Triệu Chí Thành không lay chuyển được mẹ mình, nhưng cũng không có nghĩa là anh thản nhiên cam tâm bị người ta lợi dụng, cho dù là bị người ta lợi dụng, ít nhất cũng phải tìm một người nhìn thuận mắt.

"Cô bé, em ở chỗ này tính một quẻ bao nhiêu tiền." Triệu Chí Thành nhíu mày nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trắng nõn trước mặt tuyệt đối không quá mười tám tuổi, chỉ là ở tuổi này của cô hẳn là vẫn đang học cấp hai cấp ba mới đúng.

"Mời ngồi, tính một quẻ năm trăm." Trì Xu Nhan khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào, trước tiên không luận tính cách của cô như thế nào, nhưng diện mạo của cô cực kỳ có tính lừa gạt, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, làn da trắng nõn, còn mang theo vẻ bụ bẫm của trẻ con, miệng đỏ thẫm, nhìn qua vừa dịu dàng lại xinh đẹp. Là loại khiến trưởng bối cực kỳ yêu thích.

Quả nhiên sau khi bà Triệu ngồi xuống, tuy rằng đối với bản lĩnh bói toán của cô gái nhỏ này có nghi ngờ, nhưng vẫn ôn hòa hỏi: "Cô bé cháu mấy tuổi rồi, học lớp mấy? Sao nhỏ như vậy đã ra ngoài làm nghề này." Đừng nói là Triệu Chí Thành không tin, lúc này ngay cả bà Triệu cũng không tin.

Bà Triệu có một đứa cháu trai và cháu gái, cháu trai lớn như Trì Xu Nhan, tuy rằng không thể coi là được nuông chiều từ bé, nhưng thời tiết nóng như vậy khẳng định còn đang ở nhà gặm dưa hấu trước điều hòa không khí, nhà bọn họ tuyệt đối không có khả năng để cho đứa nhỏ như vậy ra ngoài kiếm sống. Bởi vậy bà Triệu còn tưởng là gia cảnh của Trì Xu Nhan không được tốt cho lắm.

"Mười bảy tuổi, đang học cao trung." Trì Xu Nhan vừa nghe bà Triệu nói liền biết bà ấy căn bản cũng không tin mình là thầy bói.

Lần này Triệu Chí Thành nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, nhìn Trì Xu Nhan da thịt mềm mại, môi hồng răng trắng, lấy ví da ra, lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ nói: "Cô bé, em tìm công việc gì mà không được, hết lần này tới lần khác lại muốn làm nghề này, hơn nữa trung học chính là bước ngoặt và ranh giới cực kỳ quan trọng trong cuộc đời, sau khi bỏ học khẳng định là sau này sẽ không có tiền đồ gì, bây giờ em vẫn còn nhỏ không hiểu rõ, nhưng sau này hiểu được thì đã quá muộn, số tiền này em cầm về mua một chút đồ ăn, nhanh chóng thu dọn sạp, trời nóng thế này nếu bị say nắng thì hỏng mất."

Trong nhà Triệu Chí Thành có một đứa con trai và con gái, không thể gọi là được nuông chiều từ bé nhưng cũng vô cùng che chở, nhìn một cô bé như cô đi ra kiếm sống trong ngày nắng nóng như vậy, Triệu Chí Thành chỉ cảm thấy có chút chua xót.

Trì Xu Nhan có chút bất đắc dĩ, vừa nghe vị tiên sinh cùng bác gái này nói liền biết bọn họ nhất định là đang não bổ cái gì, nhìn năm tờ tiền đỏ trên bàn, cười cười nói: "Hai vị nếu đã tới thì chính là có duyên, không bằng tính là một quẻ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện