Hạ An Nhiên nặn ra một nụ cười thẳng thừng với Lắng Mặc, "Bây giờ là sáng sớm, có phải có chút mệt không? Đi ngủ thôi!"

Chỉ là khi Hạ An Nhiên chuẩn bị đi ngủ, cô đột nhiên bị Lăng Mặc ôm eo, không chuẩn bị kịp, Hạ An Nhiên ngã vào lòng Lăng Mặc, Lăng Mặc nhìn chằm chằm vào con mèo hoang nhỏ, "Trước khi chúng ta đi ngủ, có phải chúng ta nền thanh toán một số việc?”

Hạ An Nhiên bối rối, “Thanh toán cái gì?”

Lăng Mặc hai mắt tối sầm lại, “ Thanh toán chuyện 66 vừa rồi, cô bỏ chạy còn nhanh hơn con thỏ.”

Hạ An Nhiên: “...”

Lăng Mặc ghé sát vào tại mèo hoang nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy sợ tôi liên lụy cô sao?"

Hạ An Nhiên muốn khóc. Bà cụ Lăng nên đưa đứa cháu trai này về bái đường tổ tiên, đừng gây tai họa cho cô nữa, cô thật sự rất là đáng thương!

Sau khi Hạ An Nhiên độc thoại nội tâm, cô ấy nặn ra một nụ cười dễ thương và đáng yêu, khuôn mặt của cổ bắt đầu chế giễu. "Anh là cháu trai cả của nhà họ Lăng, nhiều nhất chỉ bị giam ở phòng tổ tiên, nhưng tôi mới thảm, có lẽ bị giảm trong phòng tối, Anh cũng biết phòng tối rất kinh khủng. Vết thương trên lưng của tôi vừa mới lành. Anh không thể để cho tôi bị thương thêm lần nữa, đúng không? Mà nói xong, sắc mặt cô đột nhiên biến sắc, lộ ra một màu đau đớn "cứng đờ" "Không được, hôm nay tôi mặc một chiếc váy bó sát, hình như đau lưng, ồ ồ, vết thương chắc lại mở ra rồi, đau quá... Máu cho tôi xuống giường nghỉ ngơi đi. "

Hạ An Nhiên đang giãy dụa, định đứng dậy khỏi vòng tay của Lăng Mặc, Lăng Mặc nhìn kỹ năng diễn xuất củn mòn của con mèo hoang nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh, "Vì cô bị thương, cởi đồ ngũ ra. Tôi sẽ giúp cô xem vết thương"

Hạ An Nhiên cả người nhất thời căng thẳng, nhanh chóng cự tuyệt, Vết thương chảy ra máu tươi, có cái gì đẹp mà xem!”

Lăng Mặc liếc cô một cái, “Tôi trước kia chưa từng xử lí vết thương đầy máu của cô sao?”

Hạ An Nhiên nhất thời không thể phản bác lại, Lăng Mặc không đợi con mèo hoang nhỏ tiếp tục chế giễu, liền bế con mèo hoang nhỏ ngồi lên đùi mình.

Sau đó, ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ: "Cô tự cởi ra, hay là tôi giúp cô?"

Hạ An Nhiên muốn khóc, tại sao cô lại tìm cái cớ điền cuồng này, giờ đổi cớ khác, có sao không?

Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lăng Mặc, cô biết rằng cái cớ này, không dễ thay đổi, Hã An Nhiên cúi đầu. “Xem ra vết thường trên lưng của tôi không đau nữa, có thể không bị nứt ra.... Lúc nảy chắc là tôi bị ảo giác” ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất

Lăng Mặc đến gần giường mơ hồ nhìn chằm chằm, "Có phải là bị nứt ra không? Còn phải nhìn mới biết được”

Hạ An Nhiên rất muốn che bộ đồ ngủ của mình, cô vừa nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của kẻ điên, chỉ là nếu như không cho anh ấy xem vết thương, thì bây giờ chắc chắn sẽ không được ngủ.

Hạ An Nhiên nắm lấy bộ đồ ngủ, lúng túng " Lưng tôi thật sự không có gì để xem cả

Lăng Mặc nhìn vào mắt cô một cách lạnh lùng.

Hạ An Nhiên cảm thấy tổn thương đáng kể, ánh mắt xấu xa giống như dao cắt, khiến khuẩn mặt cô đau đón.

Hạ An Nhiên lập tức nằm trên giường che eo cô, sau lưng bị thương phải uống thuốc, ngày nào cũng phải xấu hổ cởi quần áo ra để người bệnh cho cổ uống thuốc.

Nhưng bây giờ cô ấy còn nguyên vẹn, sao cô ấy có thể không biết xấu hổ như vậy nữa chứ?

Dù sao cũng chỉ là xem lưng thôi mà. Vì vậy... Sau khi nằm xuống một cách ngoan ngoãn, như một con sâu nhỏ, cô từ từ vén áo ngủ lên...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện