Sau vài ngày diễn tập liên tục, đến ngày 28, dạ hội rốt cuộc được bắt đầu vào lúc 4 giờ và kết thúc vào lúc 6 giờ, cũng không đến nỗi quá muộn. Vẫn là khá an toàn đối với những học sinh ngoại trú.     

Ngày hôm nay Văn Dã cố ý dậy sớm một chút đi vào nhà bếp. Vân Nhạc đã cẩn thận chuẩn bị bento tình yêu cho hắn. Cậu vốn chiêu trò cũng không nhiều, tới lui cũng chỉ là cơm nắm hình trái tim, nhưng ngược lại mùi vị của rau củ đã ngon hơn rất nhiều, hẳn nhiên là có nghiên cứu rất nghiêm túc.

“Cậu dậy rồi.” Vân Nhạc xoay người lại, nhìn thấy Văn Dã đang ngậm bàn chải đánh răng.

“Ừm.” Văn Dã giấu bọt kem đánh răng vào miệng, ú ớ không rõ mà nói: “Khoan hãy đi học, ăn điểm tâm chung đi.”

Vân Nhạc gật đầu, tự múc cho mình một chén cháo. Chờ Văn Dã thay xong quần áo thì ngồi xuống đối diện hắn. Hai người vừa ăn sáng vừa tán gẫu một cách tuỳ hứng. Sáng sớm thời gian cũng không có nhiều, phần lớn là Văn Dã kể chuyện, nói vào ngày Giáng Sinh, những món quà được giấu trong ngăn bàn bị Phùng Đường và Trần Dương xén bớt, còn cố ý đem đến chợ đêm cố gắng bán mãi.

Hắn cố tình không nhắc đến dạ hội mừng Tết Nguyên Đán, cũng không khuyên nhủ căn dặn Vân Nhạc không cần lo lắng, như kiểu mọi thứ đều đang rất bình thường, tự nhiên như thường lệ.

Vào khoảng bốn giờ chiều, các học sinh tham gia biểu diễn chương trình đều đi đến phòng trang điểm tạm thời ở lễ đường lầu hai, nơi có khá nhiều phòng học trống. Lớp Năm độc chiệm luôn một phòng, không sử dụng chung với bất kỳ ai cả. Tuy rằng không phải ai cũng hài lòng, nhưng chỉ cần có Trâu Kiến ở đó, tự khắc những học sinh khác đều tránh không muốn đụng chạm.

Đồ Ly nhoài người ra phía lan can gọi điện thoại, mắt liếc nhìn Vân Nhạc vừa tan học đang tiến lại đây, trong miệng nhai kẹo cao su nói nói: “Anh à, anh phải hứa với em là lần này nếu em làm tốt, anh sẽ dẫn em đi nước ngoài chơi nha.”

Phía bên kia không biết trả lời cái gì mà trêu Đồ Ly đến cười khúc kha khúc khích, liền lấy ra chiếc di động bỏ trong túi, điệu đà nũng nịu nói: “Ghét anh quá đi hà, em thông minh như vầy thì làm sao có thể gặp sự cố chứ.”

Thực ra biểu diễn hoà tấu cũng không cần phải chuẩn bị gì nhiều, chỉ mang theo nhạc cụ đầy đủ là được. Ngoại trừ những nữ sinh xinh xắn phải trang điểm một chút, các nam sinh chỉ cần đồng phục sạch sẽ chỉnh tề là được.

Thứ tự biểu diễn của chương trình được quyết định bởi rút thăm. Số thứ tự của lớp 5 cũng khá cao, sau tiết mục mở màn khoảng nửa tiếng sẽ đến phiên bọn họ. Đồ Ly đem tóc mái vén ra kẹp ở sau tai, đợi một chút, rồi mới đẩy cửa phòng hoá trang ra, dịu dàng gọi: “Vân Nhạc, cô Chung đang muốn tìm cậu, ở phía sau hậu đài của lễ đường. Thật xin lỗi, lúc nãy vội vàng nói chuyện điện thoại nên tôi quên nói cho cậu biết.”

Vân Nhạc đang ngồi ở một góc chờ đợi, nghe được âm thanh gọi mình liền cầm ống sáo đứng lên đi ra ngoài. Đồ Ly nhìn theo bóng lưng cậu rồi nhếch miệng cười cười, nhỏ nhẹ mà đóng cửa lại.

Trường Trung học Thuỵ Hải nhân khẩu không ít, toàn trường cả giáo viên lẫn học sinh gộp lại cũng gần năm ngàn người. Ở trong hậu đài cũng rộn ràng nhộn nhịp, phần lớn là các thành viên hội học sinh, lại còn có những giáo viên chủ động nhường chỗ ngồi cho học sinh nên tiến vào đây. Vân Nhạc tìm thấy được Chung Linh đang đứng xem chương trình ở cánh trái sân khấu, hỏi: “Cô tìm em ạ?”

Cô Chung ngẩn người ra: “Không có đâu, em có chuyện gì sao?”

Vân Nhạc đáp: “Đồ Ly báo cho em biết là cô có chuyện muốn nói với em.”

“Ồ?” Cô Chung cũng không để tâm lắm, trong đám học sinh thường cũng sẽ bày ra mấy trò đùa dai, huống chi lại là Vân Nhạc, phỏng chừng là muốn chọc ghẹo cậu. Cô nhìn đồng hồ và nói: “Không có chuyện gì đâu, em ở lại đây chờ các bạn đến đi. Đang căng thẳng sao?”

Vân Nhạc nhìn xuống khán đài tối om đầy nghẹt người, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đối mặt với trường hợp như thế này, cậu cũng như trước không thấy căng thẳng gì. Thế nhưng ngày đó lúc diễn tập, không hiểu vì sao lại để ý đến biểu hiện của mình đến như vậy? Vân Nhạc nhìn theo bảng lớp thấy được vị trí ngồi của lớp Một và lớp Hai. Văn Dã quả nhiên ngồi đó cùng Phùng Đường bật cười ha ha. Trên sân khấu đang là tiết mục vũ khúc tốp, bốn nam sinh múa khúc Hồ Thiên Nga vụng về đến buồn cười. Vân Nhạc chỉ nhìn thoáng qua một chút, xong liền dời ánh mắt đến trên người Văn Dã nhìn đến xuất thần, hắn đang cười rộ lên, nhìn rất thích.

“Tại sao còn chưa tới nữa?” Lại một lớp nữa kết thúc tiết mục, cô Chung liếc nhìn đồng hồ nhíu nhíu mày. Hiện giờ chỉ còn một tiết mục đọc thơ diễn cảm đang quá nửa là đến lượt lớp Năm. Cô muốn điện thoại cho Ngô Sáo, nhưng kiểm tra toàn thân lại phát hiện di động đã không còn. Không còn cách nào khác đành nhờ Vân Nhạc đứng ở chỗ này chờ, chính mình chạy đến phòng trang điểm tạm thời để tìm kiếm.

Cô Chung vừa mới chạy đi, chị dẫn chương trình học khối trên liền vội vã chạy đến khu vực tiết mục chờ lên sân khấu, hỏi: “Em là Vân Nhạc lớp Năm phải không?”

Vân Nhạc gật đầu.

Chị ấy hỏi: “Những thành viên của lớp em đâu? Chỉ có mình em sao?”

Vân Nhạc đáp: “Đang ở phòng trang điểm ạ.”

Chị lớp trên gấp đến độ muốn giậm chân, còn định nhờ Vân Nhạc đi giúp cô giáo. Cùng lúc đó, cô Chung vừa lúc quay lại, sắc mặt lo lắng đối học sinh dẫn chương trình nói: “Trân Trân! Nhanh chóng đem tiết mục của lớp cô dời lại, không biết ai đùa dai đem những học sinh sắp biểu diễn của lớp cô nhốt lại ở phòng học rồi! Lại là loại khoá chống trộm, phải tìm bảo vệ anh ninh đến mới có thể mở ra, ít nhất cũng khoảng một tiếng rưỡi nữa mới có thể ra được, mau chóng dời lại.”

Chị lớp trên vừa nghe vậy càng sợ hãi hơn: “Không được đâu cô Chung à, tiết mục của lớp Bốn, lớp Sáu đầu đã bị dời lại, xiếc của lớp Bảy và ảo thuật của lớp Tám đầu vẫn chưa chuẩn bị xong, căn bản không ai có thể lên biểu diễn được.”

Cô Chung lo lắng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngày hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? Hay là thêm vào một bài diễn thuyết nào đi?”

Chị lớp trên sợ hãi đến độ muốn khóc, nói: “Phát biểu đều đã được ấn định hết cả, là do hiệu trưởng Nhâm quyết định cả, cô cũng biết mà.” Nói xong liền liếc nhìn qua Vân Nhạc: “Hay là, cô để cậu bé này lên biểu diễn đi. Chỉ là một cái tiết mục thôi, cô cũng đâu cần thắng giải, hãy cứu chúng ta trường hợp nguy cấp này cô ơi!”

Cô Chung cũng không có biện pháp nào tốt hơn, liền quay sang hỏi: “Vân Nhạc, em có thể một mình lên sân khấu được không?”

Vân Nhạc đáp: “Có thể ạ.”

Cô Chung thốt lên: “Tốt quá rồi! Lên thổi đại một bài thôi, thổi xong liền đi xuống. Lớp chúng ta cũng không cần thắng thua gì, chỉ giúp cho chị lớp trên này có được thêm chút thời gian.”

Chị lớp trên liền nói: “Đừng dừng lại! Em có thể ở trên sân khấu năm phút đồng hồ được không? Em thổi hai lần cũng được.”

Vân Nhạc trong lòng không chút gợn sóng nói: “Có thể ạ.”

Chị lớp trên hoàn toàn không nghĩ cậu sẽ đồng ý, đối với Vân Nhạc có chút ấn tượng, còn nghĩ rằng mình là người không giỏi thuyết phục người khác, vội vàng nói: “Em là thổi sao đúng không? Vậy em đi chuẩn bị đi, chị ra giới thiệu tiết mục!”

Cô Chung liền đối Vân Nhạc căn dặn một vài câu, vội vội vàng vàng chạy đến xem khoá đã mở được hay chưa.

Cơn khủng hoảng đã được giải quyết, chị dẫn chương trình lớp trên liền treo lên nụ cười vui vẻ, cầm micro đi đến chính giữa sân khấu, “Xin mời từ dưới đài lên, bạn Vân Nhạc lớp 11-5, sẽ biểu diễn cho các bạn, độc tấu thổi sáo.”

Tiếng vỗ tay còn chưa vang lên, trước hết đã vang đến một mảnh xì xào bàn tán thảo luận.

“Vân Nhạc? Là Vân Nhạc mà chúng ta có nghe đến sao? “Cũng đâu còn ai tên Vân Nhạc đúng không?”

“WTF (Ngoạ tào)? Thằng đó đáng sợ như vậy, cũng tham gia biểu diễn tiết mục à? Tao không tin đâu.” Mới vừa nói xong, liền thấy Vân Nhạc cầm ống sáo đi tới sâu khấu.

“Mẹ nó nha, thiệt sự là nó kìa? Kiểu tóc đó là kiểu quái gì chứ ha ha ha. Kỳ thực tao vẫn thấy nó cứ dơ dơ máu me kiểu gì đó. Lần trước còn bị Trâu Kiến đổ nguyên tô canh trứng lên đầu, thiệt là tởm hết sức.”

“Đúng đó, hơn nữa đồ đạc của nó cũng cũ xì rách rưới. Mày xem đồng phục nó mặc kìa, đều bạc hết cả màu. Còn có cái cặp của nó nữa, đều bị giặt đến bay hết cả màu sắc, phía trên còn vá chằng vá đụp, dục trên phố cũng chẳng có ai thèm lụm về chứ.”

Phía dưới khán đài, từng ánh mắt khác thường tập trung trên người Vân Nhạc. Tiếng bàn luận rất nhỏ, tuy nhiên lại có rất nhiều người cùng nói. Từng câu nói truyền đến tai của Vân Nhạc, rõ ràng từng chữ một, “Ông ba của nó lại vô cùng kinh tởm. Tao thấy cô Chung của lớp tụi nó cũng cả gan quá đi, cứ mặc kệ nó đi cho rồi. Chẳng lẽ còn muốn đi thăm hỏi gia đình nó để bị như lần trước nữa sao?”

“Chính là, nếu việc này xảy ra với tao, liền sớm bỏ chạy tám nước rồi, thiện tâm thì cũng phải có mức độ. Nó căn bản cũng đâu có cảm kích, ai lại còn muốn giúp nó nữa.”

“Bất quá thành tích học tập của nó cũng rất tốt.”

“Có gì đặc biệt chứ, hai lần cuối kỳ nhất trường thì sao chứ?”

“A? Chúng ta vẫn chưa thi lần thứ ba phải không?”

Văn Dã ngồi giữa những tiếng bàn luận mà nhíu mày, hắn không hiểu tại sao từ hợp tấu lại biến thành một mình Vân Nhạc độc tấu. Chỉ biết là những ở chung vừa qua, Vân Nhạc không hề giống với những gì mà bọn họ vừa bàn ra tán vào. Cậu ấy rất tích cực lại nghiêm túc. Cậu biết cảm ơn và báo đáp. Tuy rằng quần áo không có nhiều, nhưng đều đem chúng đi giặt thật trắng thật sạch. Ngôn từ tuy rằng dùng không quá quen, nhưng cũng không hề có chút gian gian dối dối, đơn thuần thanh khiết.

“Ô ——!” Phía trên sân khấu tiếng sáo mới vừa vàng lên, không biết ai ở dưới ngẩng đầu lên mà hô hào: “Đi xuống đi! Đừng thổi mấy bài thiếu nhi làm mất mặt của lớp 5!”

“Sáo không phải là cái mà bọn học sinh tiểu học học sao! Ha ha ha ha! Đi xuống, đi xuống đi. Lớp Năm thật mất mặt hết sức!”

Một câu rồi lại một câu, không ai ngăn cản nổi. Có vài học sinh cũng thấy bất mãn hộ, nhưng rồi cũng bị những âm thanh ác ý áp chế, năm ngàn học sinh tham gia dạ hội dường như bị bao phủ bởi những thanh âm giương nanh múa vuốt, càng lúc càng kịch liệt.

Vân Nhạc vốn cho rằng mình có thể chịu đựng được, lại quên rằng chính cậu cũng không phải là tường đồng vách sắt. Đối mặt với hàng trăm hàng ngàn tiếng châm chọc cười nhạo, vẫn là cảm thấy sự sợ hãi, muốn trốn tránh.

Cậu muốn cầu cứu ai đó. Từ lúc cậu hiểu chuyện đến nay, là lần đầu tiên muốn tìm xin một sự giúp đỡ….

“Ấy Văn Dã, cậu đi đâu vậy?”

Tiếng sáo thổi càng ngày càng yếu ớt, dưới khán đài liên tiếp từng tràng cười nhạo trào phúng như muốn lật tung mái nhà. Đột nhiên, một tiếng ca cực kỳ rõ ràng từ trong đám người vang lên, chỉ đơn giản một vài câu từ, lại khiến cho hiện trường đang hò hét náo loạn kia bỗng chốc ngưng bặt, “Đêm tối bầu trời buông phủ, trên trời đầy sao dõi theo, đom đóm bay, đom đóm bay, người lại nhớ đến ai?”

