“Và thế Tấm Cám cùng nhà vui sống với nhau đến đầu bạc răng long, còn kế mẫu và Cám phải dùng mạng mình trả giá cho lỗi lầm.” Giọng nói phát ra từ phòng bệnh của Thanh Liên, là của Chí Nam, cậu đang đọc quyển cổ tích Tấm Cám cho Thanh Liên nghe.
Đã hai tuần trôi qua, Thanh Liên đã có thể dựa vào dao động linh khí mà khắc họa từng câu nói trong đầu. Thanh Liên nhìn hai tay mình, co lên co xuống đã bình thường nhưng cảm giác đau thấu xương kia vẫn còn đó, không còn cách nào khác Thanh Liên buộc phải vượt qua nó nếu muốn sinh hoạt như bình thường.
“Nè Thanh Liên à, tại sao muội cứ nhất quyết phải dùng câu truyện này để luyện tập thế, thật nhàm chán...” Khi Thanh Liên luyện tập thính lực, cô bé luôn muốn Chí Nam đọc truyện này cho nghe đến mức nhàm chán luôn rồi.
Chí Nam nhìn Thanh Liên trước mắt, đã qua hai tuần rồi, Thanh Liên đã có thể nghe được như bình thường nhưng còn rất chậm, bởi phải mất một lúc để Thanh Liên hình dung rõ câu chữ.
Thanh Liên im lặng không nói gì, lúc ở Quang Huy tông, lần đầu cô bé đọc truyện Tấm Cám này thì ngộ ra rất nhiều điều trong đó, bao gồm cả chính tà nhưng qua cái ngày Thanh Liên nhìn thấy gia tộc họ Bạch kia, lại nhớ về bảy năm chung sống cùng Bạch mĩ nhân, Thanh Liên lại có thêm cái nhìn khác khi nghe truyện.
Thanh Liên thở dài trong lòng, nhân vật kế mẫu trong truyện kia, bà ta thật sự yêu thương Cám nhưng chưa tới mức rộng lượng chứa thêm Tấm, đứa con riêng của chồng mình, vì thế khắp nơi mới thiên vị Cám nhiều hơn.
Nhìn như câu truyện cổ tích này không có ý nghĩa gì lớn nhưng nó thật sự liên quan đến Thanh Liên, nếu như mẫu phi Thanh Liên, vị Bạch mĩ nhân kia thật sự giống như kế mẫu...
Thanh Liên cầm ra một hạt châu trong nhẫn không gian của mình, trong đó có chứa đoạn ký ức sưu hồn của Lam Minh, kẻ thân cận với Bạch Hương Lan.
“Thanh Liên, muội lấy đâu ra món đồ đẹp thế?” Hai mắt Chí Nam sáng lên, hứng thú nhìn quả cầu đẹp tinh xảo kia.
Vài giây sau Thanh Liên mới hình dung lời Chí Nam, cô bé trả lời: “Không có gì, đồ linh tinh ta mua thôi.” Bỗng nhiên có ý nghĩ nào đó hiện lên trong đầu Thanh Liên, cô bé nhìn sang Chí Nam, bất ngờ hỏi: “Huynh thấy ta giống ai?”
“Hửm, muội là muội chứ giống ai nữa.” Chí Nam nghe xong câu hỏi thì khó hiểu, Thanh Liên vẫn đang chớp mắt nhìn mình, hình như cậu ngộ ra gì đó rồi.
“À, muội... Rất giống một bằng hữu ta quen.” Chí Nam cười ngượng nói, nhưng nhìn dáng vẻ này của Thanh Liên là muốn hỏi cho ra lẽ đây mà, không còn cách nào khác Chí Nam khai thật: “Muội có khuôn mặt giống với vị tiểu thư của Bạch gia, Bạch Phong Vân.”
Thanh Liên hỏi: “Vì ta giống người đó nên huynh mới bắt chuyện với ta?”
“Lúc đầu thôi... Sau khi tiếp xúc nhiều ta mới thấy muội hoàn toàn khác.”
“Khác chỗ nào?” Thanh Liên hỏi.
“À thì... Muội là muội còn Bạch Phong Vân là Bạch Phong Vân. Nàng ta năng nổ, hoạt bát, lúc nào cũng tràn ngập sinh khí, còn...” Chí Nam ho nhẹ chút, nói: “À, không nói tới cái này nữa, việc muội bảo ta làm ta đã làm xong rồi.”
Khoản tuần trước Thanh Liên đã vẽ ra một loạt trận pháp vào những tờ giấy nhỏ, bảo Chí Nam đi đặt xung quanh y quán, không chỉ thế Chí Nam còn phải nghe ngóng xem có nhân vật nào mới xuất hiện trong trấn không.
“Ta đi thám thính xung quanh, cũng chẳng có thương khách nào mới đến cả. À, nếu có thì đó là thương đoàn Ngục Môn, nhưng họ đã xuất hiện từ trước khi thú triều xảy ra, nhờ họ đem đến những loại vũ khí tốt nên đoàn viễn chinh của Văn Lang trấn mới phòng thủ được đợt thú triều lần này.” Chí Nam nói hết những thông tin mình thu nhập được.
“Ngục Môn sao...” Thanh Liên lại nhớ đến cái ngày hôm đó, cô bé đụng độ đám người thần bí kia, khi sử dụng võ kỹ, bọn chúng vô tình hô lên cái tên này.
Thanh Liên hơi trầm tư, cô bé rải trận pháp nghe lén lên nhiều nơi, biết được lần thú triều vừa qua là khủng khiếp nhất. Liên hệ với việc Ngục Môn thương đoàn kia vừa tới, vừa hay lại chuẩn bị nhiều vũ khí thế này để bán cho người dân, giúp chống lại thú triều.
Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, Thanh Liên có một loại cảm giác mơ hồ, nói rằng Ngục Môn này đang âm mưu gì đó, cảm giác rất không tốt.
“Huynh điều tra như thế, có làm ai phát giác không?” Thanh Liên hỏi.
“Ha, muội nghĩ những người đó sẽ để ý một đứa trẻ như ta sao...” Chí Nam quẹt mũi cười nói, cậu còn giơ ra cả cái bùa tàng hình: “Cộng thêm thứ này, những thông tin ta biết đều là bí mật.”
Lăng lộn tại Quang Huy tông, kích động đánh nhau lớn nhỏ hai năm còn không bị đám lão sư phát giác, Chí Nam vô cùng tự tin với chính mình.
“Còn đây, ta mua thêm ít phù lục về cho muội nè.” Chí Nam mang ra một cái hộp lớn, mở ra thì thấy có rất nhiều lá bùa, đủ tất cả nguyên tố gồm ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và dị nguyên tố phong, lôi, quang, ám.
“Chút nữa Bạch gia có tổ chức đại lễ dành cho luyện khí sư, ở đó bọn họ sẽ lấy yêu hạch của Phong Linh Miêu Vương, yêu thú linh sĩ cửu tinh để luyện thành bảo khí gì đó lợi hại lắm.” Chí Nam nói với vẻ mặt mong chờ.
“Ta có dặn dò mấy đứa nhỏ rồi, nếu muội cần giúp đỡ thì có thể nhờ chúng.”
Hai tuần qua, Chí Nam là người túc trực bên người Thanh Liên lâu nhất, Thanh Liên muốn gì cậu đều tìm giúp cả. Chí Nam đi ra ngoài, để lại Thanh Liên cùng đống bùa nguyên tố.
Hai tuần qua tinh thần Thanh Liên đã tăng cao, tu vi thăng tiến không ít, cảm nhận linh khí rất rõ nên Thanh Liên đã có thể nhìn bình thường dù không có màu sắc gì. Thanh Liên đã thử cảm nhận từng loại nguyên tố thông qua linh khí dao động, ngoài hỏa diễm rực lửa, lôi cuồng bạo cùng phong thanh thuần ra thì những nguyên tố còn lại rất khó cảm nhận.
Lúc này tinh thần Thanh Liên đang ổn định, có thể kiểm tra hồn phách đã sưu được của Lam Minh rồi. Thanh Liên không hề do dự, cô bé lập tức sử dụng quả cầu trên tay.
Những hình ảnh trong ký ức Lam Minh bắt đầu hiện ra, sự kiện yêu xà Lệ Kình, những cuộc ám sát âm thầm, những hành động lặng lẽ trong bóng tối, bố trí hàng loạt kế hoạch. Từng đoạn hình ảnh trôi qua, ngay cả khung cảnh ba năm về trước, lần đầu Lam Minh gặp cô bé đều là sự sắp đặt hết cả.
Trong những năm đó Lam Minh cùng Ngục Môn đã dùng máu người thi trận, một loại trận pháp không hề có quy luật nào cả nhưng Thanh Liên đã lập tức nhận ra loại trận đó. Trên đó có một chữ “Huyễn”, là huyễn trận.
Chính trận pháp này đã vô hình ảnh hưởng đến tâm trí của rất nhiều linh sư Vương tộc, khiến bọn họ nội chiến, hãm hại nhau trong bóng tối không ngừng. Ngay cả bản thân Thanh Liên cũng là một quân cờ trong đó, dùng để giết Trần Lĩnh.
Những thức ăn Thanh Liên từng ăn, những áp bức Thanh Liên đã từng chịu, những oán niệm vô hình, tất cả đều là để trồng xuống ma tính, Lệ Kình thông qua đó làm nhiễu loạn tâm trí Trần Lĩnh, khiến ông thường có những quyết định rất hoang đường đến cả bản thân ông không nghĩ tới.
Hình ảnh bắt đầu mờ dần, đứt đoạn. Những ký ức càng xưa cũ càng khó sưu lấy. Một khung cảnh buổi đêm nào đó hiện ra, Lệ Kình bị Võ Cực Lạc đạp dưới chân. Xung quanh nó có rất nhiều linh sư, cả Bạch Hương Lan bị bắt trói trên đất cũng có.
Bọn họ vừa định xử tử Bạch Hương Lan thì một phụ nhân ẵm một đứa bé, vội vàng chạy đến, Thanh Liên chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì sưu hồn đến đây kết thúc.
Nắm tay Thanh Liên nắm chặt lại, từng cơn đau đớn truyền đến, khí tức Thanh Liên vô cùng lạnh lẽo. Cô bé chưa từng nghĩ đến, bản thân mình thế mà lại gián tiếp giết chết sư phụ.
Thanh Liên lại lấy ra hai viên ngọc nữa, là những ký ức mà Thanh Liên thu được từ đám người Ngục Môn kia. Vừa định coi thì Thanh Liên cảm nhận được hình thù của một trận pháp trong mỗi đoạn ký ức kia. Đối phương đã dùng thủ đoạn nào đó lên hồn phách, chỉ cần ký ức này bị mở ra sẽ phát nổ.
Không còn cách nào khác, Thanh Liên chỉ đành hủy chúng đi. Không thu được thông tin gì chính là một loại thông tin, Thanh Liên đã xác định Ngục Môn là mục tiêu của mình, chính bọn chúng đã giết Trần Lĩnh.
Thanh Liên thông qua ký ức của Lam Minh, thấy rất nhiều thứ bao gồm cả bản thân mình. Nghĩ đến những truy cầu của bản thân trước kia làm Thanh Liên muốn bật cười, hóa ra bản thân chẳng liên quan gì đến Vương tộc cả, hóa ra trước kia bản thân chỉ như Tấm, mong chờ yêu thương ảo tưởng từ một kế mẫu.
Nghĩ đến khung cảnh gia đình đằm ấm kia... Không, không nghĩ nữa, bấy nhiêu đây đủ rồi, từ bây giờ Thanh Liên sẽ không để những cảm xúc, tình cảm kia ảnh hưởng đến lí trí của bản thân nữa.
Nếu Chí Nam có ở đây, cậu sẽ cảm thấy khí tức của Thanh Liên trở nên lạnh lẽo hẳn đi, sự ấm áp vốn đã ít ỏi trước đó đang dần mất đi.
Đôi mắt của Thanh Liên cũng như những bệnh nhân nhiễm tà kia, là một màu tím đặc, ở Thanh Liên nó mang theo chút gì đó vô tình.
Đã hai tuần trôi qua, Thanh Liên đã có thể dựa vào dao động linh khí mà khắc họa từng câu nói trong đầu. Thanh Liên nhìn hai tay mình, co lên co xuống đã bình thường nhưng cảm giác đau thấu xương kia vẫn còn đó, không còn cách nào khác Thanh Liên buộc phải vượt qua nó nếu muốn sinh hoạt như bình thường.
“Nè Thanh Liên à, tại sao muội cứ nhất quyết phải dùng câu truyện này để luyện tập thế, thật nhàm chán...” Khi Thanh Liên luyện tập thính lực, cô bé luôn muốn Chí Nam đọc truyện này cho nghe đến mức nhàm chán luôn rồi.
Chí Nam nhìn Thanh Liên trước mắt, đã qua hai tuần rồi, Thanh Liên đã có thể nghe được như bình thường nhưng còn rất chậm, bởi phải mất một lúc để Thanh Liên hình dung rõ câu chữ.
Thanh Liên im lặng không nói gì, lúc ở Quang Huy tông, lần đầu cô bé đọc truyện Tấm Cám này thì ngộ ra rất nhiều điều trong đó, bao gồm cả chính tà nhưng qua cái ngày Thanh Liên nhìn thấy gia tộc họ Bạch kia, lại nhớ về bảy năm chung sống cùng Bạch mĩ nhân, Thanh Liên lại có thêm cái nhìn khác khi nghe truyện.
Thanh Liên thở dài trong lòng, nhân vật kế mẫu trong truyện kia, bà ta thật sự yêu thương Cám nhưng chưa tới mức rộng lượng chứa thêm Tấm, đứa con riêng của chồng mình, vì thế khắp nơi mới thiên vị Cám nhiều hơn.
Nhìn như câu truyện cổ tích này không có ý nghĩa gì lớn nhưng nó thật sự liên quan đến Thanh Liên, nếu như mẫu phi Thanh Liên, vị Bạch mĩ nhân kia thật sự giống như kế mẫu...
Thanh Liên cầm ra một hạt châu trong nhẫn không gian của mình, trong đó có chứa đoạn ký ức sưu hồn của Lam Minh, kẻ thân cận với Bạch Hương Lan.
“Thanh Liên, muội lấy đâu ra món đồ đẹp thế?” Hai mắt Chí Nam sáng lên, hứng thú nhìn quả cầu đẹp tinh xảo kia.
Vài giây sau Thanh Liên mới hình dung lời Chí Nam, cô bé trả lời: “Không có gì, đồ linh tinh ta mua thôi.” Bỗng nhiên có ý nghĩ nào đó hiện lên trong đầu Thanh Liên, cô bé nhìn sang Chí Nam, bất ngờ hỏi: “Huynh thấy ta giống ai?”
“Hửm, muội là muội chứ giống ai nữa.” Chí Nam nghe xong câu hỏi thì khó hiểu, Thanh Liên vẫn đang chớp mắt nhìn mình, hình như cậu ngộ ra gì đó rồi.
“À, muội... Rất giống một bằng hữu ta quen.” Chí Nam cười ngượng nói, nhưng nhìn dáng vẻ này của Thanh Liên là muốn hỏi cho ra lẽ đây mà, không còn cách nào khác Chí Nam khai thật: “Muội có khuôn mặt giống với vị tiểu thư của Bạch gia, Bạch Phong Vân.”
Thanh Liên hỏi: “Vì ta giống người đó nên huynh mới bắt chuyện với ta?”
“Lúc đầu thôi... Sau khi tiếp xúc nhiều ta mới thấy muội hoàn toàn khác.”
“Khác chỗ nào?” Thanh Liên hỏi.
“À thì... Muội là muội còn Bạch Phong Vân là Bạch Phong Vân. Nàng ta năng nổ, hoạt bát, lúc nào cũng tràn ngập sinh khí, còn...” Chí Nam ho nhẹ chút, nói: “À, không nói tới cái này nữa, việc muội bảo ta làm ta đã làm xong rồi.”
Khoản tuần trước Thanh Liên đã vẽ ra một loạt trận pháp vào những tờ giấy nhỏ, bảo Chí Nam đi đặt xung quanh y quán, không chỉ thế Chí Nam còn phải nghe ngóng xem có nhân vật nào mới xuất hiện trong trấn không.
“Ta đi thám thính xung quanh, cũng chẳng có thương khách nào mới đến cả. À, nếu có thì đó là thương đoàn Ngục Môn, nhưng họ đã xuất hiện từ trước khi thú triều xảy ra, nhờ họ đem đến những loại vũ khí tốt nên đoàn viễn chinh của Văn Lang trấn mới phòng thủ được đợt thú triều lần này.” Chí Nam nói hết những thông tin mình thu nhập được.
“Ngục Môn sao...” Thanh Liên lại nhớ đến cái ngày hôm đó, cô bé đụng độ đám người thần bí kia, khi sử dụng võ kỹ, bọn chúng vô tình hô lên cái tên này.
Thanh Liên hơi trầm tư, cô bé rải trận pháp nghe lén lên nhiều nơi, biết được lần thú triều vừa qua là khủng khiếp nhất. Liên hệ với việc Ngục Môn thương đoàn kia vừa tới, vừa hay lại chuẩn bị nhiều vũ khí thế này để bán cho người dân, giúp chống lại thú triều.
Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, Thanh Liên có một loại cảm giác mơ hồ, nói rằng Ngục Môn này đang âm mưu gì đó, cảm giác rất không tốt.
“Huynh điều tra như thế, có làm ai phát giác không?” Thanh Liên hỏi.
“Ha, muội nghĩ những người đó sẽ để ý một đứa trẻ như ta sao...” Chí Nam quẹt mũi cười nói, cậu còn giơ ra cả cái bùa tàng hình: “Cộng thêm thứ này, những thông tin ta biết đều là bí mật.”
Lăng lộn tại Quang Huy tông, kích động đánh nhau lớn nhỏ hai năm còn không bị đám lão sư phát giác, Chí Nam vô cùng tự tin với chính mình.
“Còn đây, ta mua thêm ít phù lục về cho muội nè.” Chí Nam mang ra một cái hộp lớn, mở ra thì thấy có rất nhiều lá bùa, đủ tất cả nguyên tố gồm ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và dị nguyên tố phong, lôi, quang, ám.
“Chút nữa Bạch gia có tổ chức đại lễ dành cho luyện khí sư, ở đó bọn họ sẽ lấy yêu hạch của Phong Linh Miêu Vương, yêu thú linh sĩ cửu tinh để luyện thành bảo khí gì đó lợi hại lắm.” Chí Nam nói với vẻ mặt mong chờ.
“Ta có dặn dò mấy đứa nhỏ rồi, nếu muội cần giúp đỡ thì có thể nhờ chúng.”
Hai tuần qua, Chí Nam là người túc trực bên người Thanh Liên lâu nhất, Thanh Liên muốn gì cậu đều tìm giúp cả. Chí Nam đi ra ngoài, để lại Thanh Liên cùng đống bùa nguyên tố.
Hai tuần qua tinh thần Thanh Liên đã tăng cao, tu vi thăng tiến không ít, cảm nhận linh khí rất rõ nên Thanh Liên đã có thể nhìn bình thường dù không có màu sắc gì. Thanh Liên đã thử cảm nhận từng loại nguyên tố thông qua linh khí dao động, ngoài hỏa diễm rực lửa, lôi cuồng bạo cùng phong thanh thuần ra thì những nguyên tố còn lại rất khó cảm nhận.
Lúc này tinh thần Thanh Liên đang ổn định, có thể kiểm tra hồn phách đã sưu được của Lam Minh rồi. Thanh Liên không hề do dự, cô bé lập tức sử dụng quả cầu trên tay.
Những hình ảnh trong ký ức Lam Minh bắt đầu hiện ra, sự kiện yêu xà Lệ Kình, những cuộc ám sát âm thầm, những hành động lặng lẽ trong bóng tối, bố trí hàng loạt kế hoạch. Từng đoạn hình ảnh trôi qua, ngay cả khung cảnh ba năm về trước, lần đầu Lam Minh gặp cô bé đều là sự sắp đặt hết cả.
Trong những năm đó Lam Minh cùng Ngục Môn đã dùng máu người thi trận, một loại trận pháp không hề có quy luật nào cả nhưng Thanh Liên đã lập tức nhận ra loại trận đó. Trên đó có một chữ “Huyễn”, là huyễn trận.
Chính trận pháp này đã vô hình ảnh hưởng đến tâm trí của rất nhiều linh sư Vương tộc, khiến bọn họ nội chiến, hãm hại nhau trong bóng tối không ngừng. Ngay cả bản thân Thanh Liên cũng là một quân cờ trong đó, dùng để giết Trần Lĩnh.
Những thức ăn Thanh Liên từng ăn, những áp bức Thanh Liên đã từng chịu, những oán niệm vô hình, tất cả đều là để trồng xuống ma tính, Lệ Kình thông qua đó làm nhiễu loạn tâm trí Trần Lĩnh, khiến ông thường có những quyết định rất hoang đường đến cả bản thân ông không nghĩ tới.
Hình ảnh bắt đầu mờ dần, đứt đoạn. Những ký ức càng xưa cũ càng khó sưu lấy. Một khung cảnh buổi đêm nào đó hiện ra, Lệ Kình bị Võ Cực Lạc đạp dưới chân. Xung quanh nó có rất nhiều linh sư, cả Bạch Hương Lan bị bắt trói trên đất cũng có.
Bọn họ vừa định xử tử Bạch Hương Lan thì một phụ nhân ẵm một đứa bé, vội vàng chạy đến, Thanh Liên chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì sưu hồn đến đây kết thúc.
Nắm tay Thanh Liên nắm chặt lại, từng cơn đau đớn truyền đến, khí tức Thanh Liên vô cùng lạnh lẽo. Cô bé chưa từng nghĩ đến, bản thân mình thế mà lại gián tiếp giết chết sư phụ.
Thanh Liên lại lấy ra hai viên ngọc nữa, là những ký ức mà Thanh Liên thu được từ đám người Ngục Môn kia. Vừa định coi thì Thanh Liên cảm nhận được hình thù của một trận pháp trong mỗi đoạn ký ức kia. Đối phương đã dùng thủ đoạn nào đó lên hồn phách, chỉ cần ký ức này bị mở ra sẽ phát nổ.
Không còn cách nào khác, Thanh Liên chỉ đành hủy chúng đi. Không thu được thông tin gì chính là một loại thông tin, Thanh Liên đã xác định Ngục Môn là mục tiêu của mình, chính bọn chúng đã giết Trần Lĩnh.
Thanh Liên thông qua ký ức của Lam Minh, thấy rất nhiều thứ bao gồm cả bản thân mình. Nghĩ đến những truy cầu của bản thân trước kia làm Thanh Liên muốn bật cười, hóa ra bản thân chẳng liên quan gì đến Vương tộc cả, hóa ra trước kia bản thân chỉ như Tấm, mong chờ yêu thương ảo tưởng từ một kế mẫu.
Nghĩ đến khung cảnh gia đình đằm ấm kia... Không, không nghĩ nữa, bấy nhiêu đây đủ rồi, từ bây giờ Thanh Liên sẽ không để những cảm xúc, tình cảm kia ảnh hưởng đến lí trí của bản thân nữa.
Nếu Chí Nam có ở đây, cậu sẽ cảm thấy khí tức của Thanh Liên trở nên lạnh lẽo hẳn đi, sự ấm áp vốn đã ít ỏi trước đó đang dần mất đi.
Đôi mắt của Thanh Liên cũng như những bệnh nhân nhiễm tà kia, là một màu tím đặc, ở Thanh Liên nó mang theo chút gì đó vô tình.
Danh sách chương