Edit + Beta: Ruby
- ---------------
Trình Tư Độ dội xong bọt xà phòng, còn rất nhiệt tâm mà nói: "Muốn tôi chà lưng giúp cậu sao?"
"Không cần."
Đàm Khinh đã đóng vòi nước, hai ba lần lau khô ráonước trên người, khom lưng mặc quần lót.
" Vậy được rồi."
Trình Tư Độ đi theo phía sau Đàm Khinh, đêm trăng đường nhỏ vung đầy ánh bạc nhàn nhạt, Trình Tư Độ tựa hồ tâm tình rất tốt, rất nhẹ nhàng mà ngâm nga điệu dân gian không thành khúc, cậu bước đi có chút lỗ mãng, giống như tiểu não dậy thì không thành, lại đột nhiên có chút mất thăng bằng lảo đảo.
Cậu đi nhanh lên hai bước, đuổi kịp bước chân Đàm Khinh. Bên cạnh là Đàm Khinh, cậu càng thêm lười biếng không ra dáng, bỏ mặc chính mình lệch trái lệch phải, rất không ra hình thù gì mà đi đường, như con ma men suốt đêm suốt đêm uống rượu.
" Bước đi đàng hoàng." Đàm Khinh bóp chặt bờ vai cậu.
Lòng bàn tay của hắn rất nóng.
Trình Tư Độ đột nhiên nín thinh, rất không giải thích được a một tiếng, sau đó thông minh lên.
Trình Tư Độ đi tới đi tới, mắt thấy lều phòng liền ở phía trước, hỏi: "Tôi có thể đến phòng của cậu không?"
Đàm Khinh nói: "Không có gì tốt để chơi."
"Vậy tôi cũng muốn đi." Tư Độ quyết định chủ ý.
"Không được." Đàm Khinh mặt không đổi sắc đưa tay về bên trái, nhẹ nhàng bóp lấy hàm dưới cùng cổ cậu, như giáo huấn con mèo nhỏ không nghe lời, đẩy cậu xa một chút.
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng ghé sát qua làn da cằm của cậu, ngón vô danh chống đỡ cái cổ yếu đuối của cậu, cậu nghe thấy được trên người Đàm Khinh một mùi chanh rất nhạt, trong nháy mắt đó, Trình Tư Độ mặt đỏ bừng lên.
Trình Tư Độ giương nanh múa vuốt: "Liền muốn đi!"
Đàm Khinh không để ý tới cậu, cậu liền chính mình đi theo vào. Đàm Khinh cởi giày lên giường, Trình Tư Độ nhìn hắn suy nghĩ một hồi, cũng cởi giày lên giường, bé ngoan ngồi xếp bằng, "Cậu buổi tối làm gì a?"
"Ngủ." Đàm Khinh thực sự là một chữ quý như vàng.
"Vậy cậu bây giờ đang làm gì?" Trình Tư Độ đến gần xem quyển sách trên tay hắn kia. Sách đã có vết tích lật xem qua, dưới góc phải nổi lên mép vểnh lên, trên tờ giấy vẽ vòng bằng mực đen.
Đàm Khinh giống như trốn tránh cậu, quay lưng lại, chỉ lưu lại cho cậu một bóng lưng người tuổi trẻ mặc bạch T shirt rắn chắc, tự mình đọc sách đi.
Trình Tư Độ còn muốn nói chút gì, công nhân cùng phòng Đàm Khinh trở lại.
Trình Tư Độ càng thêm không lời nói, dựa vào trên lưng Đàm Khinh, xấu hổ như cô nương, ngón tay nắm góc áo của hắn, bụng nhỏ mềm nhũn dán vào hắn, như một con thú nhồi bông.
"Đàm Khinh, đến xem phim nè."
Công nhân giường cạnh bắt chuyện hắn.
"Không được." Đàm Khinh tiếng trầm nói.
Trình Tư Độ bám vào bên tai Đàm Khinh, nhỏ giọng hỏi: " Phim gì a?"
Đàm Khinh dư quang liếc cậu một cái, con ngươi đen thui, có chút ý tứ trào phúng, "Ngược lại không phải công chúa ngón cái. Cậu về sớm một chút, em gái cậu hẳn tìm cậu."
Trình Tư Độ cảm thấy chính mình bị xem thường, càng không muốn, nhất định muốn ỳ ở chỗ này, thuận tiện nhìn là cái phim gì.
Trong nhà lều có một cái TV, cần phải điều chỉnh dây anten, tín hiệu cũng bình thường. Các công nhân lúc nghỉ ngơi sẽ dùng nó xem đĩa. Mấy công nhân chỉ mặc quần cộc ở trần rất nhanh đưa đến mấy cái ghế, hoặc là thẳng thắn ngồi trên giường, làm thành một vòng xem phim.
Trình Tư Độ còn kiên nhẫn mà quấn lấy Đàm Khinh hỏi, cái phim gì a? Đến cùng cái phim gì?
Đàm Khinh thiếu kiên nhẫn, che miệng của cậu, "Muốn xem ngồi đây nhìn qua."
Vừa dứt lời, Trình Tư Độ liền nghe thấy bên kia truyền đến tiếng hít thở từ nhẹ đến nặng, cậu không nghe rõ, chỉ là bên tai đỏ đậm, núp ở sau lưng Đàm Khinh làm chim cút, tim lại tê ngứa. Lại một trận phụ nữ rên rỉ cao vút qua đi, Trình Tư Độ triệt để rõ ràng, bọn họ là đang tụ lại xem AV. Cậu đột nhiên cứng ngồi ở trên giường, giống như bị ủy khuất nhìn Đàm Khinh.
Đàm Khinh liếc mắt nhìn cậu, thấy buồn cười, chỉ là dùng chân đá đá bắp chân của cậu, "Ngồi bên trong đi." Trình Tư Độ liền từ trên đùi hắn bò qua, dán vào góc tường ngồi xuống, suy nghĩ một chút, liền lấy PHS ra bắt đầu chơi rắn ăn mồi.
Động tác trong phim âm thanh ngọt ngào thở dốc cùng thân thể va chạm xếp đè lên rất lớn, các công nhân khi thì trầm mặc, khi thì cười vang.
"Vú con mẹ này thật lớn." Bọn họ đang cười.
"Lông cũng nhiều."
Trong công trường không có phụ nữ, chỉ có mẹ Trình Tư Độ. Đám nam nhân hạ lưu mà thảo luận phụ nữ, Trình Tư Độ theo bản năng cảm thấy cho là mẹ mình bị sỉ nhục.
Trình Tư Độ mặt không có chút máu mà dán vào tường nằm xuống, đang muốn bò lên chạy mất, lại bị Đàm Khinh từ phía sau ôm lại, cách rất gần, đưa tay ấn ấn trên phím, "Cẩn thận một chút, rắn sắp cắn đuôi."
Khuỷu tay Trình Tư Độ chống bụng dưới Đàm Khinh, thế nhưng hai người tựa hồ cũng không cảm thấy khó chịu.
Đàm Khinh dần dần nghe thấy được hương thơm sữa bò ngọt ngào trên người Trình Tư Độ. Tầm mắt của hắn vằ nghiêng, rơi vào làn da màu trắng sữa của cậu lộ ra từ đường viền cổ áo phông rộng, thẳng tuốt kéo dài tới trong bóng tối.
Trình Tư Độ nhỏ giọng nói: "Hướng bên phải nha." Cậu chỉ huy ngón tay Đàm Khinh, nhìn cái con rắn điện tử ở trên màn ảnh di chuyển.
Đàm Khinh không lên tiếng, theo bản năng, tay liền để ở trên eo Trình Tư Độ, hướng bên phải di chuyển nửa tấc.
Trình Tư Độ đột nhiên cả người giống như điện giật, cong người mặt đỏ tới mang tai quay mặt lại, đối diện đôi mắt Đàm Khinh lãnh đạm thâm thúy.
Vốn là hết thảy đều rất bình thường, thế nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ ửng đỏ của Trình Tư Độ khiến hết thảy đều không bình thường lên.
Tích tích.
Trò chơi kết thúc. Rắn cắn đuôi chính mình. Trình Tư Độ tựa hồ cũng bị Đàm Khinh cắn tới chỗ nào.
Cậu vô cùng lo lắng mà bò lên, lung tung mà mang giày chạy mất.
"Làm sao vậy?" Công nhân bị quấy rầy, quay đầu lại không vui hỏi Đàm Khinh.
"Không có gì."
Đàm Khinh hồi tưởng khuôn mặt thất kinh vừa nãy của Trình Tư Độ kia, nhịn không được rất nhẹ mà nở nụ cười một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Khinh liền thấy Trình Tư Độ dắt theo Tư Doanh, cầm trong tay bình Coca lớn, đội mũ rơm lớn đi ra ngoài.
Tư Doanh nhìn thấy Đàm Khinh, lớn tiếng hỏi: "Tụi em muốn bắt nòng nọc nhỏ! Muốn đi cùng tụi em không?"
Trình Tư Độ rất hồi hộp mà kéo kéo tay Tư Doanh, ra hiệu con bé chớ nói nữa, sau đó trực tiếp ôm lấy em gái giống như chạy trối chết từ đường mòn rừng trúc chạy mất.
Đến trưa, Đàm Khinh tan tầm trở về, nhìn thấy bên trong phòng ăn nhiều hơn cái hồ cá nhỏ, bên trong nuôi mấy nòng nọc nhỏ đen thui.
Buổi chiều trước làm việc, cha Tư Độ nói, có thể sắp mưa to, xem mau trời mưa liền trùm bao plastic lên, sau đó nhanh chóng trở về.
Tư Doanh ở trong phòng quấn lấy mẹ xem Hải Nhĩ huynh đệ (*), Tư Độ mới rảnh rỗi chạy đi gian phòng dưới lầu ngủ trưa.
(*) Haier Brothers: Hai anh em, hay Anh em Haier (tiếng Trung Quốc: 海尔兄弟, Hải Nhĩ huynh đệ)
Vài tiếng sấm rền qua đi, Tư Độ xa xôi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã rơi xuống mưa rào tầm tã, cậu si ngốc nhìn một lát, bò lên đóng cửa sổ lại, lại nghĩ, bọn họ trở về rồi sao? Đàm Khinh trở về rồi sao? Thế nhưng không có hỏi, chỉ là ôm lấy chăn mỏng lại nằm mời lại nằm trở về chỗ.
"Trình Tư Độ!"
Tư Độ ở trong mơ tựa hồ nghe có người gọi tên cậu.
Cậu còn không có mở mắt ra, vai liền bị cánh tay dày rộng mạnh mẽ kẹp chặt, cậu bị đau tỉnh lại, nhìn thấy mặt Đàm Khinh ướt nhẹp, sau đó nhìn thấy nước đã ngập đến bên giường.
Đệt! Bị ngập rồi!
Tư Độ còn chưa nói, liền bị Đàm Khinh lôi kéo cánh tay một cái cõng trên lưng, vẫn chưa hết sợ hãi, lại nghe được Đàm Khinh nói: "Mang máy ghi âm cùng băng cassette theo."
Tư Độ lập tức lắc mông, nghiêng người nhấc lên máy ghi âm, sau đó rút một chồng băng cassette, khó khăn ôm vào trong ngực.
Đàm Khinh cõng lấy cậu chạy bộ ra ngoài, chạy đến lầu hai, mẹ Tư Độ đã chờ ở nơi đó, "Con làm mẹ sợ muốn chết! Mau tới đây!"
Bà dùng ra trải giường bọc kín nhi tử ướt dầm dề, nói cám ơn Đàm Khinh.
Đàm Khinh cũng cả người đều ướt đẫm, chỉ là phất tay một cái, sau đó liền đi xuống lầu.
"Không phải ngập sao? Cậu ấy xuống làm gì?" Tư Độ sốt ruột, "Con gọi cậu ấy trở về."
" Lều phòng bọn họ cũng ngập nha! Không thể cứu ít đồ ra?" Mẹ dùng khăn mặt lau mặt của cậu, "Lau khô ráo lấy chăn bông bọc lại, bệnh tình lại sẽ không tốt."
Tư Độ bị ép uống nước nóng, cậu nhìn phía ngoài cửa sổ, đang nhìn thấy Đàm Khinh trong mưa rào đang lội nước sâu đến thắt lưng chuyển hàng hóa.
Tư Độ cảm thấy rất khó chịu.
Đàm Khinh rõ ràng chỉ lớn hơn mình một chút, cũng đã rất giống người lớn.
Đến đêm khuya, nước đọng mới rút xuống. Các công nhân hùng hùng hổ hổ mà mang quần áo đệm chăn phơi nắng, đất trống phía trước phơi đầy quần áo cũ màu sắc rực rỡ.
Đàm Khinh đang phơi y phục của hắn, trong dư quang lại nhìn thấy giữa tầng tầng quần áo có bóng người.
"Đàm Khinh!"
Đàm Khinh sợ hết hồn, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, tức giận xem hướng người tới. Trình Tư Độ cầm nhang muỗi đang cháy, ân cần mà đuổi theo Đàm Khinh chạy giữa từng hàng từng hàng móc quần áo.
Đàm Khinh không bình tĩnh, "Phơi quần áo sao?"
"Lại không có mặt trời." Trình Tư Độ bĩu bĩu môi.
"Mặt trăng cũng có thể phơi nắng quần áo khô."
Đàm Khinh phản bác.
Trình Tư Độ không nói một lời nhìn hắn, một bước đến gần, xâm phạm khu vực an toàn của Đàm Khinh, khoảng cách mấy cm, hai người thiếu niên một người nhìn xuống một người ngẩng nhìn, cách ở giữa một cây nhang muỗi, yếu ớt phun ra mùi thơm chất lượng kém.
"Tôi tới đưa nhang muỗi cho cậu." Trình Tư Độ nghiêm túc nói.
"Ồ." Đàm Khinh một tay đưa quá, "Còn gì nữa không?"
Trình Tư Độ suy nghĩ một chút, "Cám ơn cậu. Cậu đã cõng tôi lên lầu."
"Ồ." Đàm Khinh nhớ tới khi đó trọng lượng cùng nhiệt độ trên lưng, "Còn gì nữa không?"
Hắn nói như vậy, nhàn nhạt thu mặt đến càng gần hơn.
Đôi mắt Tư Độ ánh lên gương mặt rực rỡ cùng tuổi trẻ anh tuấn của Đàm Khinh, có chút đần độn mà nói: "Còn có cái gì?... Đàm Khinh, tôi cảm thấy có chút phiền, có một số việc tôi cũng không nghĩ ra." Cậu sốt sắng mà nuốt ngụm nước miếng, "Tôi tối hôm qua ngủ không ngon."
Bên môi Đàm Khinh dẫn theo một chút ý cười nhàn nhạt, "Ồ?"
Tư Độ nhìn mặt của hắn, thời điểm cười như vậy quả thực là đòi mạng, tay chân cậu hơi ngứa ngáy, để sát vào, như trao đổi bí mật: "Tôi mơ thấy cậu."
Thần sắc Đàm Khinh cũng có chút luống cuống, hiếm thấy quẫn bách một chút, nhướng mày, "Hả?"
Tư Độ rất thích Đàm Khinh vẻ mặt như vậy, đánh bạo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, trong chớp mắt, lỗ mãng lại sinh dũng cảm mà hôn lên.
Cậu sao hiểu được cái gì gọi là hôn, đôi môi dán vào đôi môi, rất ẩm ướt rất nóng mà động hai lần, hô hấp và tim đập toàn bộ rối loạn, giống như vũ trụ nổ lớn, một bên hỏng mất, một bên xây dựng lại.
Tư Độ nghĩ, tôi hẳn là yêu thích Đàm Khinh. Nghĩ như thế, cậu duỗi tay nắm chặt cái tay trống không kia của Đàm Khinh, rất dùng sức rất dùng sức, muốn luồn ngón tay nhỏ trắng trẻo vào khe hở ở ngón tay hắn.
Đàm Khinh không nhúc nhích, đến nửa ngày, mới cắn xuống đôi môi Trình Tư Độ, sau đó càng dùng sức mà nắm tay Trình Tư Độ đến mức thật đau thật đau.
- ---------------
Trình Tư Độ dội xong bọt xà phòng, còn rất nhiệt tâm mà nói: "Muốn tôi chà lưng giúp cậu sao?"
"Không cần."
Đàm Khinh đã đóng vòi nước, hai ba lần lau khô ráonước trên người, khom lưng mặc quần lót.
" Vậy được rồi."
Trình Tư Độ đi theo phía sau Đàm Khinh, đêm trăng đường nhỏ vung đầy ánh bạc nhàn nhạt, Trình Tư Độ tựa hồ tâm tình rất tốt, rất nhẹ nhàng mà ngâm nga điệu dân gian không thành khúc, cậu bước đi có chút lỗ mãng, giống như tiểu não dậy thì không thành, lại đột nhiên có chút mất thăng bằng lảo đảo.
Cậu đi nhanh lên hai bước, đuổi kịp bước chân Đàm Khinh. Bên cạnh là Đàm Khinh, cậu càng thêm lười biếng không ra dáng, bỏ mặc chính mình lệch trái lệch phải, rất không ra hình thù gì mà đi đường, như con ma men suốt đêm suốt đêm uống rượu.
" Bước đi đàng hoàng." Đàm Khinh bóp chặt bờ vai cậu.
Lòng bàn tay của hắn rất nóng.
Trình Tư Độ đột nhiên nín thinh, rất không giải thích được a một tiếng, sau đó thông minh lên.
Trình Tư Độ đi tới đi tới, mắt thấy lều phòng liền ở phía trước, hỏi: "Tôi có thể đến phòng của cậu không?"
Đàm Khinh nói: "Không có gì tốt để chơi."
"Vậy tôi cũng muốn đi." Tư Độ quyết định chủ ý.
"Không được." Đàm Khinh mặt không đổi sắc đưa tay về bên trái, nhẹ nhàng bóp lấy hàm dưới cùng cổ cậu, như giáo huấn con mèo nhỏ không nghe lời, đẩy cậu xa một chút.
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng ghé sát qua làn da cằm của cậu, ngón vô danh chống đỡ cái cổ yếu đuối của cậu, cậu nghe thấy được trên người Đàm Khinh một mùi chanh rất nhạt, trong nháy mắt đó, Trình Tư Độ mặt đỏ bừng lên.
Trình Tư Độ giương nanh múa vuốt: "Liền muốn đi!"
Đàm Khinh không để ý tới cậu, cậu liền chính mình đi theo vào. Đàm Khinh cởi giày lên giường, Trình Tư Độ nhìn hắn suy nghĩ một hồi, cũng cởi giày lên giường, bé ngoan ngồi xếp bằng, "Cậu buổi tối làm gì a?"
"Ngủ." Đàm Khinh thực sự là một chữ quý như vàng.
"Vậy cậu bây giờ đang làm gì?" Trình Tư Độ đến gần xem quyển sách trên tay hắn kia. Sách đã có vết tích lật xem qua, dưới góc phải nổi lên mép vểnh lên, trên tờ giấy vẽ vòng bằng mực đen.
Đàm Khinh giống như trốn tránh cậu, quay lưng lại, chỉ lưu lại cho cậu một bóng lưng người tuổi trẻ mặc bạch T shirt rắn chắc, tự mình đọc sách đi.
Trình Tư Độ còn muốn nói chút gì, công nhân cùng phòng Đàm Khinh trở lại.
Trình Tư Độ càng thêm không lời nói, dựa vào trên lưng Đàm Khinh, xấu hổ như cô nương, ngón tay nắm góc áo của hắn, bụng nhỏ mềm nhũn dán vào hắn, như một con thú nhồi bông.
"Đàm Khinh, đến xem phim nè."
Công nhân giường cạnh bắt chuyện hắn.
"Không được." Đàm Khinh tiếng trầm nói.
Trình Tư Độ bám vào bên tai Đàm Khinh, nhỏ giọng hỏi: " Phim gì a?"
Đàm Khinh dư quang liếc cậu một cái, con ngươi đen thui, có chút ý tứ trào phúng, "Ngược lại không phải công chúa ngón cái. Cậu về sớm một chút, em gái cậu hẳn tìm cậu."
Trình Tư Độ cảm thấy chính mình bị xem thường, càng không muốn, nhất định muốn ỳ ở chỗ này, thuận tiện nhìn là cái phim gì.
Trong nhà lều có một cái TV, cần phải điều chỉnh dây anten, tín hiệu cũng bình thường. Các công nhân lúc nghỉ ngơi sẽ dùng nó xem đĩa. Mấy công nhân chỉ mặc quần cộc ở trần rất nhanh đưa đến mấy cái ghế, hoặc là thẳng thắn ngồi trên giường, làm thành một vòng xem phim.
Trình Tư Độ còn kiên nhẫn mà quấn lấy Đàm Khinh hỏi, cái phim gì a? Đến cùng cái phim gì?
Đàm Khinh thiếu kiên nhẫn, che miệng của cậu, "Muốn xem ngồi đây nhìn qua."
Vừa dứt lời, Trình Tư Độ liền nghe thấy bên kia truyền đến tiếng hít thở từ nhẹ đến nặng, cậu không nghe rõ, chỉ là bên tai đỏ đậm, núp ở sau lưng Đàm Khinh làm chim cút, tim lại tê ngứa. Lại một trận phụ nữ rên rỉ cao vút qua đi, Trình Tư Độ triệt để rõ ràng, bọn họ là đang tụ lại xem AV. Cậu đột nhiên cứng ngồi ở trên giường, giống như bị ủy khuất nhìn Đàm Khinh.
Đàm Khinh liếc mắt nhìn cậu, thấy buồn cười, chỉ là dùng chân đá đá bắp chân của cậu, "Ngồi bên trong đi." Trình Tư Độ liền từ trên đùi hắn bò qua, dán vào góc tường ngồi xuống, suy nghĩ một chút, liền lấy PHS ra bắt đầu chơi rắn ăn mồi.
Động tác trong phim âm thanh ngọt ngào thở dốc cùng thân thể va chạm xếp đè lên rất lớn, các công nhân khi thì trầm mặc, khi thì cười vang.
"Vú con mẹ này thật lớn." Bọn họ đang cười.
"Lông cũng nhiều."
Trong công trường không có phụ nữ, chỉ có mẹ Trình Tư Độ. Đám nam nhân hạ lưu mà thảo luận phụ nữ, Trình Tư Độ theo bản năng cảm thấy cho là mẹ mình bị sỉ nhục.
Trình Tư Độ mặt không có chút máu mà dán vào tường nằm xuống, đang muốn bò lên chạy mất, lại bị Đàm Khinh từ phía sau ôm lại, cách rất gần, đưa tay ấn ấn trên phím, "Cẩn thận một chút, rắn sắp cắn đuôi."
Khuỷu tay Trình Tư Độ chống bụng dưới Đàm Khinh, thế nhưng hai người tựa hồ cũng không cảm thấy khó chịu.
Đàm Khinh dần dần nghe thấy được hương thơm sữa bò ngọt ngào trên người Trình Tư Độ. Tầm mắt của hắn vằ nghiêng, rơi vào làn da màu trắng sữa của cậu lộ ra từ đường viền cổ áo phông rộng, thẳng tuốt kéo dài tới trong bóng tối.
Trình Tư Độ nhỏ giọng nói: "Hướng bên phải nha." Cậu chỉ huy ngón tay Đàm Khinh, nhìn cái con rắn điện tử ở trên màn ảnh di chuyển.
Đàm Khinh không lên tiếng, theo bản năng, tay liền để ở trên eo Trình Tư Độ, hướng bên phải di chuyển nửa tấc.
Trình Tư Độ đột nhiên cả người giống như điện giật, cong người mặt đỏ tới mang tai quay mặt lại, đối diện đôi mắt Đàm Khinh lãnh đạm thâm thúy.
Vốn là hết thảy đều rất bình thường, thế nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ ửng đỏ của Trình Tư Độ khiến hết thảy đều không bình thường lên.
Tích tích.
Trò chơi kết thúc. Rắn cắn đuôi chính mình. Trình Tư Độ tựa hồ cũng bị Đàm Khinh cắn tới chỗ nào.
Cậu vô cùng lo lắng mà bò lên, lung tung mà mang giày chạy mất.
"Làm sao vậy?" Công nhân bị quấy rầy, quay đầu lại không vui hỏi Đàm Khinh.
"Không có gì."
Đàm Khinh hồi tưởng khuôn mặt thất kinh vừa nãy của Trình Tư Độ kia, nhịn không được rất nhẹ mà nở nụ cười một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Khinh liền thấy Trình Tư Độ dắt theo Tư Doanh, cầm trong tay bình Coca lớn, đội mũ rơm lớn đi ra ngoài.
Tư Doanh nhìn thấy Đàm Khinh, lớn tiếng hỏi: "Tụi em muốn bắt nòng nọc nhỏ! Muốn đi cùng tụi em không?"
Trình Tư Độ rất hồi hộp mà kéo kéo tay Tư Doanh, ra hiệu con bé chớ nói nữa, sau đó trực tiếp ôm lấy em gái giống như chạy trối chết từ đường mòn rừng trúc chạy mất.
Đến trưa, Đàm Khinh tan tầm trở về, nhìn thấy bên trong phòng ăn nhiều hơn cái hồ cá nhỏ, bên trong nuôi mấy nòng nọc nhỏ đen thui.
Buổi chiều trước làm việc, cha Tư Độ nói, có thể sắp mưa to, xem mau trời mưa liền trùm bao plastic lên, sau đó nhanh chóng trở về.
Tư Doanh ở trong phòng quấn lấy mẹ xem Hải Nhĩ huynh đệ (*), Tư Độ mới rảnh rỗi chạy đi gian phòng dưới lầu ngủ trưa.
(*) Haier Brothers: Hai anh em, hay Anh em Haier (tiếng Trung Quốc: 海尔兄弟, Hải Nhĩ huynh đệ)
Vài tiếng sấm rền qua đi, Tư Độ xa xôi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã rơi xuống mưa rào tầm tã, cậu si ngốc nhìn một lát, bò lên đóng cửa sổ lại, lại nghĩ, bọn họ trở về rồi sao? Đàm Khinh trở về rồi sao? Thế nhưng không có hỏi, chỉ là ôm lấy chăn mỏng lại nằm mời lại nằm trở về chỗ.
"Trình Tư Độ!"
Tư Độ ở trong mơ tựa hồ nghe có người gọi tên cậu.
Cậu còn không có mở mắt ra, vai liền bị cánh tay dày rộng mạnh mẽ kẹp chặt, cậu bị đau tỉnh lại, nhìn thấy mặt Đàm Khinh ướt nhẹp, sau đó nhìn thấy nước đã ngập đến bên giường.
Đệt! Bị ngập rồi!
Tư Độ còn chưa nói, liền bị Đàm Khinh lôi kéo cánh tay một cái cõng trên lưng, vẫn chưa hết sợ hãi, lại nghe được Đàm Khinh nói: "Mang máy ghi âm cùng băng cassette theo."
Tư Độ lập tức lắc mông, nghiêng người nhấc lên máy ghi âm, sau đó rút một chồng băng cassette, khó khăn ôm vào trong ngực.
Đàm Khinh cõng lấy cậu chạy bộ ra ngoài, chạy đến lầu hai, mẹ Tư Độ đã chờ ở nơi đó, "Con làm mẹ sợ muốn chết! Mau tới đây!"
Bà dùng ra trải giường bọc kín nhi tử ướt dầm dề, nói cám ơn Đàm Khinh.
Đàm Khinh cũng cả người đều ướt đẫm, chỉ là phất tay một cái, sau đó liền đi xuống lầu.
"Không phải ngập sao? Cậu ấy xuống làm gì?" Tư Độ sốt ruột, "Con gọi cậu ấy trở về."
" Lều phòng bọn họ cũng ngập nha! Không thể cứu ít đồ ra?" Mẹ dùng khăn mặt lau mặt của cậu, "Lau khô ráo lấy chăn bông bọc lại, bệnh tình lại sẽ không tốt."
Tư Độ bị ép uống nước nóng, cậu nhìn phía ngoài cửa sổ, đang nhìn thấy Đàm Khinh trong mưa rào đang lội nước sâu đến thắt lưng chuyển hàng hóa.
Tư Độ cảm thấy rất khó chịu.
Đàm Khinh rõ ràng chỉ lớn hơn mình một chút, cũng đã rất giống người lớn.
Đến đêm khuya, nước đọng mới rút xuống. Các công nhân hùng hùng hổ hổ mà mang quần áo đệm chăn phơi nắng, đất trống phía trước phơi đầy quần áo cũ màu sắc rực rỡ.
Đàm Khinh đang phơi y phục của hắn, trong dư quang lại nhìn thấy giữa tầng tầng quần áo có bóng người.
"Đàm Khinh!"
Đàm Khinh sợ hết hồn, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, tức giận xem hướng người tới. Trình Tư Độ cầm nhang muỗi đang cháy, ân cần mà đuổi theo Đàm Khinh chạy giữa từng hàng từng hàng móc quần áo.
Đàm Khinh không bình tĩnh, "Phơi quần áo sao?"
"Lại không có mặt trời." Trình Tư Độ bĩu bĩu môi.
"Mặt trăng cũng có thể phơi nắng quần áo khô."
Đàm Khinh phản bác.
Trình Tư Độ không nói một lời nhìn hắn, một bước đến gần, xâm phạm khu vực an toàn của Đàm Khinh, khoảng cách mấy cm, hai người thiếu niên một người nhìn xuống một người ngẩng nhìn, cách ở giữa một cây nhang muỗi, yếu ớt phun ra mùi thơm chất lượng kém.
"Tôi tới đưa nhang muỗi cho cậu." Trình Tư Độ nghiêm túc nói.
"Ồ." Đàm Khinh một tay đưa quá, "Còn gì nữa không?"
Trình Tư Độ suy nghĩ một chút, "Cám ơn cậu. Cậu đã cõng tôi lên lầu."
"Ồ." Đàm Khinh nhớ tới khi đó trọng lượng cùng nhiệt độ trên lưng, "Còn gì nữa không?"
Hắn nói như vậy, nhàn nhạt thu mặt đến càng gần hơn.
Đôi mắt Tư Độ ánh lên gương mặt rực rỡ cùng tuổi trẻ anh tuấn của Đàm Khinh, có chút đần độn mà nói: "Còn có cái gì?... Đàm Khinh, tôi cảm thấy có chút phiền, có một số việc tôi cũng không nghĩ ra." Cậu sốt sắng mà nuốt ngụm nước miếng, "Tôi tối hôm qua ngủ không ngon."
Bên môi Đàm Khinh dẫn theo một chút ý cười nhàn nhạt, "Ồ?"
Tư Độ nhìn mặt của hắn, thời điểm cười như vậy quả thực là đòi mạng, tay chân cậu hơi ngứa ngáy, để sát vào, như trao đổi bí mật: "Tôi mơ thấy cậu."
Thần sắc Đàm Khinh cũng có chút luống cuống, hiếm thấy quẫn bách một chút, nhướng mày, "Hả?"
Tư Độ rất thích Đàm Khinh vẻ mặt như vậy, đánh bạo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, trong chớp mắt, lỗ mãng lại sinh dũng cảm mà hôn lên.
Cậu sao hiểu được cái gì gọi là hôn, đôi môi dán vào đôi môi, rất ẩm ướt rất nóng mà động hai lần, hô hấp và tim đập toàn bộ rối loạn, giống như vũ trụ nổ lớn, một bên hỏng mất, một bên xây dựng lại.
Tư Độ nghĩ, tôi hẳn là yêu thích Đàm Khinh. Nghĩ như thế, cậu duỗi tay nắm chặt cái tay trống không kia của Đàm Khinh, rất dùng sức rất dùng sức, muốn luồn ngón tay nhỏ trắng trẻo vào khe hở ở ngón tay hắn.
Đàm Khinh không nhúc nhích, đến nửa ngày, mới cắn xuống đôi môi Trình Tư Độ, sau đó càng dùng sức mà nắm tay Trình Tư Độ đến mức thật đau thật đau.
Danh sách chương