậy? Tôi thật sự có mắt như mù rồi! Van cầu mọi người giúp đỡ!
Chỉ vừa mới đăng lên, lầu hai đã lập tức trả lời ngay: Cùng cầu nha! Tuy rằng tui cảm thấy nghe không hay lắm, nhưng anh ấy quả thật quá đẹp trai! Nhất là mặt nghiêng của anh Văn Dã! Tui cảm thấy đặc biệt giống minh tinh nào đó!
Lầu ba đáp: Việc này chẳng phải đã thảo luận qua từ lâu rồi sao? Cậu ấy nhìn rất giống Lan Thư đó! Chính là Tam Kim (Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê) Ảnh Hậu, nhà phê bình điện ảnh Cannes, đoạt giải Quả Cầu Vàng về Phim Ảnh và Truyền Hình, minh tinh Lan Thư!
Lầu bốn góp lời: Trả lời chủ lâu, bài nhạc đó là Hồi ức của Don Juan (1).
Tầng năm bình luận: Thật sự rất giống Lan Thư nha! Cặp lông mày kia, trời đất ơi, các cậu có nhớ cái người từng đóng thế cho diễn viên Lan Thư trong bộ phim kia không? Há chẳng phải là anh Văn Dã à! Lẽ nào không phải là minh tinh thế hệ thứ hai chứ?!
Lầu sáu nói: Quá trâu bò rồi, Hồi Ức của Don Juan chẳng phải là một khúc nhạc rất khó trình diễn sao? Có thể đàn ra được đều là thánh nhân có bàn tay miệng hổ đài hoa!
Lầu bảy hỏi: Không phải là đánh đàn bốn tay liên tục sao? Lầu mười một đáp: Cậu lầu bảy cũng là học sinh mới chuyển trường đến à? Cậu nghĩ rằng Vân Nhạc có thể chơi đàn dương cầm sao? Tôi cho rằng đến cả đàn cậu ta cũng chưa hề sờ qua!
Lầu mười chín quát: Anh Văn Dã chính là anh hùng siêu cấp trong lòng tao! Mẹ, thực ra tao nhịn lâu lắm rồi! Hơn năm ngàn con người lại đi bắt nạt một cậu bạn gầy gò nhỏ bé? Quả thật là đạo đức vứt cho chó ăn rồi! Là muốn ép người ta nhảy lầu bằng bất cứ giá nào? Vân Nhạc có giết cả nhà bọn bây, có đào mồ cuốc mả nhà chúng bây không? Nếu tao không phải vừa dở vừa khờ khạo lại không có năng lực đàn siêu đẳng thì tao cũng đã sớm lên đài rồi!
Lầu năm mươi bình luận: Tôi cảm thấy Văn Dã biểu diễn không có chút cảm xúc nào, nói trắng ra là khoa trương kỹ năng tài nghệ thôi. Thế nhưng cũng thật sự lợi hại, trình độ là cực kỳ chuyên nghiệp.
Lầu thứ một trăm mười nói: Tôi thật sự rơi lệ vì anh Văn Dã rồi. Người gì mà vừa đẹp trai phong độ, hiền lành lương thiện lại có khả năng. Rõ ràng là minh tinh thế hệ hai đang ẩn thân rồi! Mọi người sau này hãy gọi tôi là bà Văn! Tôi đơn phương tuyên bố từ giờ tôi đã gả cho anh Văn Dã rồi!
Lầu hai trăm hai mươi lăm hô hào: Kết thúc kết thúc thôi! Chuyện trâu bò đánh nhau lại chuyển thành ruồi muỗi chết rồi! Đàn sáo cùng nhau hợp tấu! Đây chính là đầu hô đuôi ứng!
Sau khi kết thúc dạ hội rốt cuộc cũng đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, hai người cũng không cố tình khơi lại chuyện đêm đó. Lần này Vân Nhạc đối mặt Văn Dã, giữa cả hai đã có một sự biến hoá khác thường. Cậu thật sự vẫn chưa nhận ra là khác chỗ nào, chỉ cảm giác mỗi lúc Văn Dã ở bên cạnh cậu, không chỉ đơn thuần là làm cho cậu cảm thấy yên tâm, mà tựa hồ còn xen lẫn một chút ít cảm giác nào khác.
Sự kiện giảm giá trong game Du Hí Tận Thế mà Trần Dương mong đợi đã lâu bắt đầu diễn ra từ ngày hôm qua. Trước kỳ nghỉ một ngày, cậu ta đã năn nỉ Văn Dã cùng tham gia chung. Văn Dã trở về từ sân tennis, thay quần áo để trên ghế, trong phòng tắm cọ rửa sạch sẽ. Sau đó tiến vào phòng khách ngồi chơi đùa với Khăn Quàng, chờ Trần Dương điện thoại đến.
Vân Nhạc thời điểm này không đến cửa hàng thức ăn nhanh làm công nữa. Gần cuối năm là lúc những bộ ngành liên quan kiếm chác chút đỉnh. Phòng y tế của thành phố Thuỵ Hải rất khắt khe với những người hành nghề liên quan đến ăn uống. Vân Nhạc còn chưa đủ tuổi đi làm, nên ông chủ bảo cậu chỉ đến phụ giúp vào buổi tối để tránh bị tra xét phạt tiền. Vừa hay, cậu đến ở nhà Văn Dã đã lâu như vậy, mỗi ngày đều có tiền lương, nhưng lại chưa lần nào có thời gian tổng vệ sinh cả nhà. Vân Nhạc quyết định dậy sớm vào buổi sáng, cầm lấy khăn lau và chổi, lên lau dọn phòng ốc.
Khoảng mười giờ, Trần Dương rốt cuộc cũng gọi điện đến cầu sự giúp đỡ. Văn Dã đồng ý một tiếng rồi tắt máy, mở trò chơi ra rồi liên kết hiện lên trên TV, cùng Trần Dương thành lập tổ đội thành công.
Vân Nhạc quét dọn nhà bếp sạch sẽ xong, liền đem theo một cái thùng tưới cây nhỏ đi đến ban công để tưới nước cho cây xanh. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng vàng rực rỡ từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên người rất ấm áp. Khăn Quàng Cổ tựa vào một bên chân Văn Dã quấn lấy một chốc, tính tình ham chơi liền chú ý đến Vân Nhạc đang đi tới đi lui ở ban công. Nó nằm trên mặt đất bám chặt móng nhọn, thủ thế chờ đợi. Vừa thấy mắt cá của Vân Nhạc xuất hiện, liền ranh mãnh nhào đến gặm ngay dép lê của cậu. Vân Nhạc cũng chẳng bất ngờ, tập riết thành quen cứ thế mà kéo nó đi chung.
“Tôi định hỏi, mai cậu có kế hoạch gì hay không?” Văn Dã vừa điều khiển tay cầm game vừa hỏi Vân Nhạc.
Vân Nhạc đáp: “Không có. Gần đến kỳ kiểm tra rồi, muốn ôn tập một chút.”
Văn Dã nói: “Vậy ư? Tôi còn định dẫn cậu đi ra ngoài một chuyến.”
“Ừm.” Vân Nhạc không chút do dự, xoay người qua đáp: “Cũng có thể.”
Văn Dã cười bảo: “Cậu không phải muốn ôn tập sao? Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, tôi đi một mình cũng được.”
Vân Nhạc lắc đầu, mặt không biểu cảm đáp: “Ôn tập sau cũng được, đi cùng cậu quan trọng hơn.”
Văn Dã đang cầm điều khiển game trên tay, ngón cái chạm vào nút x hơi mạnh, khiến nhân vật trên trận đồ quẹo một phát, kéo luôn theo Trần Dương đang đi cùng rơi vào cống ngầm phía dưới. Hắn vẫn thường xuyên bị những lời nói quá bộc trực của Vân Nhạc làm sợ hãi. Nếu như là người khác mà nói với hắn như vậy, có lẽ hắn đã ngay lập tức cao chạy xa bay.
Hắn đoán rằng lý do Vân Nhạc luôn đặt hắn lên hàng đầu trong mọi việc là do cậu ấy có lòng cảm kích. Văn Dã cũng không ngăn cản Vân Nhạc báo đáp lại hắn. Vì làm như vậy có thể giúp cho cậu ấy yên tâm, cũng không tại thời điểm rời đi còn cảm giác bị mắc nợ.
“Tôi có thể vào quét dọn phòng cậu không?” Vân Nhạc hỏi.
Văn Dã đáp: “Được.”
Trên đường đi đánh Du Hí, Phùng Đường cũng tham gia vào tổ đội. Văn Dã xông lên dẫn đường mang theo hai người còn lại đi qua liền ba bản đồ cấp độ khó. Trần Dương vội vàng chụp màn hình lại, “Tách tách tách” gửi ngay vào nhóm chat ba người vừa mới tạo, nói: “Những bảo vật thu được lần này có thể giúp tôi chơi cả năm mà không thèm dừng lại lụm đồ. Sau này ai mà nói tôi tham nhặt đồ, tôi sẽ trực tiếp quăng vài rương đồ này lên mặt hắn, cho hắn cảm thụ một chút thao tác sắc bén của tuyển thủ nhà nghề là như thế nào!”
Phùng Đường theo ở phía sau cậu ta đi phá bản đồ liền đâm chọt: “Quả thật có thể cảm thụ một chút cái gọi là tuyển thủ nhà nghề ăn chực ăn giựt. Hey, mau tránh ra, chặn mất tầm nhìn của tao rồi.”
Văn Dã thấy hai người cợt nhả với nhau liền cười đến không ngậm miệng được, lại nghe thấy tiếng Vân Nhạc quét dọn trong phòng ngủ. Cậu đang đứng ở cửa phòng ngủ, kêu hắn một tiếng: “Tôi có thể giúp cậu đem quần áo đi giặt không? Tôi thấy cậu để trên ghế vài món.”
Văn Dã lúc này không nghĩ nhiều, ngoẹo cổ đáp: “Được thôi.” Nhưng nói xong lại cảm thấy có điều gì đó không nên, tuy nhiên trong khoảnh khắc ngắn ngủi này lại không nhớ ra được. Ngay tại lúc này, trò chơi Du Hí đã bắt đầu căng thẳng kịch liệt, ba người vừa xông vào sào huyệt của xác sống. Ngay thời điểm chuẩn bị đem bọn zombie này diệt sạch, Văn Dã đột nhiên dừng thao tác tay, đứng hình ngồi ngay tại chỗ.
Trần Dương ỷ có ô dù mạnh mẽ che chở cho liền chạy đi đấu đá lung tung, lại đột nhiên phát hiện nhân vật của Văn Dã không một chút động tĩnh. Ngay lúc này lại bị xác sống gặm cho một phát, ở trên màn hình kêu cứu thảm thiết: “Anh Dã!! Văn Dã ca ca!!! Help!!Helphelphelphelp!! Túi máu!! Anh!! Anh!! Tỉnh lại đi!! Help!”
Phùng Đường cũng phát hiện có điều không đúng, lập tức lấy thân che chắn cho Văn Dã, ngu ngốc mà hướng thân thể hắn tiếp thêm túi thuốc lớn. Trần Dương mắng chửi không tiếc lời: “Thằng chó này! Không thấy anh của tao đã mất kết nối à? Mày mau cứu tao nè!”
Phùng Đường không thèm để tâm, một bên hướng Văn Dã tiếp máu một bên “Tanh tách tanh tách” chụp màn hình lại, gửi vào group chat của cả đám, không quên viết thêm lời thuyết minh: “Anh Dã, đây là toàn bộ gia sản của em, dù cho anh có bị treo máy, em cũng sẽ tuyệt đối không để anh mất mạng. Em nguyện ý trao cho anh tất cả mọi thứ cùng tính mạng của em! Chỉ mong sau này chúng ta tốt nghiệp, em phải ra đường lau giày kiếm sống, xin anh hãy nhớ đến em!”
Văn Dã không còn để ý đến những tin nhắn hình liên tiếp gửi đến cùng thanh âm Help như sắp sửa tràn ra khỏi màn hình của Trần Dương. Đại não hắn trống không đến vài giây, liền quẳng tay cầm xuống đất đứng dậy, chạy thẳng đến buồng tắm. Bởi mười phần sốt ruột mà chân loạng choạng, suýt nữa thì trượt ngã đo đất bằng cả tứ chi. Trong lòng hy vọng Vân Nhạc vẫn chưa giặt quần áo giùm hắn, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng nên giặt!
Văn Dã không chờ đứng vững dậy đã lảo đảo tiến lên trước, hùng hổ đẩy cánh cửa phòng tắm đang khép hờ ra mà hô lớn: “Vân Nhạc! Chờ một chút!”
Vân Nhạc mới vừa đem những quần áo khác tới bỏ vào máy giặt, lúc này đang đứng trước bồn rửa tay. Hai tay cậu lôi ra một cái quần lót, nghiêng đầu nghiên cứu một chút, nghe được âm thanh liền nhìn sang hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Văn Dã nhìn chằm chằm món đồ trên tay của cậu, miệng há hốc, cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn.
Vân Nhạc cùng hắn đối diện cả buổi, mới mở miệng nói: “Cái này tôi không thể giặt ư?”
Hai bên lỗ tai của Văn Dã đỏ chót, lên tiếng: “Tôi, tôi sẽ tự mình giặt.”
“Ồ.” Vân Nhạc gật gật đầu, cầm quần lót trên tay đem trả lại cho Văn Dã, liền phát hiện mặt hắn đỏ hết cả lên, liền nghiêm túc an ủi: “Chúng ta vẫn còn là trẻ em vị thành niên, vẫn có thể mặc quần lót in nhân vật hoạt hình.”
Không cần phải nhắc lại, đỉnh đầu Văn Dã đã muốn bốc cả khói lên. Hắn giấu quần lót trong tay mình, dự định lúc thần không biết quỷ không hay sẽ chạy về phòng ngủ giặt sạch sẽ rồi sẽ lén lút đem phơi lên, liền nghe Vân Nhạc an ủi tiếp: “Spongebob (2) rất đáng yêu, cậu không cần phải ngại ngùng.” (=))))))))))) cười muốn tụt quần)
~ KẾT THÚC CHƯƠNG 18 ~
Vài dòng nhật ký của Mèo: Thật xin lỗi các bạn vì sự trì trệ suốt mấy tháng nay. Mèo đã trở lại và xin phép được ăn hại hơn xưa. Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ, Mèo sẽ cố gắng hoàn bộ này thật sớm và có thể sẽ làm một bộ kinh dị huyền huyễn.
Mà chap này Thiếu Gia thiệt dễ thương quá sức =))))) Muốn cắn ghê =)))))
CHÚ THÍCH
(1) Hồi ức của Don Juan (Reminiscences de Don Juan): một bản nhạc opera được soạn bởi Franz Liszt dựa trên nền nhạc Don Giovanni của nhạc sỹ đại tài Mozart.
Dạ hội mừng Nguyên Đán còn chưa kết thúc, một nguồn tin tức tám chuyện đã xuất hiện. Chỉ mới vài phút trôi qua đã có hơn mười trang, và số lượng bình luận còn tăng đến vô số kể.