Vân Nhạc kinh ngạc mà thả ống sáo xuống, nhìn thấy ở bậc thang có một người đứng ở đó. Người kia hướng cậu đi tới, vung ngón tay theo nhịp điệu mà hát lên, như một loại ma thuật mạnh mẽ, đem ác ý độc địa quét đi sạch sành sanh. Hắn nháy mắt, bước lên sân khấu, quay lưng lại với khán giả, hướng Vân Nhạc đưa ra một cánh tay, cười nói: “Lần này, có thể giao bàn tay cậu cho tôi không?”

Vân Nhạc ánh mắt chật vật gật đầu, lập tức nắm lấy tay hắn, kêu lên một tiếng: “Văn Dã.”

Ở trên sân khấu bày một chiếc dương cầm, là chuẩn bị cho những tiết mục cần sử dụng. Văn Dã kéo Vân Nhạc đến ngồi trên ghế của đàn. Hắn không hề đối với khán giả nói bất kỳ điều gì, cũng không giới thiệu bất cứ điều gì về bản thân.

Vân Nhạc nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, như một chú mèo hoang nhỏ đang chịu kinh sợ. Văn Dã xoa lòng bàn tay cứng ngắc lạnh lẽo của cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Khoá miệng mím chặt của Vân Nhạc hơi rung động, đối với hắn nói: “Tôi… Có chút sợ sệt.”

Văn Dã vì sự thành thực của cậu mà cười rộ lên, hỏi: “Chỉ là có một chút sợ sệt?”

Vân Nhạc: “Ừm.”

Văn Dã nói: “Vậy cậu cũng rất lợi hại quá đó chứ? Nếu như là tôi một mình đứng trên sân khấu, có thể sẽ sợ đến mức khóc lên. Nhạc Nhạc thật là kiên cường, không chỉ không rơi nước mắt, tổng cộng cũng chỉ thổi sai có mấy nốt thôi.”

Khung cảnh im lặng như tờ, cũng không ai có thể nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ. Vân Nhạc nội tâm đang bất an, dần dần mà bình ổn trở lại, nói: “Không lợi hại chút nào, tổng cộng hết cũng đâu có bao nhiêu nốt nhạc đâu chứ.”

“Ha ha, cậu cũng biết à?” Văn Dã bật nắp dương cầm lên, giơ ngón tay trượt hết tám phím đàn, khiến toàn trường kinh hãi. Hắn thoạt nhìn cực kỳ bất mãn: “Vừa nãy có người nói cậu thổi sáo nhạc thiếu nhi của học sinh tiểu học?”

Vân Nhạc: “Ừm.”

“Tôi không vui chút nào.” Văn Dã nâng hai tay của cậu lên, đặt ở trên phím đàn: “Đã như vật, chúng ta liền cùng biểu diễn một bài nâng cao thử xem sao?”

Vân Nhạc nói: “Tôi không biết đánh đàn dương cầm.”

Văn Dã đáp: “Không sao, cậu chỉ cần nhấn vài phím là được rồi.”

Dứt tiếng nói, những âm sắc hoa lệ vang vọng khắp lễ đường. Độc tấu thổi sáo trong nháy mắt biến thành song tấu dương cầm bốn tay. Vân Nhạc không biết khúc nhạc mà Văn Dã biểu diễn tên gì, chỉ biết những ngón tay kia bay lượn kia cứ cấp tốc mà dạo trên phím đàn, khiến người ta nhìn đến mê muội, “Này, đến cậu kìa, nhanh đánh phím, nhanh ấn xuống phím đàn.”

“Hả?” Vân Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại, tay trái liền bị Văn Dã ôm gọn, dẫn dắt cậu lướt qua những phím đàn lanh lảnh, phát ra một chuỗi trượt đàn vô cùng nghệ thuật và tuyệt diệu. Văn Dã nghịch ngợm nháy mắt: “Ngốc quá đi, hay là để tôi nắm tay cậu, bọn họ cũng sẽ không nhìn thấy.”

Vân Nhạc sững sờ cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay của Văn Dã. Nội tâm mới vừa bình tĩnh lại đôi chút, giờ lại theo âm thanh của tiếng dương cầm mà vang dội lên.

~ Kết thúc chương 17 ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện