Thanh Liên chìm trong mộng ảo mê man, cô bé đứng một mình trong bóng tối. Ngoài bản thân ra, xung quanh chẳng có con người hay sự vật gì, tất cả chỉ là một màu đen tối.
Bỗng nhiên bóng tối dao động, trước mặt Thanh Liên là một đoàn huyết khí, nó đang uống éo nhào nặn trở thành một nữ hài tử. Cuối cùng đứng trước mặt Thanh Liên lại là một Thanh Liên khác nhưng mình đầy huyết tinh.
Tuy đang trong mộng nhưng ý thức Thanh Liên không hề mất đi, lẩm bẩm nói: “Đây là... Tâm ma sao?” Thanh Liên tự nhận bản thân mình đã chẳng còn tâm nguyện gì nữa, nếu có chỉ có thể là việc báo thù cho sư phụ. Nhưng chỉ có thế sao có thể sinh ra tâm ma trước mặt.
Thanh Liên nhìn nó, nó cũng đang nhìn Thanh Liên. Nó vừa như gương phản chiếu hình ảnh bản thân lại vừa trái ngược với bản thân. Cái ranh giới mỏng manh này, cả hai không thể bước qua được.
Đột nhiên cả không gian tăm tối sáng dần, tất cả trước mắt từ từ tan biến.
“Lúa non là lúa xanh, lúa chín là lúa cúi đầu... Là lá la...” Từng tiếng nói ở thửa ruộng phía sau vọng bên tai Thanh Liên. Cô bé từ từ mở mắt ra.
Khung cảnh trước mắt Thanh Liên hiện ra mờ mịt, Thanh Liên thử chớp mắt thêm mấy lần nữa nhưng vô ích, hình ảnh vẫn mờ như thế.
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Chí Nam từ bên ngoài bước vào, trên tay cậu là hộp đựng bánh ngọt Thanh Liên thích ăn lần trước.
“Sư muội.” Chí Nam bất ngờ thấy ánh mắt Thanh Liên đã mở, hô lên.
Âm thanh truyền tới tai Thanh Liên quá nhỏ, cô bé vẫn tưởng rằng trong phòng này không có ai ngoài mình.
“Sư muội.” Chí Nam lại gần quơ quơ tay, lúc này Thanh Liên mới thấy hình bóng mờ nhạt. Người có thể lại gần Thanh Liên không chút kiêng dè nào chỉ có một, là Chí Nam.
“Là huynh sao?” Thanh Liên hỏi.
Chí Nam không lập tức trả lời, cậu nhìn thấy đồng tử trong đôi mắt của Thanh Liên trở màu nâu nhạt, pha chút sắc tím giống như những bệnh nhân nhiễm tà kia.
“Nương à, nương...” Chí Nam vội vàng chạy ra ngoài, hô gọi Phạm Ngọc Châu tới.
Âm thanh quá nhỏ, chỉ khi Chí Nam lớn tiếng như vừa rồi Thanh Liên mới nghe thấy, nhưng đó là khi cô bé cố hết sức. Lúc này Thanh Liên mới để ý đến một điều, thân thể tê rần đau đớn, muốn đứng dậy mà cảm giác như cả thân thể sẽ nứt thành trăm mảnh vậy.
Chí Nam dẫn Phạm Ngọc Châu từ bên ngoài vào, hai thân ảnh mờ nhạt hiện lên trong mắt Thanh Liên.
“Mắt ta...” Thanh Liên mở miệng nói, thế nhưng cô bé lại chẳng nghe thấy gì cả. Nó đã bắt đầu rồi, còn sớm hơn dự tính nữa.
“Sư muội...” Chí Nam quơ quơ tay, sợ hãi hỏi: “Có thấy ta không, có nghe thấy gì không?” Đáp lại Chí Nam chỉ là cái nhìn vô hồn từ Thanh Liên.
Hôm qua Chí Nam phát hiện Thanh Liên đổ gục trước y quán, cậu đã cõng Thanh Liên vào. Trải qua một phen kiểm tra, Phạm Ngọc Châu nói cho cậu biết Thanh Liên đã bị rạn nứt xương, không chỉ thế có thể là mất cả thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác.
Chí Nam biết chứ, nhưng cậu luôn không dám nói ra, cậu đã thầm mong rằng Thanh Liên sẽ khác với bọn họ, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, thế nhưng thực tại lại quá tàn khốc. Giờ phút này Thanh Liên chẳng khác gì người thực vật cả.
“Ta... Ta xin lỗi.” Chí Nam chợt rơi lệ, Thanh Liên phải chịu cảnh này có liên quan đến bản thân rất lớn. Nước mắt Chí Nam rơi xuống một phần là tự trách, còn lại là thương cảm cho Thanh Liên, một nữ hài tử khỏe mạnh thế mà dính phải căn bệnh này, tương lai đã hoàn toàn khép lại.
Phạm Ngọc Châu đặt tay lên vai cậu, bà rất muốn nói gì đó an ủi nhưng chẳng thể nghĩ được câu nào. Theo như ý Thanh Liên, bà không hề muốn Chí Nam biết bệnh tình của Thanh Liên, lúc này, khi thấy đứa con trai hoạt bát lại có một mặt yếu ớt thế này, tim bà không hiểu sao cũng thắt lại.
Càng đau đớn hơn khi thấy Thanh Liên chẳng nói chẳng rằng, chẳng hề khóc nháo như những bệnh nhân kia, cũng chẳng hề oán trách, la rầy. Thanh Liên vô cùng bình thản đối mặt.
“Xin lỗi, ta phải làm việc tiếp.” Phạm Ngọc Châu quay lưng bước nhanh ra ngoài. Bà đã từng chứng kiến rất nhiều bệnh nhân nhiễm tà trở nên như thế, cứ ngỡ tâm đã bình thản.
Cho đến lúc này, một nữ hài khả ái, bình thường, có một cuộc đời dài trước mắt mà lại trở thành người thực vật thế này làm bà không kìm lòng được.
A... Những tiếng hét của dãy bệnh nhân nhiễm tà này như vết lửa đổ thêm vào lòng Phạm Ngọc Châu, bà trở về nơi làm việc của mình. Bà biết bây giờ có làm gì cũng vô nghĩa, Thanh Liên đã trở thành phế nhân hoàn toàn.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Chí Nam và Thanh Liên. Dù cậu rất muốn chạm vào tay Thanh Liên, để an ủi cô bé nhưng lại không dám, Chí Nam sợ Thanh Liên sẽ như những bệnh nhân kia, chỉ cần chạm nhẹ sẽ đau đớn vô cùng.
“Chí Nam, huynh ở đó đúng không?” Thanh Liên nằm yên mở miệng nói. Bây giờ dù chỉ động tay một chút Thanh Liên có cảm giác như có hàng vạn con dao đâm xuyên qua người, đau thấu tâm can.
“Ta ở đây, Thanh Liên, muội thấy không?” Chí Nam vội nói. Đáp lại vẫn là sự yên lặng dửng dưng làm Chí Nam mừng hụt, quả nhiên Thanh Liên đã điếc hoàn toàn, vừa rồi còn có thể nghe thấy giọng nói của Chí Nam, giờ cô bé hoàn toàn không nghe được gì nữa.
“Nếu huynh ở đó thì không cần thương cảm đâu, rồi ta sẽ tốt lên.”
Nghe Thanh Liên nói lúc này, Chí Nam càng thêm mủi lòng, đáng lẽ cậu phải là người an ủi Thanh Liên, thế mà người được an ủi lại là cậu.
“Thanh Liên, dù thế nào ta cũng sẽ ở đây, ta không bỏ đi đâu.” Chí Nam nói, mặc dù Thanh Liên không thể nghe thấy nhưng cậu vẫn nói, trong âm thanh chứa đựng sự hẹn ước, sự chắc chắn không thay đổi.
Phải, nếu Thanh Liên trở thành người thực vật thì sao chứ, cậu sẽ chăm sóc Thanh Liên, bây giờ cũng được, cả đời cũng được.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nhỏ. Trong mắt Thanh Liên, những dòng linh khí di chuyển rõ ràng hơn rồi, cô bé có thể khắc họa rõ căn phòng, cũng rõ ràng hình bóng một nam hài quen thuộc.
Thanh Liên biết Chí Nam đang ở đây, linh khí dao động ở miệng, có thể là đang cố nói gì đó. Có lẽ tinh thần vừa trải qua biến cố làm nó dao động mạnh mẽ hơn, tu vi của Thanh Liên đã tăng lên khiến cho linh khí rất rõ ràng.
“Ta muốn ngồi dậy.” Thanh Liên chợt nói. Chí Nam nghe thế thì muốn ngăn lại, cố nói lớn vào tai: “Không được, muội sẽ bị đau đấy.”
Linh khí quanh miệng Chí Nam lại dao động, có thể là muốn ngăn cản Thanh Liên lại nhưng ý đã quyết, Thanh Liên muốn nhấc tay đỡ lấy thân thể.
“A...” Miệng không chịu nổi đau đớn tự bật thốt ra. Chỉ mới động cánh tay thôi mà như vạn đao đâm qua thân thể vậy.
“Thanh Liên, đừng...” Chí Nam muốn ngăn lại nhưng cậu không dám động vào Thanh Liên, sợ làm Thanh Liên đau đớn hơn.
Thanh Liên cắn răng, xoay bàn tay, muốn dùng tay chống đỡ thân thế dậy. Vừa mới nhấc tay lên, cả thế giới như muốn sụp đổ. Cảm giác như có hàng tỉ con dao chém vào Thanh Liên, chém từ bàn tay, cánh tay, vai... Đau đớn quá mức khiến Thanh Liên không dám thực hiện lại hành động đó nữa.
Trong kế hoạch của Thanh Liên, cô bé cứ đinh ninh phần quan trọng nhất là vấn đề thị lực và thính giác, thế nhưng không phải. Thứ mà Thanh Liên phải vượt qua lần này là thân thể này, là cảm giác đau thấu tận linh hồn.
Chí Nam ở bên cạnh nhìn Thanh Liên cắn răng đau đớn, cậu rất muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, sợ càng làm Thanh Liên đau hơn. Từ bé đến giờ Chí Nam đã thấy rất nhiều bệnh nhân nhiễm tà la hét trong đau đớn, đến Thanh Liên thì ngược lại, cô bé chỉ hét một tiếng rồi cắn răng chịu đựng.
Thanh Liên dừng lại chút, để cho cơn đau lắng xuống thì lại tiếp tục. Từng cơn đau nhức lại truyền đến khiến Thanh Liên lại buông tay. Chí Nam chứng kiến hết quá trình, cậu khó chịu đến mức nắm chặt cả hai bàn tay lại, chỉ ước gì mình có thể thế chỗ Thanh Liên.
Chỉ mới gượng dậy chút thôi mà đau thấu xương tới mức này, nếu như thế thì những việc làm phía sau sẽ còn hành hạ bản thân tới mức nào nữa. Thanh Liên hít thở một hơi, cô bé dồn toàn bộ tinh thần trong lần này.
Thanh Liên chống tay lên, từng cơn rạn nứt lan khắp cánh tay, truyền tới toàn thân một trận ê ẩm, cảm tưởng như cả thế giới sụp đổ. Lần này Thanh Liên không hề buông tay, cô bé tiếp tục nâng đỡ cơ thể lên, cơn đau nhức cứ thế tịnh tiến, nhưng nhiều đợt sóng gộp thành một đánh xuống tinh thần Thanh Liên.
Đau quá! Thân thể đau quá!
Nếu ngay cả việc ngồi dậy cũng không thể, còn làm được gì tiếp theo nữa chứ. Cả người Thanh Liên dần thẳng dậy, càng thẳng bao nhiêu càng đau bấy nhiêu. Nhưng Thanh Liên đã làm được, cô bé đã ngồi dậy được rồi.
“Thanh...” Chí Nam chưa kịp nói hết thì....
Phụt! Máu đỏ tươi phun ra, nhiễm đỏ cả y phục. Cơn đau tịnh tiến, lan khắp tất cả, không chỉ thân thể mà cả tinh thần đều chịu thương tổn nặng nề. Thanh Liên cảm giác rất rõ ràng tinh thần mình dao động ngày càng lớn hơn, tu vi từ linh Sĩ nhất tinh trùng kích một giai, trở thành linh Sĩ nhị tinh.
Những đường tơ máu ở hai cánh tay lã chã máu, Thanh Liên có hơi hướng về cánh tay trái bị gãy kia, bây giờ toàn thân Thanh Liên đều rạn nứt xương, so với cánh tay bị gãy còn đau đớn hơn.
Chí Nam vội vàng chạy ra ngoài gọi Phạm Ngọc Châu vào, bà cùng Chí Nam chạy vào thì kinh ngạc hiện lên trong mắt.
“Trời đất.” Bà không nhịn được thốt lên. Thanh Liên đã tự mình ngồi dậy, thế nhưng cả người đầy máu. Quá trình đó có bao nhiêu đau đớn chứ.
“Tại sao con không nằm xuống, ngồi dậy chi cho đau đớn thế này.” Phạm Ngọc Châu gặp qua bao nhiêu bệnh nhân nhiễm tà, bọn họ chỉ cần động cánh tay thôi cũng đã đau thấu tâm can rồi, Thanh Liên là người đầu tiên ngồi dậy.
Tại sao cô bé này có thể chịu đựng được đau đớn đến mức đó chứ? Tại sao, vì lí do gì chứ? Nhìn thấy cảnh này, lòng của bà càng thêm quặng đau. Bà nhanh chóng tới gần Thanh Liên, cầm chiếc khăn trên bàn lau đi máu trên người.
Thanh Liên cảm nhận linh khí rõ ràng, dựa vào dòng chảy mà khắc họa hình ảnh Phạm Ngọc Châu và Chí Nam vào mắt mình. Cô bé thấy bà đang cầm vật gì đó, nhẹ nhàng lau đi những chỗ máu trên người, Thanh Liên đã dùng hết hơi sức lẫn tinh thần để ngồi dậy, lúc này cô bé chỉ để yên cho Phạm Ngọc Châu lau người mình.
Bà run rẩy lau đi từng vết máu, bà không biết quá trình có bao nhiêu đau đớn, chỉ biết những vết máu này không biết nói dối. Rốt cuộc vì lí do gì mà đứa nhỏ này không màng đau đớn vẫn muốn gượng dậy chứ?
Từ lúc Thanh Liên đến nơi này, bà đã nhìn thấy cô bé này có rất nhiều tâm sự, chưa hề muốn nói ra với ai kể cả là Chí Nam. Tính cách và nhân phẩm rất tốt trái ngược với vị Bạch mĩ nhân kia, nếu không phải Chí Nam nói ra, bà còn tưởng đứa nhỏ này mới là con gái của phu nhân Bạch phủ Bạch Như Hoa.
Lau xong máu trên người, Phạm Ngọc Châu thở dài một cái, nói với Chí Nam: “Lúc này con bé không thể nghe hay thấy gì cả, đứa bé này có một nỗi cô độc khó tả, Chí Nam à, ta hi vọng...”
“Nương, người đừng nói gì cả, con sẽ luôn ở đây, trông chừng muội ấy.” Chí Nam nói với giọng điệu vô cùng quyết tâm.
Nhìn thấy bộ dáng con trai mình, Phạm Ngọc Châu rất muốn cười lên tự hào nhưng lúc này bà chỉ xoa đầu Chí Nam, không nói gì hết mà đi ra khỏi phòng.
Thanh Liên nhìn thấy Phạm Ngọc Châu ra khỏi phòng, lúc này chỉ còn lại Chí Nam và Thanh Liên bên trong, bầu không khí có gì đó trầm tĩnh. Bỗng Thanh Liên nói: “Ta có thể nhìn thấy huynh.”
“Hở, Thanh Liên, muội thấy được ta sao?” Chí Nam kinh ngạc nói.
Dựa vào biểu cảm của Chí Nam qua linh khí, không khó để đoán được Chí Nam nói gì, Thanh Liên gật đầu, bắt đầu giải thích về việc lợi dụng linh khí để nhìn được. Sau một hồi Chí Nam đã hiểu ra, khuôn mặt cậu hiện lên vẻ mừng rỡ, nói: “Như vậy là thính giác của muội cũng có thể phục hồi rồi.”
Nói xong câu này bỗng nhiên xụ mặt xuống, có thể nhìn và nghe thông qua linh khí thì sao chứ, mắt nhìn thấy cũng chỉ là một màu đen trắng. Có bao nhiêu cảnh sắc tuyệt đẹp trên đời Thanh Liên sẽ không được chứng kiến nữa, có bao nhiêu món ngon cũng chẳng nếm được, cuộc sống như vậy... quá bi ai.
Nhìn Thanh Liên vẫn dửng dưng thế này, Chí Nam càng đau lòng thay cô bé. Cậu còn được ăn ngon, được ngắm nhìn những cảnh sắc tươi đẹp còn Thanh Liên, cô bé sẽ mãi sống trong bóng tối...
Vài ngày trước Thanh Liên đã bắt đầu luyện thính lực với những con chữ đơn giản nhất rồi. Bây giờ lại tiếp tục nhưng là với Chí Nam. Chí Nam đọc lên chữ nào Thanh Liên liền cảm nhận dao động mà đoán biết, nếu sai cậu sẽ ghi lên tay Thanh Liên.
Cuộc sống sinh hoạt khắc nghiệt như thế bắt đầu, mỗi ngày Thanh Liên đều trải qua cơn đau đớn mà ngồi dậy, sau đó cùng Chí Nam tập luyện thính lực. Còn Phạm Ngọc Châu thì dặn dò nhà bếp nấu cho Thanh Liên những bữa ăn chay đạm bạc, tuy bà rất muốn cô bé ăn lấy chút thịt bởi cái độ tuổi đang phát triển này cứ ăn nhạt thế cũng không tốt.
Bà cũng không biết tại sao Chí Nam cứ ở bên cạnh đọc từng chữ cái lên thế kia, chắc thằng bé chỉ muốn thử xem thính lực của Thanh Liên. Phạm Ngọc Châu lắc đầu thở dài, một khi nhiễm tà mà không trở thành tà linh, thì bốn giác quan đều mất hết sao có thể nghe thấy gì.
Có điều nhìn Chí Nam cố gắng như thế bà không nỡ can ngăn, chỉ dặn dò đám nhóc kia đừng làm phiền Thanh Liên và Chí Nam.
Tinh thần của Thanh Liên ngày càng mạnh lên sau mỗi lần chịu đau đớn, tuy không tăng nhiều như lần đầu. Mỗi ngày Thanh Liên đều luyện thính lực, từ những vần đơn, vần ghép rồi tới câu nói, càng ngày thính lực càng được cải thiện cho tới hai tuần sau đó, Thanh Liên đã nghe được Chí Nam nói chuyện một cách bình thường.
Bỗng nhiên bóng tối dao động, trước mặt Thanh Liên là một đoàn huyết khí, nó đang uống éo nhào nặn trở thành một nữ hài tử. Cuối cùng đứng trước mặt Thanh Liên lại là một Thanh Liên khác nhưng mình đầy huyết tinh.
Tuy đang trong mộng nhưng ý thức Thanh Liên không hề mất đi, lẩm bẩm nói: “Đây là... Tâm ma sao?” Thanh Liên tự nhận bản thân mình đã chẳng còn tâm nguyện gì nữa, nếu có chỉ có thể là việc báo thù cho sư phụ. Nhưng chỉ có thế sao có thể sinh ra tâm ma trước mặt.
Thanh Liên nhìn nó, nó cũng đang nhìn Thanh Liên. Nó vừa như gương phản chiếu hình ảnh bản thân lại vừa trái ngược với bản thân. Cái ranh giới mỏng manh này, cả hai không thể bước qua được.
Đột nhiên cả không gian tăm tối sáng dần, tất cả trước mắt từ từ tan biến.
“Lúa non là lúa xanh, lúa chín là lúa cúi đầu... Là lá la...” Từng tiếng nói ở thửa ruộng phía sau vọng bên tai Thanh Liên. Cô bé từ từ mở mắt ra.
Khung cảnh trước mắt Thanh Liên hiện ra mờ mịt, Thanh Liên thử chớp mắt thêm mấy lần nữa nhưng vô ích, hình ảnh vẫn mờ như thế.
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Chí Nam từ bên ngoài bước vào, trên tay cậu là hộp đựng bánh ngọt Thanh Liên thích ăn lần trước.
“Sư muội.” Chí Nam bất ngờ thấy ánh mắt Thanh Liên đã mở, hô lên.
Âm thanh truyền tới tai Thanh Liên quá nhỏ, cô bé vẫn tưởng rằng trong phòng này không có ai ngoài mình.
“Sư muội.” Chí Nam lại gần quơ quơ tay, lúc này Thanh Liên mới thấy hình bóng mờ nhạt. Người có thể lại gần Thanh Liên không chút kiêng dè nào chỉ có một, là Chí Nam.
“Là huynh sao?” Thanh Liên hỏi.
Chí Nam không lập tức trả lời, cậu nhìn thấy đồng tử trong đôi mắt của Thanh Liên trở màu nâu nhạt, pha chút sắc tím giống như những bệnh nhân nhiễm tà kia.
“Nương à, nương...” Chí Nam vội vàng chạy ra ngoài, hô gọi Phạm Ngọc Châu tới.
Âm thanh quá nhỏ, chỉ khi Chí Nam lớn tiếng như vừa rồi Thanh Liên mới nghe thấy, nhưng đó là khi cô bé cố hết sức. Lúc này Thanh Liên mới để ý đến một điều, thân thể tê rần đau đớn, muốn đứng dậy mà cảm giác như cả thân thể sẽ nứt thành trăm mảnh vậy.
Chí Nam dẫn Phạm Ngọc Châu từ bên ngoài vào, hai thân ảnh mờ nhạt hiện lên trong mắt Thanh Liên.
“Mắt ta...” Thanh Liên mở miệng nói, thế nhưng cô bé lại chẳng nghe thấy gì cả. Nó đã bắt đầu rồi, còn sớm hơn dự tính nữa.
“Sư muội...” Chí Nam quơ quơ tay, sợ hãi hỏi: “Có thấy ta không, có nghe thấy gì không?” Đáp lại Chí Nam chỉ là cái nhìn vô hồn từ Thanh Liên.
Hôm qua Chí Nam phát hiện Thanh Liên đổ gục trước y quán, cậu đã cõng Thanh Liên vào. Trải qua một phen kiểm tra, Phạm Ngọc Châu nói cho cậu biết Thanh Liên đã bị rạn nứt xương, không chỉ thế có thể là mất cả thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác.
Chí Nam biết chứ, nhưng cậu luôn không dám nói ra, cậu đã thầm mong rằng Thanh Liên sẽ khác với bọn họ, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, thế nhưng thực tại lại quá tàn khốc. Giờ phút này Thanh Liên chẳng khác gì người thực vật cả.
“Ta... Ta xin lỗi.” Chí Nam chợt rơi lệ, Thanh Liên phải chịu cảnh này có liên quan đến bản thân rất lớn. Nước mắt Chí Nam rơi xuống một phần là tự trách, còn lại là thương cảm cho Thanh Liên, một nữ hài tử khỏe mạnh thế mà dính phải căn bệnh này, tương lai đã hoàn toàn khép lại.
Phạm Ngọc Châu đặt tay lên vai cậu, bà rất muốn nói gì đó an ủi nhưng chẳng thể nghĩ được câu nào. Theo như ý Thanh Liên, bà không hề muốn Chí Nam biết bệnh tình của Thanh Liên, lúc này, khi thấy đứa con trai hoạt bát lại có một mặt yếu ớt thế này, tim bà không hiểu sao cũng thắt lại.
Càng đau đớn hơn khi thấy Thanh Liên chẳng nói chẳng rằng, chẳng hề khóc nháo như những bệnh nhân kia, cũng chẳng hề oán trách, la rầy. Thanh Liên vô cùng bình thản đối mặt.
“Xin lỗi, ta phải làm việc tiếp.” Phạm Ngọc Châu quay lưng bước nhanh ra ngoài. Bà đã từng chứng kiến rất nhiều bệnh nhân nhiễm tà trở nên như thế, cứ ngỡ tâm đã bình thản.
Cho đến lúc này, một nữ hài khả ái, bình thường, có một cuộc đời dài trước mắt mà lại trở thành người thực vật thế này làm bà không kìm lòng được.
A... Những tiếng hét của dãy bệnh nhân nhiễm tà này như vết lửa đổ thêm vào lòng Phạm Ngọc Châu, bà trở về nơi làm việc của mình. Bà biết bây giờ có làm gì cũng vô nghĩa, Thanh Liên đã trở thành phế nhân hoàn toàn.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Chí Nam và Thanh Liên. Dù cậu rất muốn chạm vào tay Thanh Liên, để an ủi cô bé nhưng lại không dám, Chí Nam sợ Thanh Liên sẽ như những bệnh nhân kia, chỉ cần chạm nhẹ sẽ đau đớn vô cùng.
“Chí Nam, huynh ở đó đúng không?” Thanh Liên nằm yên mở miệng nói. Bây giờ dù chỉ động tay một chút Thanh Liên có cảm giác như có hàng vạn con dao đâm xuyên qua người, đau thấu tâm can.
“Ta ở đây, Thanh Liên, muội thấy không?” Chí Nam vội nói. Đáp lại vẫn là sự yên lặng dửng dưng làm Chí Nam mừng hụt, quả nhiên Thanh Liên đã điếc hoàn toàn, vừa rồi còn có thể nghe thấy giọng nói của Chí Nam, giờ cô bé hoàn toàn không nghe được gì nữa.
“Nếu huynh ở đó thì không cần thương cảm đâu, rồi ta sẽ tốt lên.”
Nghe Thanh Liên nói lúc này, Chí Nam càng thêm mủi lòng, đáng lẽ cậu phải là người an ủi Thanh Liên, thế mà người được an ủi lại là cậu.
“Thanh Liên, dù thế nào ta cũng sẽ ở đây, ta không bỏ đi đâu.” Chí Nam nói, mặc dù Thanh Liên không thể nghe thấy nhưng cậu vẫn nói, trong âm thanh chứa đựng sự hẹn ước, sự chắc chắn không thay đổi.
Phải, nếu Thanh Liên trở thành người thực vật thì sao chứ, cậu sẽ chăm sóc Thanh Liên, bây giờ cũng được, cả đời cũng được.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nhỏ. Trong mắt Thanh Liên, những dòng linh khí di chuyển rõ ràng hơn rồi, cô bé có thể khắc họa rõ căn phòng, cũng rõ ràng hình bóng một nam hài quen thuộc.
Thanh Liên biết Chí Nam đang ở đây, linh khí dao động ở miệng, có thể là đang cố nói gì đó. Có lẽ tinh thần vừa trải qua biến cố làm nó dao động mạnh mẽ hơn, tu vi của Thanh Liên đã tăng lên khiến cho linh khí rất rõ ràng.
“Ta muốn ngồi dậy.” Thanh Liên chợt nói. Chí Nam nghe thế thì muốn ngăn lại, cố nói lớn vào tai: “Không được, muội sẽ bị đau đấy.”
Linh khí quanh miệng Chí Nam lại dao động, có thể là muốn ngăn cản Thanh Liên lại nhưng ý đã quyết, Thanh Liên muốn nhấc tay đỡ lấy thân thể.
“A...” Miệng không chịu nổi đau đớn tự bật thốt ra. Chỉ mới động cánh tay thôi mà như vạn đao đâm qua thân thể vậy.
“Thanh Liên, đừng...” Chí Nam muốn ngăn lại nhưng cậu không dám động vào Thanh Liên, sợ làm Thanh Liên đau đớn hơn.
Thanh Liên cắn răng, xoay bàn tay, muốn dùng tay chống đỡ thân thế dậy. Vừa mới nhấc tay lên, cả thế giới như muốn sụp đổ. Cảm giác như có hàng tỉ con dao chém vào Thanh Liên, chém từ bàn tay, cánh tay, vai... Đau đớn quá mức khiến Thanh Liên không dám thực hiện lại hành động đó nữa.
Trong kế hoạch của Thanh Liên, cô bé cứ đinh ninh phần quan trọng nhất là vấn đề thị lực và thính giác, thế nhưng không phải. Thứ mà Thanh Liên phải vượt qua lần này là thân thể này, là cảm giác đau thấu tận linh hồn.
Chí Nam ở bên cạnh nhìn Thanh Liên cắn răng đau đớn, cậu rất muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, sợ càng làm Thanh Liên đau hơn. Từ bé đến giờ Chí Nam đã thấy rất nhiều bệnh nhân nhiễm tà la hét trong đau đớn, đến Thanh Liên thì ngược lại, cô bé chỉ hét một tiếng rồi cắn răng chịu đựng.
Thanh Liên dừng lại chút, để cho cơn đau lắng xuống thì lại tiếp tục. Từng cơn đau nhức lại truyền đến khiến Thanh Liên lại buông tay. Chí Nam chứng kiến hết quá trình, cậu khó chịu đến mức nắm chặt cả hai bàn tay lại, chỉ ước gì mình có thể thế chỗ Thanh Liên.
Chỉ mới gượng dậy chút thôi mà đau thấu xương tới mức này, nếu như thế thì những việc làm phía sau sẽ còn hành hạ bản thân tới mức nào nữa. Thanh Liên hít thở một hơi, cô bé dồn toàn bộ tinh thần trong lần này.
Thanh Liên chống tay lên, từng cơn rạn nứt lan khắp cánh tay, truyền tới toàn thân một trận ê ẩm, cảm tưởng như cả thế giới sụp đổ. Lần này Thanh Liên không hề buông tay, cô bé tiếp tục nâng đỡ cơ thể lên, cơn đau nhức cứ thế tịnh tiến, nhưng nhiều đợt sóng gộp thành một đánh xuống tinh thần Thanh Liên.
Đau quá! Thân thể đau quá!
Nếu ngay cả việc ngồi dậy cũng không thể, còn làm được gì tiếp theo nữa chứ. Cả người Thanh Liên dần thẳng dậy, càng thẳng bao nhiêu càng đau bấy nhiêu. Nhưng Thanh Liên đã làm được, cô bé đã ngồi dậy được rồi.
“Thanh...” Chí Nam chưa kịp nói hết thì....
Phụt! Máu đỏ tươi phun ra, nhiễm đỏ cả y phục. Cơn đau tịnh tiến, lan khắp tất cả, không chỉ thân thể mà cả tinh thần đều chịu thương tổn nặng nề. Thanh Liên cảm giác rất rõ ràng tinh thần mình dao động ngày càng lớn hơn, tu vi từ linh Sĩ nhất tinh trùng kích một giai, trở thành linh Sĩ nhị tinh.
Những đường tơ máu ở hai cánh tay lã chã máu, Thanh Liên có hơi hướng về cánh tay trái bị gãy kia, bây giờ toàn thân Thanh Liên đều rạn nứt xương, so với cánh tay bị gãy còn đau đớn hơn.
Chí Nam vội vàng chạy ra ngoài gọi Phạm Ngọc Châu vào, bà cùng Chí Nam chạy vào thì kinh ngạc hiện lên trong mắt.
“Trời đất.” Bà không nhịn được thốt lên. Thanh Liên đã tự mình ngồi dậy, thế nhưng cả người đầy máu. Quá trình đó có bao nhiêu đau đớn chứ.
“Tại sao con không nằm xuống, ngồi dậy chi cho đau đớn thế này.” Phạm Ngọc Châu gặp qua bao nhiêu bệnh nhân nhiễm tà, bọn họ chỉ cần động cánh tay thôi cũng đã đau thấu tâm can rồi, Thanh Liên là người đầu tiên ngồi dậy.
Tại sao cô bé này có thể chịu đựng được đau đớn đến mức đó chứ? Tại sao, vì lí do gì chứ? Nhìn thấy cảnh này, lòng của bà càng thêm quặng đau. Bà nhanh chóng tới gần Thanh Liên, cầm chiếc khăn trên bàn lau đi máu trên người.
Thanh Liên cảm nhận linh khí rõ ràng, dựa vào dòng chảy mà khắc họa hình ảnh Phạm Ngọc Châu và Chí Nam vào mắt mình. Cô bé thấy bà đang cầm vật gì đó, nhẹ nhàng lau đi những chỗ máu trên người, Thanh Liên đã dùng hết hơi sức lẫn tinh thần để ngồi dậy, lúc này cô bé chỉ để yên cho Phạm Ngọc Châu lau người mình.
Bà run rẩy lau đi từng vết máu, bà không biết quá trình có bao nhiêu đau đớn, chỉ biết những vết máu này không biết nói dối. Rốt cuộc vì lí do gì mà đứa nhỏ này không màng đau đớn vẫn muốn gượng dậy chứ?
Từ lúc Thanh Liên đến nơi này, bà đã nhìn thấy cô bé này có rất nhiều tâm sự, chưa hề muốn nói ra với ai kể cả là Chí Nam. Tính cách và nhân phẩm rất tốt trái ngược với vị Bạch mĩ nhân kia, nếu không phải Chí Nam nói ra, bà còn tưởng đứa nhỏ này mới là con gái của phu nhân Bạch phủ Bạch Như Hoa.
Lau xong máu trên người, Phạm Ngọc Châu thở dài một cái, nói với Chí Nam: “Lúc này con bé không thể nghe hay thấy gì cả, đứa bé này có một nỗi cô độc khó tả, Chí Nam à, ta hi vọng...”
“Nương, người đừng nói gì cả, con sẽ luôn ở đây, trông chừng muội ấy.” Chí Nam nói với giọng điệu vô cùng quyết tâm.
Nhìn thấy bộ dáng con trai mình, Phạm Ngọc Châu rất muốn cười lên tự hào nhưng lúc này bà chỉ xoa đầu Chí Nam, không nói gì hết mà đi ra khỏi phòng.
Thanh Liên nhìn thấy Phạm Ngọc Châu ra khỏi phòng, lúc này chỉ còn lại Chí Nam và Thanh Liên bên trong, bầu không khí có gì đó trầm tĩnh. Bỗng Thanh Liên nói: “Ta có thể nhìn thấy huynh.”
“Hở, Thanh Liên, muội thấy được ta sao?” Chí Nam kinh ngạc nói.
Dựa vào biểu cảm của Chí Nam qua linh khí, không khó để đoán được Chí Nam nói gì, Thanh Liên gật đầu, bắt đầu giải thích về việc lợi dụng linh khí để nhìn được. Sau một hồi Chí Nam đã hiểu ra, khuôn mặt cậu hiện lên vẻ mừng rỡ, nói: “Như vậy là thính giác của muội cũng có thể phục hồi rồi.”
Nói xong câu này bỗng nhiên xụ mặt xuống, có thể nhìn và nghe thông qua linh khí thì sao chứ, mắt nhìn thấy cũng chỉ là một màu đen trắng. Có bao nhiêu cảnh sắc tuyệt đẹp trên đời Thanh Liên sẽ không được chứng kiến nữa, có bao nhiêu món ngon cũng chẳng nếm được, cuộc sống như vậy... quá bi ai.
Nhìn Thanh Liên vẫn dửng dưng thế này, Chí Nam càng đau lòng thay cô bé. Cậu còn được ăn ngon, được ngắm nhìn những cảnh sắc tươi đẹp còn Thanh Liên, cô bé sẽ mãi sống trong bóng tối...
Vài ngày trước Thanh Liên đã bắt đầu luyện thính lực với những con chữ đơn giản nhất rồi. Bây giờ lại tiếp tục nhưng là với Chí Nam. Chí Nam đọc lên chữ nào Thanh Liên liền cảm nhận dao động mà đoán biết, nếu sai cậu sẽ ghi lên tay Thanh Liên.
Cuộc sống sinh hoạt khắc nghiệt như thế bắt đầu, mỗi ngày Thanh Liên đều trải qua cơn đau đớn mà ngồi dậy, sau đó cùng Chí Nam tập luyện thính lực. Còn Phạm Ngọc Châu thì dặn dò nhà bếp nấu cho Thanh Liên những bữa ăn chay đạm bạc, tuy bà rất muốn cô bé ăn lấy chút thịt bởi cái độ tuổi đang phát triển này cứ ăn nhạt thế cũng không tốt.
Bà cũng không biết tại sao Chí Nam cứ ở bên cạnh đọc từng chữ cái lên thế kia, chắc thằng bé chỉ muốn thử xem thính lực của Thanh Liên. Phạm Ngọc Châu lắc đầu thở dài, một khi nhiễm tà mà không trở thành tà linh, thì bốn giác quan đều mất hết sao có thể nghe thấy gì.
Có điều nhìn Chí Nam cố gắng như thế bà không nỡ can ngăn, chỉ dặn dò đám nhóc kia đừng làm phiền Thanh Liên và Chí Nam.
Tinh thần của Thanh Liên ngày càng mạnh lên sau mỗi lần chịu đau đớn, tuy không tăng nhiều như lần đầu. Mỗi ngày Thanh Liên đều luyện thính lực, từ những vần đơn, vần ghép rồi tới câu nói, càng ngày thính lực càng được cải thiện cho tới hai tuần sau đó, Thanh Liên đã nghe được Chí Nam nói chuyện một cách bình thường.
Danh sách chương