Chủ topic có nickname là Tiểu Đậu Đậu Lớp Mười (Cao Nhất Đích Tiểu Đậu Đậu): Có ai ở đây không? Có ai online không? Văn Dã rốt cuộc là đánh bài nhạc gì vậy? Tôi thật sự có mắt như mù rồi! Van cầu mọi người giúp đỡ!
Chỉ vừa mới đăng lên, lầu hai đã lập tức trả lời ngay: Cùng cầu nha! Tuy rằng tui cảm thấy nghe không hay lắm, nhưng anh ấy quả thật quá đẹp trai! Nhất là mặt nghiêng của anh Văn Dã! Tui cảm thấy đặc biệt giống minh tinh nào đó!
Lầu ba đáp: Việc này chẳng phải đã thảo luận qua từ lâu rồi sao? Cậu ấy nhìn rất giống Lan Thư đó! Chính là Tam Kim (Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê) Ảnh Hậu, nhà phê bình điện ảnh Cannes, đoạt giải Quả Cầu Vàng về Phim Ảnh và Truyền Hình, minh tinh Lan Thư!
Lầu bốn góp lời: Trả lời chủ lâu, bài nhạc đó là Hồi ức của Don Juan (1).
Tầng năm bình luận: Thật sự rất giống Lan Thư nha! Cặp lông mày kia, trời đất ơi, các cậu có nhớ cái người từng đóng thế cho diễn viên Lan Thư trong bộ phim kia không? Há chẳng phải là anh Văn Dã à! Lẽ nào không phải là minh tinh thế hệ thứ hai chứ?!
Lầu sáu nói: Quá trâu bò rồi, Hồi Ức của Don Juan chẳng phải là một khúc nhạc rất khó trình diễn sao? Có thể đàn ra được đều là thánh nhân có bàn tay miệng hổ đài hoa!
Lầu bảy hỏi: Không phải là đánh đàn bốn tay liên tục sao? Lầu mười một đáp: Cậu lầu bảy cũng là học sinh mới chuyển trường đến à? Cậu nghĩ rằng Vân Nhạc có thể chơi đàn dương cầm sao? Tôi cho rằng đến cả đàn cậu ta cũng chưa hề sờ qua!
Lầu mười chín quát: Anh Văn Dã chính là anh hùng siêu cấp trong lòng tao! Mẹ, thực ra tao nhịn lâu lắm rồi! Hơn năm ngàn con người lại đi bắt nạt một cậu bạn gầy gò nhỏ bé? Quả thật là đạo đức vứt cho chó ăn rồi! Là muốn ép người ta nhảy lầu bằng bất cứ giá nào? Vân Nhạc có giết cả nhà bọn bây, có đào mồ cuốc mả nhà chúng bây không? Nếu tao không phải vừa dở vừa khờ khạo lại không có năng lực đàn siêu đẳng thì tao cũng đã sớm lên đài rồi!
Lầu năm mươi bình luận: Tôi cảm thấy Văn Dã biểu diễn không có chút cảm xúc nào, nói trắng ra là khoa trương kỹ năng tài nghệ thôi. Thế nhưng cũng thật sự lợi hại, trình độ là cực kỳ chuyên nghiệp.
Lầu thứ một trăm mười nói: Tôi thật sự rơi lệ vì anh Văn Dã rồi. Người gì mà vừa đẹp trai phong độ, hiền lành lương thiện lại có khả năng. Rõ ràng là minh tinh thế hệ hai đang ẩn thân rồi! Mọi người sau này hãy gọi tôi là bà Văn! Tôi đơn phương tuyên bố từ giờ tôi đã gả cho anh Văn Dã rồi!
Lầu hai trăm hai mươi lăm hô hào: Kết thúc kết thúc thôi! Chuyện trâu bò đánh nhau lại chuyển thành ruồi muỗi chết rồi! Đàn sáo cùng nhau hợp tấu! Đây chính là đầu hô đuôi ứng!
Sau khi kết thúc dạ hội rốt cuộc cũng đến kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, hai người cũng không cố tình khơi lại chuyện đêm đó. Lần này Vân Nhạc đối mặt Văn Dã, giữa cả hai đã có một sự biến hoá khác thường. Cậu thật sự vẫn chưa nhận ra là khác chỗ nào, chỉ cảm giác mỗi lúc Văn Dã ở bên cạnh cậu, không chỉ đơn thuần là làm cho cậu cảm thấy yên tâm, mà tựa hồ còn xen lẫn một chút ít cảm giác nào khác.
Sự kiện giảm giá trong game Du Hí Tận Thế mà Trần Dương mong đợi đã lâu bắt đầu diễn ra từ ngày hôm qua. Trước kỳ nghỉ một ngày, cậu ta đã năn nỉ Văn Dã cùng tham gia chung. Văn Dã trở về từ sân tennis, thay quần áo để trên ghế, trong phòng tắm cọ rửa sạch sẽ. Sau đó tiến vào phòng khách ngồi chơi đùa với Khăn Quàng, chờ Trần Dương điện thoại đến.
Vân Nhạc thời điểm này không đến cửa hàng thức ăn nhanh làm công nữa. Gần cuối năm là lúc những bộ ngành liên quan kiếm chác chút đỉnh. Phòng y tế của thành phố Thuỵ Hải rất khắt khe với những người hành nghề liên quan đến ăn uống. Vân Nhạc còn chưa đủ tuổi đi làm, nên ông chủ bảo cậu chỉ đến phụ giúp vào buổi tối để tránh bị tra xét phạt tiền. Vừa hay, cậu đến ở nhà Văn Dã đã lâu như vậy, mỗi ngày đều có tiền lương, nhưng lại chưa lần nào có thời gian tổng vệ sinh cả nhà. Vân Nhạc quyết định dậy sớm vào buổi sáng, cầm lấy khăn lau và chổi, lên lau dọn phòng ốc.
Khoảng mười giờ, Trần Dương rốt cuộc cũng gọi điện đến cầu sự giúp đỡ. Văn Dã đồng ý một tiếng rồi tắt máy, mở trò chơi ra rồi liên kết hiện lên trên TV, cùng Trần Dương thành lập tổ đội thành công.
Vân Nhạc quét dọn nhà bếp sạch sẽ xong, liền đem theo một cái thùng tưới cây nhỏ đi đến ban công để tưới nước cho cây xanh. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng vàng rực rỡ từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên người rất ấm áp. Khăn Quàng Cổ tựa vào một bên chân Văn Dã quấn lấy một chốc, tính tình ham chơi liền chú ý đến Vân Nhạc đang đi tới đi lui ở ban công. Nó nằm trên mặt đất bám chặt móng nhọn, thủ thế chờ đợi. Vừa thấy mắt cá của Vân Nhạc xuất hiện, liền ranh mãnh nhào đến gặm ngay dép lê của cậu. Vân Nhạc cũng chẳng bất ngờ, tập riết thành quen cứ thế mà kéo nó đi chung.
“Tôi định hỏi, mai cậu có kế hoạch gì hay không?” Văn Dã vừa điều khiển tay cầm game vừa hỏi Vân Nhạc.
Vân Nhạc đáp: “Không có. Gần đến kỳ kiểm tra rồi, muốn ôn tập một chút.”
Văn Dã nói: “Vậy ư? Tôi còn định dẫn cậu đi ra ngoài một chuyến.”
“Ừm.” Vân Nhạc không chút do dự, xoay người qua đáp: “Cũng có thể.”
Văn Dã cười bảo: “Cậu không phải muốn ôn tập sao? Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, tôi đi một mình cũng được.”
Vân Nhạc lắc đầu, mặt không biểu cảm đáp: “Ôn tập sau cũng được, đi cùng cậu quan trọng hơn.”
Văn Dã đang cầm điều khiển game trên tay, ngón cái chạm vào nút x hơi mạnh, khiến nhân vật trên trận đồ quẹo một phát, kéo luôn theo Trần Dương đang đi cùng rơi vào cống ngầm phía dưới. Hắn vẫn thường xuyên bị những lời nói quá bộc trực của Vân Nhạc làm sợ hãi. Nếu như là người khác mà nói với hắn như vậy, có lẽ hắn đã ngay lập tức cao chạy xa bay.
Hắn đoán rằng lý do Vân Nhạc luôn đặt hắn lên hàng đầu trong mọi việc là do cậu ấy có lòng cảm kích. Văn Dã cũng không ngăn cản Vân Nhạc báo đáp lại hắn. Vì làm như vậy có thể giúp cho cậu ấy yên tâm, cũng không tại thời điểm rời đi còn cảm giác bị mắc nợ.
“Tôi có thể vào quét dọn phòng cậu không?” Vân Nhạc hỏi.
Văn Dã đáp: “Được.”
Trên đường đi đánh Du Hí, Phùng Đường cũng tham gia vào tổ đội. Văn Dã xông lên dẫn đường mang theo hai người còn lại đi qua liền ba bản đồ cấp độ khó. Trần Dương vội vàng chụp màn hình lại, “Tách tách tách” gửi ngay vào nhóm chat ba người vừa mới tạo, nói: “Những bảo vật thu được lần này có thể giúp tôi chơi cả năm mà không thèm dừng lại lụm đồ. Sau này ai mà nói tôi tham nhặt đồ, tôi sẽ trực tiếp quăng vài rương đồ này lên mặt hắn, cho hắn cảm thụ một chút thao tác sắc bén của tuyển thủ nhà nghề là như thế nào!”
Phùng Đường theo ở phía sau cậu ta đi phá bản đồ liền đâm chọt: “Quả thật có thể cảm thụ một chút cái gọi là tuyển thủ nhà nghề ăn chực ăn giựt. Hey, mau tránh ra, chặn mất tầm nhìn của tao rồi.”
Văn Dã thấy hai người cợt nhả với nhau liền cười đến không ngậm miệng được, lại nghe thấy tiếng Vân Nhạc quét dọn trong phòng ngủ. Cậu đang đứng ở cửa phòng ngủ, kêu hắn một tiếng: “Tôi có thể giúp cậu đem quần áo đi giặt không? Tôi thấy cậu để trên ghế vài món.”
Văn Dã lúc này không nghĩ nhiều, ngoẹo cổ đáp: “Được thôi.” Nhưng nói xong lại cảm thấy có điều gì đó không nên, tuy nhiên trong khoảnh khắc ngắn ngủi này lại không nhớ ra được. Ngay tại lúc này, trò chơi Du Hí đã bắt đầu căng thẳng kịch liệt, ba người vừa xông vào sào huyệt của xác sống. Ngay thời điểm chuẩn bị đem bọn zombie này diệt sạch, Văn Dã đột nhiên dừng thao tác tay, đứng hình ngồi ngay tại chỗ.
Trần Dương ỷ có ô dù mạnh mẽ che chở cho liền chạy đi đấu đá lung tung, lại đột nhiên phát hiện nhân vật của Văn Dã không một chút động tĩnh. Ngay lúc này lại bị xác sống gặm cho một phát, ở trên màn hình kêu cứu thảm thiết: “Anh Dã!! Văn Dã ca ca!!! Help!!Helphelphelphelp!! Túi máu!! Anh!! Anh!! Tỉnh lại đi!! Help!”
Phùng Đường cũng phát hiện có điều không đúng, lập tức lấy thân che chắn cho Văn Dã, ngu ngốc mà hướng thân thể hắn tiếp thêm túi thuốc lớn. Trần Dương mắng chửi không tiếc lời: “Thằng chó này! Không thấy anh của tao đã mất kết nối à? Mày mau cứu tao nè!”
Phùng Đường không thèm để tâm, một bên hướng Văn Dã tiếp máu một bên “Tanh tách tanh tách” chụp màn hình lại, gửi vào group chat của cả đám, không quên viết thêm lời thuyết minh: “Anh Dã, đây là toàn bộ gia sản của em, dù cho anh có bị treo máy, em cũng sẽ tuyệt đối không để anh mất mạng. Em nguyện ý trao cho anh tất cả mọi thứ cùng tính mạng của em! Chỉ mong sau này chúng ta tốt nghiệp, em phải ra đường lau giày kiếm sống, xin anh hãy nhớ đến em!”
Văn Dã không còn để ý đến những tin nhắn hình liên tiếp gửi đến cùng thanh âm Help như sắp sửa tràn ra khỏi màn hình của Trần Dương. Đại não hắn trống không đến vài giây, liền quẳng tay cầm xuống đất đứng dậy, chạy thẳng đến buồng tắm. Bởi mười phần sốt ruột mà chân loạng choạng, suýt nữa thì trượt ngã đo đất bằng cả tứ chi. Trong lòng hy vọng Vân Nhạc vẫn chưa giặt quần áo giùm hắn, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng nên giặt!
Văn Dã không chờ đứng vững dậy đã lảo đảo tiến lên trước, hùng hổ đẩy cánh cửa phòng tắm đang khép hờ ra mà hô lớn: “Vân Nhạc! Chờ một chút!”
Vân Nhạc mới vừa đem những quần áo khác tới bỏ vào máy giặt, lúc này đang đứng trước bồn rửa tay. Hai tay cậu lôi ra một cái quần lót, nghiêng đầu nghiên cứu một chút, nghe được âm thanh liền nhìn sang hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Văn Dã nhìn chằm chằm món đồ trên tay của cậu, miệng há hốc, cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn.
Vân Nhạc cùng hắn đối diện cả buổi, mới mở miệng nói: “Cái này tôi không thể giặt ư?”
Hai bên lỗ tai của Văn Dã đỏ chót, lên tiếng: “Tôi, tôi sẽ tự mình giặt.”
“Ồ.” Vân Nhạc gật gật đầu, cầm quần lót trên tay đem trả lại cho Văn Dã, liền phát hiện mặt hắn đỏ hết cả lên, liền nghiêm túc an ủi: “Chúng ta vẫn còn là trẻ em vị thành niên, vẫn có thể mặc quần lót in nhân vật hoạt hình.”
Không cần phải nhắc lại, đỉnh đầu Văn Dã đã muốn bốc cả khói lên. Hắn giấu quần lót trong tay mình, dự định lúc thần không biết quỷ không hay sẽ chạy về phòng ngủ giặt sạch sẽ rồi sẽ lén lút đem phơi lên, liền nghe Vân Nhạc an ủi tiếp: “Spongebob (2) rất đáng yêu, cậu không cần phải ngại ngùng.” (=))))))))))) cười muốn tụt quần)
~ KẾT THÚC CHƯƠNG 18 ~
Vài dòng nhật ký của Mèo: Thật xin lỗi các bạn vì sự trì trệ suốt mấy tháng nay. Mèo đã trở lại và xin phép được ăn hại hơn xưa. Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ, Mèo sẽ cố gắng hoàn bộ này thật sớm và có thể sẽ làm một bộ kinh dị huyền huyễn.
Mà chap này Thiếu Gia thiệt dễ thương quá sức =))))) Muốn cắn ghê =)))))
CHÚ THÍCH
(1) Hồi ức của Don Juan (Reminiscences de Don Juan): một bản nhạc opera được soạn bởi Franz Liszt dựa trên nền nhạc Don Giovanni của nhạc sỹ đại tài Mozart.
Danh sách chương