Sau đêm nay nổ ra một hồi phong ba tại Văn Lang trấn này, tiếng vang của loại gạo linh khí xuất xứ từ Từ Tâm y quán vang khắp tứ phương. Những thế lực lớn khác là Hồ gia, Bạch gia đều đã nghe tiếng gió, chỉ tiếc rằng gia chủ Trần gia đã nhanh hơn một bước, đoạt lấy vụ làm ăn này.
Người tới xếp hàng mua gạo linh khí đông tới nỗi kẹt đường, tất cả bọn họ đều là linh sư. Dân thường không biết chuyện gì đang xảy ra, với họ bỏ ra cái giá bảy khổi tinh thạch hạ phẩm một bao gạo là quá vô lí.
“Ngươi nói cái gì, gạo đó có thể lưu giữ linh khí bên trong sao?” Hồ Hải tại Hồ phủ nghe được tin tức, bật dậy gặng hỏi.
“Vâng thưa tam gia.” Quản gia tâm phúc khai báo.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau tới đó bắt Phạm Ngọc Châu giao cách gieo trồng đó ra đây.” Hồ Hải biểu hiện ra nét mặt tham lam.
“Thưa tam gia, hiện tại y quán Từ Tâm đang được bốn cường giả linh Sĩ của Trần gia bảo hộ, chưa kể đến tên nhóc Phạm Chí Nam kia đã về.” Gã quản gia vội vàng bẩm.
“Trần gia ở phía tây... Chết tiệt, không ngờ chúng lại chậm một bước.” Hồ Hải chuyên lo vấn đề tài chính của Hồ gia, hắn ta chỉ nghe đến thôi là đã biết được loại gạo linh khí này có bao nhiêu lợi ích.
“Trần gia thế mà dám đem cường giả lưu trên địa bàn của Hồ gia ta... Năm linh Sĩ sao.” Hồ Hải ngồi xuống ghế suy tư, lẩm bẩm.
“Trần gia phái ra nhiều linh Sĩ thế này ẩn ý phía sau là muốn cảnh cáo chúng ta không nên động vào y quán đó, đúng là không còn đặt chúng ta vào mắt nữa rồi.”
Khuôn mặt Hồ Hải lạnh đi, những năm này hai nhà Trần, Bạch đã âm thầm bồi dưỡng luyện đan sư, lí do không cần nói cũng biết, bọn họ đang có âm mưu gì đó nhắm vào Hồ gia này và chắc chắn hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Bỗng nhiên có một con lam tước từ bên ngoài cửa sổ bay vào, đậu trên tay Hồ Hải, Hồ Hải niệm chú khiến cả cơ thể nó nổ tung đi, từng huyết vụ rơi xuống sàn, xếp thành những hàng chữ đỏ rực.
Khuôn mặt lạnh băng của Hồ Hải đã hòa hoãn đi, thậm chí còn có thêm nét đắc ý, mong chờ.
“Ha ha, cuối cùng nhị ca cũng thành công mời được bọn họ. Trần gia, Bạch gia, sẽ sớm thôi cái trấn Văn Lang này chỉ còn một mình Hồ gia ta.” Hồ Hải ngửa mặt lên trời, cười lớn như một kẻ chiến thắng.
“Hồ Mộc, dặn dò tất cả hạ nhân ở tất cả cửa hàng, mỗi ngày lén vận chuyển đan dược tới Xuân Ý lâu cho ta, còn nữa, phàm là người của Hồ gia phải thêu một chữ Hồ trước áo.” Hồ Hải dặn dò quản gia tâm phúc.
“Tuân lệnh.” Gã quản gia tâm phúc hành lễ rồi rời đi.
Hồ Hải một mình trong phòng, bàn tay hướng lên bầu trời, nắm lại một cái, mong chờ nói: “Trần gia, Bạch gia rồi cả gạo linh khí kia nữa, sớm muộn đều rơi vào tay Hồ gia chúng ta.”
Chỉ sau một đêm, y quán Từ Tâm đã kéo toàn bộ ánh nhìn của linh sư về mình, gạo linh khí vừa xuất hiện gây nên một hồi oanh động.
Linh sư tu hành gắn liền với linh khí thiên địa, tinh thạch phù trợ. Kể từ thời đại khai quốc cho đến mười vạn năm hiện tại, linh khí thiên địa đã trở nên lỏng lẻo. Những bậc tiền nhân vì thế chuyển dần qua tinh thạch,tinh thạch được phổ biến rộng rãi, trở thành loại tiền tệ thông dụng nhất Đại Việt.
Với những linh sư nội tình thâm hậu, gia tộc, tông môn phía sau lớn mạnh thì có dư thừa tinh thạch để tu luyện, còn linh sư tán tu, bần cùng vừa phải tiêu tinh thạch để mua nhu yếu phẩm, vừa phải sử dụng cho mục đích tu luyện.
Được cái này mất cái kia, đa số linh sư không có bối cảnh lựa chọn dùng tinh thạch mua vật dụng sinh hoạt, còn lại lựa chọn tiếp tục dùng để tu hành nhưng bao nhiêu cho đủ chứ? Loại gạo linh khí vừa xuất hiện, một bao gạo này ẩn chứa linh khí tinh khiết, dung lượng còn nhiều hơn so với bảy khối tinh thạch hạ phẩm, đây thật sự là một báu vật đối với linh sư ở dưới dáy.
Hôm nay Từ Tâm y quán đông nghẹt người, cả một kho chất đầy gạo hôm qua mà hôm nay đã vơi đi một nửa rồi. Phạm Ngọc Châu thì vẫn lo khám bệnh còn Chí Nam và mấy đứa trẻ cùng nhau bán đến chiều tối.
Còn một vài bệnh nhân sống tại đây, khi Trần gia gửi thêm linh sư mộc hệ, quá trình sinh trưởng của lúa được đẩy nhanh, gieo buổi sáng sớm thì tới chiều tối lúa đã trổ vàng, họ liên tục thu hoạch. Cái kho chứa gạo còn nhiều hơn cả trước.
Thanh Liên, sau khi tắm rửa xong cô bé liền nấu bữa tối, mùi gà lá chanh bay khắp căn bếp làm bọn trẻ vô cùng thích thú. Thanh Liên vừa rắc hạt tiêu lên thức ăn vừa nêm nếm.
Cảm thấy gia vị đã ổn thỏa, Thanh Liên liền quay đầu trở lại phòng mình, Thanh Liên ăn chay đã quen rồi nên cô bé chẳng mặn mà gì với món gà này.
Đột nhiên một bóng đen lấp ló xuất hiện, đi qua hành lang mà không ai nhìn thấy được.
Cả người Thanh Liên như có luồng điện chạy qua, rùng mình nghĩ đến cái ngày đầu năm vừa rồi, khi những bóng đen xuất hiện. Ngay sau đó, Lệ Kình phá phong ấn, Thanh Liên cùng Chí Nam chạy một đường vượt qua đám tà linh, tới khu rừng Hoan Châu. Hình ảnh sư phụ ngã xuống ùa về, hình ảnh đụng độ đám người thần bí.
Lại có một loại dự cảm không lành xuất hiện, cùng lúc đó bóng đen đã bay đi, Thanh Liên vội vàng nhảy lên mái nhà, đuổi theo nó.
“Rốt cuộc thứ đó là gì?” Thanh Liên có cảm giác rất mãnh liệt, như thể có điềm báo nào đó vậy. Thanh Liên đuổi theo ngay phía sau bóng đen, băng qua rất nhiều dãy nhà, đột nhiên bóng đen mờ dần, biến mắt trước mắt Thanh Liên.
Thanh Liên dừng chân tại chỗ nó biến mất, nhìn xung quanh không hề thấy đâu cả, tinh thần quét qua cũng chỉ là khoản không.
Thanh Liên đứng trên mái nhà cao nhất, gió xuân quét nhẹ qua đôi mắt, mặt trời lặn bên kia sườn núi, chiếu rọi toàn bộ khung cảnh Văn Lang trấn lúc xế chiều. Cùng những sự kiện xảy ra trước đó, nếu điềm báo này là thật, chẳng lẽ một tai họa nào đó sắp xảy ra ở nơi này.
“Xem ra phải chuẩn bị đôi chút rồi.” Nhận thấy đám mây mờ sắp kéo đến, Thanh Liên tranh thủ để lại một ấn ký trên mái nhà, từ khi đến trấn Văn Lang này, mỗi nơi Thanh Liên đi qua đều bố trí trận pháp, mục đích là để thu nhập thông tin xung quanh.
Cánh tay trái truyền tới trận đau nhức, ngay sau đó thì lan toàn thân làm Thanh Liên ngã khụy xuống, cô bé nghiến răng không phát ra âm thanh.
“Đau quá.” Nó đã bắt đầu rồi, căn bệnh của người bị nhiễm tà khí, rạn nứt xương. Thanh Liên run rẩy nhìn tay mình, cô bé hoàn thành nốt ấn ký, vừa định rời đi thì...
“Phong Vân à, đến giờ ăn cơm rồi.” Bỗng nhiên âm thanh của phụ nhân ở gần đó vọng lên mái nhà. Vừa nghe thấy hai chữ “Phong Vân” này, Thanh Liên nghi hoặc nhìn xuống.
Phía dưới là một tòa phủ đệ lớn, bên ngoài khắc một chữ “Bạch” sáng chói, Thanh Liên thế mà đã chạy tới khu vực của Bạch gia phía nam trấn Văn Lang.
Cái này không quan trọng, quan trọng là nữ hài tên Phong Vân kia đang chạy vào nhà, bóng lưng đó hết sức quen thuộc. Bỗng nhiên có một loại thôi thúc nào đó ẩn hiện trong tâm trí Thanh Liên, nó nói rằng muốn đi nhìn nơi đó.
Nữ hài tên Phong Vân kia đi tới cửa thì một bóng người mở cửa ra. Vừa nhìn thấy dung mạo của người đó, tim Thanh Liên chợt đập lên một nhịp. Dung mạo phụ nhân ấy giống hệt như mẫu phi cô bé, Bạch Hương Lan, có điều không phải là ánh mắt cay nghiệt, nó có chút gì đó nhu hòa.
Thịch! Thịch!
Thanh Liên không tiếc lá bùa tàng hình cuối cùng, lấy ra dán lên người. Cả khí tức, thân nhiệt đều bị ẩn đi, Thanh Liên đáp từ trên cao xuống bên ngoài dãy nhà bên trong Bạch phủ cũng không có ai phát hiện ra.
Thanh Liên ở bên ngoài nhìn qua khung cửa sổ, cô bé càng kinh ngạc hơn khi thấy nữ hài tên Phong Vân ấy thế mà giống mình đến tám, chín phần. Đây là chuyện gì chứ, hơn nữa cảm giác vừa rồi là gì?
“Ha ha, Phong Vân, lần phòng thủ thú triều này may mà có con chúng ta mới thắng đậm thế này.” Một người đàn ông ẵm nữ hài trên tay, ánh mắt nhu hòa đầy tự hào nhìn Phong Vân.
Đó là Bạch Phong Vĩ, gia chủ hiện tại của Bạch gia, phụ nhân kia là Bạch Như Hoa, mẫu thân của Phong Vân cũng là chủ mẫu Bạch gia.
“Phong Vân, đến đây đến đây, hôm nay thúc làm món gà lá chanh con thích nhất nè.” Người đàn ông trung niên mập mạp cười nói.
Còn rất nhiều thanh niên, thiếu nữ khác cùng vây quanh chiếc bàn lớn, họ nói nói cười cười vô cùng đằm ấm, không có toan tính mưu lợi, không cố kỵ khách sáo gì cả, đây mới thật sự là tình thân, là gia đình.
Những thứ ấy không quan trọng, quan trọng là cái cảm giác thân thuộc đang quấn lấy Thanh Liên lúc này, rốt cuộc đây là sao chứ. Cảm giác còn mãnh liệt hơn khi ở cùng với mẫu phi cô bé nữa.
“Ai đó?” Bỗng nhiên Bạch Như Hoa cảm ứng được gì đó bên ngoài, bà mở cửa ra. Nơi đó không có gì ngoài thân cây xanh cả, chỉ có gió nhẹ thổi qua.
“Chuyện gì thế?” Bạch Phong Vĩ bế Phong Vân đến bên cạnh hỏi.
“À, không có gì, ta chỉ cảm thấy thiếu vắng gì đó... Cảm giác rất lạ...” Bạch Như Hoa cười một tiếng với trượng phu của mình.
“Đúng là thiếu, mẫu thân chưa bế con đó.” Phong Vân ở trong vòng tay Bạch Phong Vĩ nói. Bạch Như Hoa cười một tiếng, giành bế Phong Vân, họ cùng ngồi vào bàn ăn uống.
Từng tiếng cười đùa bên trong truyền vào tai Thanh Liên. Bỗng nhiên có một chiếc lá nhỏ rụng khỏi cành cây, nhẹ nhàng đậu lên tay phải của Thanh Liên.
“Mùa xuân sao lá lại rơi chứ?”
Chiếc lá được thả trôi nổi, đáp xuống đất bằng, thân ảnh Thanh Liên đã biến mất khỏi Bạch phủ.
Vù... ù... ù... Gió bắt đầu thổi mạnh trên không trung làm những hàng cây hai bên đường lắc lư dữ dội.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử quang ẩn hiện trên bầu trời, là âm thanh của sấm sét.
Tí tách! Tí tách! Từng hạt mưa bắt đầu trút xuống ngày một nhiều, đường phố dần mờ đi trong cơn mưa.
Những hàng quán hối hả dọn dẹp, dòng người vội vàng tìm chỗ trú thân, những con vật nhỏ cũng lủi thủi tránh mưa.
Một bóng hình chạy băng băng trong mưa mù, mỗi bước chân đặt xuống chính là tan vỡ. Xương trong người Thanh Liên bắt đầu rạn nứt, từng đợt đau nhức in ỏi lan ra toàn thân làm Thanh Liên thổ huyết.
Thanh Liên gắng gượng chạy đi trong cơn mưa, tầm mắt dần trở nên mù mịt, không phải vì cơn mưa nặng hạt mà vì khung cảnh vừa rồi đè nén.
Càng đau đớn bao nhiêu Thanh Liên càng chạy nhanh bấy nhiêu, y phục bên ngoài đã nhiễm đỏ một mảng, hòa lẫn với nước mưa ướt sũng. Thanh Liên không biết mình chạy tới đâu, đang ở đâu, cô bé chỉ muốn chạy, chạy khỏi đây, khỏi thực tại mà thôi.
Cơ thể quá mức đau đớn, vượt cả sức chịu đựng của tinh thần. Cả thân thể Thanh Liên đổ gục xuống dưới cơn mưa, những hạt mưa lạnh lẽo chạm khắp toàn thân Thanh Liên. Trước khi ý thức còn thanh tỉnh, Thanh Liên lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc nào đó, người đó nhẹ nhàng cõng Thanh Liên lên lưng, tiếp tục chạy đi.
Thật mệt! Lúc này Thanh Liên chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu, quên hết những gì đã thấy hôm nay.
Người tới xếp hàng mua gạo linh khí đông tới nỗi kẹt đường, tất cả bọn họ đều là linh sư. Dân thường không biết chuyện gì đang xảy ra, với họ bỏ ra cái giá bảy khổi tinh thạch hạ phẩm một bao gạo là quá vô lí.
“Ngươi nói cái gì, gạo đó có thể lưu giữ linh khí bên trong sao?” Hồ Hải tại Hồ phủ nghe được tin tức, bật dậy gặng hỏi.
“Vâng thưa tam gia.” Quản gia tâm phúc khai báo.
“Vậy còn chờ gì nữa, mau tới đó bắt Phạm Ngọc Châu giao cách gieo trồng đó ra đây.” Hồ Hải biểu hiện ra nét mặt tham lam.
“Thưa tam gia, hiện tại y quán Từ Tâm đang được bốn cường giả linh Sĩ của Trần gia bảo hộ, chưa kể đến tên nhóc Phạm Chí Nam kia đã về.” Gã quản gia vội vàng bẩm.
“Trần gia ở phía tây... Chết tiệt, không ngờ chúng lại chậm một bước.” Hồ Hải chuyên lo vấn đề tài chính của Hồ gia, hắn ta chỉ nghe đến thôi là đã biết được loại gạo linh khí này có bao nhiêu lợi ích.
“Trần gia thế mà dám đem cường giả lưu trên địa bàn của Hồ gia ta... Năm linh Sĩ sao.” Hồ Hải ngồi xuống ghế suy tư, lẩm bẩm.
“Trần gia phái ra nhiều linh Sĩ thế này ẩn ý phía sau là muốn cảnh cáo chúng ta không nên động vào y quán đó, đúng là không còn đặt chúng ta vào mắt nữa rồi.”
Khuôn mặt Hồ Hải lạnh đi, những năm này hai nhà Trần, Bạch đã âm thầm bồi dưỡng luyện đan sư, lí do không cần nói cũng biết, bọn họ đang có âm mưu gì đó nhắm vào Hồ gia này và chắc chắn hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Bỗng nhiên có một con lam tước từ bên ngoài cửa sổ bay vào, đậu trên tay Hồ Hải, Hồ Hải niệm chú khiến cả cơ thể nó nổ tung đi, từng huyết vụ rơi xuống sàn, xếp thành những hàng chữ đỏ rực.
Khuôn mặt lạnh băng của Hồ Hải đã hòa hoãn đi, thậm chí còn có thêm nét đắc ý, mong chờ.
“Ha ha, cuối cùng nhị ca cũng thành công mời được bọn họ. Trần gia, Bạch gia, sẽ sớm thôi cái trấn Văn Lang này chỉ còn một mình Hồ gia ta.” Hồ Hải ngửa mặt lên trời, cười lớn như một kẻ chiến thắng.
“Hồ Mộc, dặn dò tất cả hạ nhân ở tất cả cửa hàng, mỗi ngày lén vận chuyển đan dược tới Xuân Ý lâu cho ta, còn nữa, phàm là người của Hồ gia phải thêu một chữ Hồ trước áo.” Hồ Hải dặn dò quản gia tâm phúc.
“Tuân lệnh.” Gã quản gia tâm phúc hành lễ rồi rời đi.
Hồ Hải một mình trong phòng, bàn tay hướng lên bầu trời, nắm lại một cái, mong chờ nói: “Trần gia, Bạch gia rồi cả gạo linh khí kia nữa, sớm muộn đều rơi vào tay Hồ gia chúng ta.”
Chỉ sau một đêm, y quán Từ Tâm đã kéo toàn bộ ánh nhìn của linh sư về mình, gạo linh khí vừa xuất hiện gây nên một hồi oanh động.
Linh sư tu hành gắn liền với linh khí thiên địa, tinh thạch phù trợ. Kể từ thời đại khai quốc cho đến mười vạn năm hiện tại, linh khí thiên địa đã trở nên lỏng lẻo. Những bậc tiền nhân vì thế chuyển dần qua tinh thạch,tinh thạch được phổ biến rộng rãi, trở thành loại tiền tệ thông dụng nhất Đại Việt.
Với những linh sư nội tình thâm hậu, gia tộc, tông môn phía sau lớn mạnh thì có dư thừa tinh thạch để tu luyện, còn linh sư tán tu, bần cùng vừa phải tiêu tinh thạch để mua nhu yếu phẩm, vừa phải sử dụng cho mục đích tu luyện.
Được cái này mất cái kia, đa số linh sư không có bối cảnh lựa chọn dùng tinh thạch mua vật dụng sinh hoạt, còn lại lựa chọn tiếp tục dùng để tu hành nhưng bao nhiêu cho đủ chứ? Loại gạo linh khí vừa xuất hiện, một bao gạo này ẩn chứa linh khí tinh khiết, dung lượng còn nhiều hơn so với bảy khối tinh thạch hạ phẩm, đây thật sự là một báu vật đối với linh sư ở dưới dáy.
Hôm nay Từ Tâm y quán đông nghẹt người, cả một kho chất đầy gạo hôm qua mà hôm nay đã vơi đi một nửa rồi. Phạm Ngọc Châu thì vẫn lo khám bệnh còn Chí Nam và mấy đứa trẻ cùng nhau bán đến chiều tối.
Còn một vài bệnh nhân sống tại đây, khi Trần gia gửi thêm linh sư mộc hệ, quá trình sinh trưởng của lúa được đẩy nhanh, gieo buổi sáng sớm thì tới chiều tối lúa đã trổ vàng, họ liên tục thu hoạch. Cái kho chứa gạo còn nhiều hơn cả trước.
Thanh Liên, sau khi tắm rửa xong cô bé liền nấu bữa tối, mùi gà lá chanh bay khắp căn bếp làm bọn trẻ vô cùng thích thú. Thanh Liên vừa rắc hạt tiêu lên thức ăn vừa nêm nếm.
Cảm thấy gia vị đã ổn thỏa, Thanh Liên liền quay đầu trở lại phòng mình, Thanh Liên ăn chay đã quen rồi nên cô bé chẳng mặn mà gì với món gà này.
Đột nhiên một bóng đen lấp ló xuất hiện, đi qua hành lang mà không ai nhìn thấy được.
Cả người Thanh Liên như có luồng điện chạy qua, rùng mình nghĩ đến cái ngày đầu năm vừa rồi, khi những bóng đen xuất hiện. Ngay sau đó, Lệ Kình phá phong ấn, Thanh Liên cùng Chí Nam chạy một đường vượt qua đám tà linh, tới khu rừng Hoan Châu. Hình ảnh sư phụ ngã xuống ùa về, hình ảnh đụng độ đám người thần bí.
Lại có một loại dự cảm không lành xuất hiện, cùng lúc đó bóng đen đã bay đi, Thanh Liên vội vàng nhảy lên mái nhà, đuổi theo nó.
“Rốt cuộc thứ đó là gì?” Thanh Liên có cảm giác rất mãnh liệt, như thể có điềm báo nào đó vậy. Thanh Liên đuổi theo ngay phía sau bóng đen, băng qua rất nhiều dãy nhà, đột nhiên bóng đen mờ dần, biến mắt trước mắt Thanh Liên.
Thanh Liên dừng chân tại chỗ nó biến mất, nhìn xung quanh không hề thấy đâu cả, tinh thần quét qua cũng chỉ là khoản không.
Thanh Liên đứng trên mái nhà cao nhất, gió xuân quét nhẹ qua đôi mắt, mặt trời lặn bên kia sườn núi, chiếu rọi toàn bộ khung cảnh Văn Lang trấn lúc xế chiều. Cùng những sự kiện xảy ra trước đó, nếu điềm báo này là thật, chẳng lẽ một tai họa nào đó sắp xảy ra ở nơi này.
“Xem ra phải chuẩn bị đôi chút rồi.” Nhận thấy đám mây mờ sắp kéo đến, Thanh Liên tranh thủ để lại một ấn ký trên mái nhà, từ khi đến trấn Văn Lang này, mỗi nơi Thanh Liên đi qua đều bố trí trận pháp, mục đích là để thu nhập thông tin xung quanh.
Cánh tay trái truyền tới trận đau nhức, ngay sau đó thì lan toàn thân làm Thanh Liên ngã khụy xuống, cô bé nghiến răng không phát ra âm thanh.
“Đau quá.” Nó đã bắt đầu rồi, căn bệnh của người bị nhiễm tà khí, rạn nứt xương. Thanh Liên run rẩy nhìn tay mình, cô bé hoàn thành nốt ấn ký, vừa định rời đi thì...
“Phong Vân à, đến giờ ăn cơm rồi.” Bỗng nhiên âm thanh của phụ nhân ở gần đó vọng lên mái nhà. Vừa nghe thấy hai chữ “Phong Vân” này, Thanh Liên nghi hoặc nhìn xuống.
Phía dưới là một tòa phủ đệ lớn, bên ngoài khắc một chữ “Bạch” sáng chói, Thanh Liên thế mà đã chạy tới khu vực của Bạch gia phía nam trấn Văn Lang.
Cái này không quan trọng, quan trọng là nữ hài tên Phong Vân kia đang chạy vào nhà, bóng lưng đó hết sức quen thuộc. Bỗng nhiên có một loại thôi thúc nào đó ẩn hiện trong tâm trí Thanh Liên, nó nói rằng muốn đi nhìn nơi đó.
Nữ hài tên Phong Vân kia đi tới cửa thì một bóng người mở cửa ra. Vừa nhìn thấy dung mạo của người đó, tim Thanh Liên chợt đập lên một nhịp. Dung mạo phụ nhân ấy giống hệt như mẫu phi cô bé, Bạch Hương Lan, có điều không phải là ánh mắt cay nghiệt, nó có chút gì đó nhu hòa.
Thịch! Thịch!
Thanh Liên không tiếc lá bùa tàng hình cuối cùng, lấy ra dán lên người. Cả khí tức, thân nhiệt đều bị ẩn đi, Thanh Liên đáp từ trên cao xuống bên ngoài dãy nhà bên trong Bạch phủ cũng không có ai phát hiện ra.
Thanh Liên ở bên ngoài nhìn qua khung cửa sổ, cô bé càng kinh ngạc hơn khi thấy nữ hài tên Phong Vân ấy thế mà giống mình đến tám, chín phần. Đây là chuyện gì chứ, hơn nữa cảm giác vừa rồi là gì?
“Ha ha, Phong Vân, lần phòng thủ thú triều này may mà có con chúng ta mới thắng đậm thế này.” Một người đàn ông ẵm nữ hài trên tay, ánh mắt nhu hòa đầy tự hào nhìn Phong Vân.
Đó là Bạch Phong Vĩ, gia chủ hiện tại của Bạch gia, phụ nhân kia là Bạch Như Hoa, mẫu thân của Phong Vân cũng là chủ mẫu Bạch gia.
“Phong Vân, đến đây đến đây, hôm nay thúc làm món gà lá chanh con thích nhất nè.” Người đàn ông trung niên mập mạp cười nói.
Còn rất nhiều thanh niên, thiếu nữ khác cùng vây quanh chiếc bàn lớn, họ nói nói cười cười vô cùng đằm ấm, không có toan tính mưu lợi, không cố kỵ khách sáo gì cả, đây mới thật sự là tình thân, là gia đình.
Những thứ ấy không quan trọng, quan trọng là cái cảm giác thân thuộc đang quấn lấy Thanh Liên lúc này, rốt cuộc đây là sao chứ. Cảm giác còn mãnh liệt hơn khi ở cùng với mẫu phi cô bé nữa.
“Ai đó?” Bỗng nhiên Bạch Như Hoa cảm ứng được gì đó bên ngoài, bà mở cửa ra. Nơi đó không có gì ngoài thân cây xanh cả, chỉ có gió nhẹ thổi qua.
“Chuyện gì thế?” Bạch Phong Vĩ bế Phong Vân đến bên cạnh hỏi.
“À, không có gì, ta chỉ cảm thấy thiếu vắng gì đó... Cảm giác rất lạ...” Bạch Như Hoa cười một tiếng với trượng phu của mình.
“Đúng là thiếu, mẫu thân chưa bế con đó.” Phong Vân ở trong vòng tay Bạch Phong Vĩ nói. Bạch Như Hoa cười một tiếng, giành bế Phong Vân, họ cùng ngồi vào bàn ăn uống.
Từng tiếng cười đùa bên trong truyền vào tai Thanh Liên. Bỗng nhiên có một chiếc lá nhỏ rụng khỏi cành cây, nhẹ nhàng đậu lên tay phải của Thanh Liên.
“Mùa xuân sao lá lại rơi chứ?”
Chiếc lá được thả trôi nổi, đáp xuống đất bằng, thân ảnh Thanh Liên đã biến mất khỏi Bạch phủ.
Vù... ù... ù... Gió bắt đầu thổi mạnh trên không trung làm những hàng cây hai bên đường lắc lư dữ dội.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tử quang ẩn hiện trên bầu trời, là âm thanh của sấm sét.
Tí tách! Tí tách! Từng hạt mưa bắt đầu trút xuống ngày một nhiều, đường phố dần mờ đi trong cơn mưa.
Những hàng quán hối hả dọn dẹp, dòng người vội vàng tìm chỗ trú thân, những con vật nhỏ cũng lủi thủi tránh mưa.
Một bóng hình chạy băng băng trong mưa mù, mỗi bước chân đặt xuống chính là tan vỡ. Xương trong người Thanh Liên bắt đầu rạn nứt, từng đợt đau nhức in ỏi lan ra toàn thân làm Thanh Liên thổ huyết.
Thanh Liên gắng gượng chạy đi trong cơn mưa, tầm mắt dần trở nên mù mịt, không phải vì cơn mưa nặng hạt mà vì khung cảnh vừa rồi đè nén.
Càng đau đớn bao nhiêu Thanh Liên càng chạy nhanh bấy nhiêu, y phục bên ngoài đã nhiễm đỏ một mảng, hòa lẫn với nước mưa ướt sũng. Thanh Liên không biết mình chạy tới đâu, đang ở đâu, cô bé chỉ muốn chạy, chạy khỏi đây, khỏi thực tại mà thôi.
Cơ thể quá mức đau đớn, vượt cả sức chịu đựng của tinh thần. Cả thân thể Thanh Liên đổ gục xuống dưới cơn mưa, những hạt mưa lạnh lẽo chạm khắp toàn thân Thanh Liên. Trước khi ý thức còn thanh tỉnh, Thanh Liên lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc nào đó, người đó nhẹ nhàng cõng Thanh Liên lên lưng, tiếp tục chạy đi.
Thật mệt! Lúc này Thanh Liên chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu, quên hết những gì đã thấy hôm nay.
Danh sách chương