Edit + Beta: Ruby
-----------------
Đầu bên kia điện thoại Trình Tư Độ còn đang nhỏ giọng khóc, Đàm Khinh kiên trì dần dần cạn hết: "Khóc xong chưa?"
"Anh đang, nấc, anh đang cùng người khác, nấc, uống rượu à?" Cậu vừa nói vừa khóc nấc.
"Đúng."
Trình Tư Độ âm thanh rất thấp mà chất vấn: " Anh không phải đã nói, không bao giờ uống rượu nữa sao?"
Đây là ước định lúc bọn họ ở chung không bao lâu lập xuống. Đàm Khinh tính khí không tốt, thích lạnh nhạt bạo lực, uống rượu càng thêm không thích để ý người khác, chỉ là um tùm mà nhìn chằm chằm Tư Độ, Tư Độ bởi vì chuyện này từng cùng hắn cãi nhau, từng rơi nước mắt, cũng từng làm nũng, Đàm Khinh giữ lời hứa, mãi đến tận chia tay, rốt cuộc không còn mang theo mùi rượu tiến vào cửa nhà.
Đàm Khinh dừng một chút, rất trầm mà nói: "Trình Tư Độ, em có nhớ không? Chúng ta đã chia tay. Không đến nỗi biến thành kẻ thù, thế nhưng cũng không có thể tiếp tục thân cận như vậy."
"Ồ." Tư Độ đến nửa ngày mới lên tiếng, "Nhưng là uống rượu không tốt, có thể sẽ bị gan nhiễm mỡ. Anh uống rượu tính khí còn tồi như vậy."
Đàm Khinh nói: "Em bây giờ không cần tiếp tục chịu đựng xấu tính của tôi." Tiếp tục nói, "Tôi cúp đây."
Đàm Khinh nhìn mục cuộc gọi điện thoại, đưa tay đem ghi chép trò chuyện cùng mười một chữ số điện thoại kia toàn bộ xóa sạch.
Mùa hè đi qua rất nhanh.
Xuân hạ thu đông của nhân gian, hồi ức cùng những việc trải qua đều là rất ngắn ngủi.
Loáng một cái kéo dài đến mùa đông, Đàm Khinh theo thường lệ cảm mạo theo mùa, có chút choáng váng đầu hoa mắt, uống thuốc mấy ngày cũng không thấy chuyển biến tốt.
Công ty Đàm Khinh nhận hạng mục mới, kế hoạch làm một phần mềm chữa bệnh chuyên nghiên cứu điều tra, chữa trị khối u ung thư kỳ đầu, phân phối xong nhân viên kỹ thuật trọng yếu sau, còn kém lượng lớn dữ liệu, sau khi cùng bệnh viện tiến hành hợp tác giao tiếp, chuẩn bị từng nhóm người giao tiếp cùng mỗi bệnh viện ăn một bữa cơm.
Ngày thứ ba, Đàm Khinh tự mình lái xe đến tửu lâu, bên ngoài mưa tuyết lạnh giá rơi xuống, xuống xe đến vào nhà cự ly ngắn ngủn, trên tóc đã ngưng tụ sương khí nhàn nhạt.
Hàn huyên chưa xong, Đàm Khinh liếc nhìn Trình Tư Độ trong góc phòng.
Trình Tư Độ chỉ mặc bộ quần áo lông trắng, áo khoác kẻ sọc khoát lên trên ghế dựa, tóc tai tựa hồ là mới vừa gội qua, đặc biệt mềm mại xoã tung, quai hàm phúng phính mà đang ăn túi đậu hà lan cay, thoạt nhìn không giống một nam nhân ba mươi tuổi, điềm đạm nho nhã đến như một cô nương.
Cậu ngẩng đầu, tầm mắt mờ mịt nhìn thấy Đàm Khinh, sau đó sắc mặt chợt biến, đôi môi rung rung, lại ấp úng nói không ra lời.
Đàm Khinh tự nhiên hào phóng mà cười nói: "Bác sĩ Trình, lại gặp mặt."
Dưới con mắt mọi người, Tư Độ đành phải chào hỏi: "Chào anh... Chân của anh đã khỏe chưa." Liền như là giải thích, "Đàm tổng cũng bệnh nhân tôi, tháng bảy bị thương ở chân."
"Ồ. Như vậy." Chủ nhiệm bệnh viện ung bứu đột nhiên cười nói.
Đàm Khinh bắt đầu chúc rượu, một ly lại một ly, uống sảng khoái, đến chỗTrình Tư Độ, Tư Độ lại lắc đầu một cái: "Tôi không uống rượu."
Cậu liếc mắt một cái nhìn Đàm Khinh, "Anh uống cùng người khác đi."
Trong bữa tiệc Trình Tư Độ rời chỗ, hai phút sau, Đàm Khinh cũng tìm lý do đi ra ngoài.
Hắn tại WC tìm được Trình Tư Độ, Trình Tư Độ hai tay chống tại trên bồn rửa mặt, đầu rủ xuống, rất tịch mịch mà không nhúc nhích, eo lưng tại mùa đông vẫn là mỏng manh. Như tượng đá màu trắng không nhiệt độ không nhân khí.
Không chờ Đàm Khinh tới gần, Trình Tư Độ đột nhiên kịch liệt mà nôn khan hai tiếng, thế nhưng may là không phun ra đồ vật.
Cậu chậm rãi rửa mặt, xuyên qua những giọt nước ướt trên lông mi nhìn thấy Đàm Khinh trong gương dựa khuông cửa hút thuốc.
Đàm Khinh thực sự là rượu, thuốc lá vô độ.
Cậu khuyên bảo chính mình, tôi là bác sĩ, bởi vì bổn phận cùng thiên chức của bác sĩ, cậu mới có dũng khí mở miệng: "Đừng hút thuốc lá, đối thân thể không tốt. Anh biết không? —— "
"—— Trình Tư Độ." Đàm Khinh tựa hồ rất thích đánh gãy cậu nói chuyện, "Em làm sao vậy?"
"Không có gì." Trình Tư Độ có chút luống cuống mà gãi gãi tóc, như tiểu nam hài sanh khó chịu.
Đàm Khinh không ép cậu, lại dùng loại giọng điệu vương vấn không dứt được nói với cậu: "Tư Độ. Không phải người yêu, chúng ta vẫn là bằng hữu. Lúc đó tuổi tác chúng ta quá nhỏ, làm chút việc ngốc, hiện tại —— "
Trình Tư Độ đánh gãy hắn, hùng hổ doạ người: "Anh cảm thấy chuyện này đều là việc ngốc sao?" Cậu lại đột nhiên xì hơi, bất đắc dĩ, tựa hồ từ lâu đoán được động cơ Đàm Khinh, " Công việc là công việc, tôi sẽ không đưa cảm xúc cá nhân vào, anh có thể yên tâm."
Đàm Khinh ở trong đoạn quan hệ đã kết thúc của bọn họ bao giờ cũng là bên thành thạo điêu luyện. Tư Độ rất chán ghét điểm này, nhưng là vừa không phải không thừa nhận đây là sự thực.
Đàm Khinh lại nhíu chặt lông mày, e rằng là không tin.
Nửa ngày, hắn lại hỏi: "Em vừa nãy hình như không thoải mái."
Trình Tư Độ không biểu tình gì, "Dạ dày không quá tốt, mới vừa ăn chút đồ có dầu mỡ, có chút buồn nôn."
"Ồ."
Trình Tư Độ cũng một lần nữa nhặt lên vấn đề của mình: "Đàm Khinh, chúng ta yêu nhau là một việc ngốc sao? Là sai sao? Anh hối hận không?"
Đàm Khinh không hề trả lời cậu, cuối cùng chỉ nói là: "Chúng ta không thể cứ lôi chuyện cũ, nhìn về phía trước."
Sau bữa tiệc kết thúc, Đàm Khinh dựa vào trên ghế sau xe, trợ lý lái xe, mở chút bản tình ca ngọt da diết.
Đàm Khinh nhìn thấy Trình Tư Độ tại cửa đứng một hồi lâu, phút chốc ý thức được, Trình Tư Độ vẫn không học được lái xe.
Trợ lý hỏi: "Có muốn đưa bác sĩ Trình trở về hay không?"
Đợi một hồi lâu, Đàm Khinh nói: "Mời em ấy tới."
Trợ lý hạ xuống cửa sổ xe, đối với khuôn mặt cóng đến trắng của Trình Tư Độ nói: "Bác sĩ Trình, lên đây đi, chúng tôi đưa anh về nhà."
Trình Tư Độ đôi mắt híp thành một cái khe, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn trợ lý, sau đó sau khi thấy Đàm Khinh ngồi, rất nhẹ mà lắc lắc đầu, "Cám ơn, không cần, tôi sẽ đón xe."
Đàm Khinh hạ cửa xe xuống, nhìn cậu: "Lên đây, nhanh lên. Ở đây không thể dừng xe."
Trình Tư Độ đứng thẳng bất động một hồi, tựa hồ là sợ lạnh, xoa xoa tay chui vào trong xe.
Cậu co quắp dựa vào cửa sổ bên cửa phải, tận lực đem chính mình co lại thành một đoàn, hạ thấp cảm giác sự tồn tại của chính mình.
Trợ lý lại nghĩ tới hai chân đẹp đẽ nhỏ nhắn trắng trần trụi dưới áo blouse trắng mùa hè, không lời tìm lời để nói: "Bác sĩ Trình, ngài nhìn trẻ tuổi, năm nay mấy tuổi rồi?"
"Ba mươi."
"Há, đúng rồi, mẹ tôi đây cũng lớn tuổi, trên mặt còn mọc "thanh xuân đậu"(*) nữa, tôi nghĩ dẫn bà đi gặp bác sĩ, bác sĩ Trình, ngài cho đề cử người đáng tin đi."
(*) mục bọc tuổi dậy thì
"Bệnh viện chúng tôi bác sĩ Lý Trị là chuyên gia khoa da liễu, rất có kinh nghiệm, anh có thể dẫn mẹ anh đi khám thử."
"Được rồi, cám ơn bác sĩ tiểu Trình."
"Đúng rồi, anh ở chỗ nào?"
Trình Tư Độ nói: "Bỏ tôi ở quảng trường trung ương là được rồi."
Trình Tư Độ xuống xe, nói cám ơn, đóng cửa xe.
Chờ xe đã lái đi ra một đoạn, Đàm Khinh quỷ thần xui khiến quay đầu lại, xuyên qua cửa sau nhìn thấy Trình Tư Độ còn đứng tại chỗ, dưới đèn đường mờ nhạt xoa xoa tay, thần sắc khó phân biệt mà nhìn cái phương hướng này.
Bầu trời tựa hồ thổi lên tuyết mịn.
Cậu đưa tay xoa xoa mặt.
Đàm Khinh quay đầu lại, nhìn thẳng đường xe chạy buổi tối, không nghĩ nữa Trình Tư Độ bị quăng ở phía sau.
Thế nhưng hắn vẫn như cũ không hy vọng Trình Tư Độ là đang khóc.
Đàm Khinh buổi tối ngủ rất muộn. Hắn cùng Trình Tư Độ sau khi chia tay liền làm giả học lực đến một công ty gia công phần mềm nhỏ với tư cách là một lập trình viên, một bên bỏ ra tất cả thời gian đọc sách tự học, một bên cùng sư phụ học tập, hai năm sau đổi nghề đến một công ty internet nhỏ, làm rất tốt thăng chức tăng lương, sau đó trực tiếp tự mình thành lập một phòng làm việc, đào người gian khổ làm việc, từ từ mới có quy mô ngày hôm nay.
Hắn đem tầm mắt từ trên các đồng hồ đo dời đi, nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới ngày tháng hắn và Trình Tư Độ cùng sinh hoạt tại Hàng Châu.
Mặt trăng cao cao mà treo ở bầu trời, cao ốc xa xa còn đèn đuốc sáng choang, đi ở trên đường bóng rừng ban đêm ít người, càng cảm thấy trời cao mà khác hẳn. Trình Tư Độ còn đang học đại học, buổi tối xung phong nhận việc tới đón hắn tan tầm, mang theo một bát mì oden, hai người trẻ tuổi tụ lại cùng nhau, ào ào ăn thanh cua, đôi mắt nhìn nhau, hai cái miệng đầy mỡ liền đụng vào nhau, thuận theo tự nhiên tiếp một cái hôn rất ngắn.
Trình Tư Độ mặt có chút hồng, ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Nhìn đôi mắt Trình Tư Độ, Đàm Khinh bần cùng cảm thấy hết thảy đều có hi vọng.
-----------------
Đầu bên kia điện thoại Trình Tư Độ còn đang nhỏ giọng khóc, Đàm Khinh kiên trì dần dần cạn hết: "Khóc xong chưa?"
"Anh đang, nấc, anh đang cùng người khác, nấc, uống rượu à?" Cậu vừa nói vừa khóc nấc.
"Đúng."
Trình Tư Độ âm thanh rất thấp mà chất vấn: " Anh không phải đã nói, không bao giờ uống rượu nữa sao?"
Đây là ước định lúc bọn họ ở chung không bao lâu lập xuống. Đàm Khinh tính khí không tốt, thích lạnh nhạt bạo lực, uống rượu càng thêm không thích để ý người khác, chỉ là um tùm mà nhìn chằm chằm Tư Độ, Tư Độ bởi vì chuyện này từng cùng hắn cãi nhau, từng rơi nước mắt, cũng từng làm nũng, Đàm Khinh giữ lời hứa, mãi đến tận chia tay, rốt cuộc không còn mang theo mùi rượu tiến vào cửa nhà.
Đàm Khinh dừng một chút, rất trầm mà nói: "Trình Tư Độ, em có nhớ không? Chúng ta đã chia tay. Không đến nỗi biến thành kẻ thù, thế nhưng cũng không có thể tiếp tục thân cận như vậy."
"Ồ." Tư Độ đến nửa ngày mới lên tiếng, "Nhưng là uống rượu không tốt, có thể sẽ bị gan nhiễm mỡ. Anh uống rượu tính khí còn tồi như vậy."
Đàm Khinh nói: "Em bây giờ không cần tiếp tục chịu đựng xấu tính của tôi." Tiếp tục nói, "Tôi cúp đây."
Đàm Khinh nhìn mục cuộc gọi điện thoại, đưa tay đem ghi chép trò chuyện cùng mười một chữ số điện thoại kia toàn bộ xóa sạch.
Mùa hè đi qua rất nhanh.
Xuân hạ thu đông của nhân gian, hồi ức cùng những việc trải qua đều là rất ngắn ngủi.
Loáng một cái kéo dài đến mùa đông, Đàm Khinh theo thường lệ cảm mạo theo mùa, có chút choáng váng đầu hoa mắt, uống thuốc mấy ngày cũng không thấy chuyển biến tốt.
Công ty Đàm Khinh nhận hạng mục mới, kế hoạch làm một phần mềm chữa bệnh chuyên nghiên cứu điều tra, chữa trị khối u ung thư kỳ đầu, phân phối xong nhân viên kỹ thuật trọng yếu sau, còn kém lượng lớn dữ liệu, sau khi cùng bệnh viện tiến hành hợp tác giao tiếp, chuẩn bị từng nhóm người giao tiếp cùng mỗi bệnh viện ăn một bữa cơm.
Ngày thứ ba, Đàm Khinh tự mình lái xe đến tửu lâu, bên ngoài mưa tuyết lạnh giá rơi xuống, xuống xe đến vào nhà cự ly ngắn ngủn, trên tóc đã ngưng tụ sương khí nhàn nhạt.
Hàn huyên chưa xong, Đàm Khinh liếc nhìn Trình Tư Độ trong góc phòng.
Trình Tư Độ chỉ mặc bộ quần áo lông trắng, áo khoác kẻ sọc khoát lên trên ghế dựa, tóc tai tựa hồ là mới vừa gội qua, đặc biệt mềm mại xoã tung, quai hàm phúng phính mà đang ăn túi đậu hà lan cay, thoạt nhìn không giống một nam nhân ba mươi tuổi, điềm đạm nho nhã đến như một cô nương.
Cậu ngẩng đầu, tầm mắt mờ mịt nhìn thấy Đàm Khinh, sau đó sắc mặt chợt biến, đôi môi rung rung, lại ấp úng nói không ra lời.
Đàm Khinh tự nhiên hào phóng mà cười nói: "Bác sĩ Trình, lại gặp mặt."
Dưới con mắt mọi người, Tư Độ đành phải chào hỏi: "Chào anh... Chân của anh đã khỏe chưa." Liền như là giải thích, "Đàm tổng cũng bệnh nhân tôi, tháng bảy bị thương ở chân."
"Ồ. Như vậy." Chủ nhiệm bệnh viện ung bứu đột nhiên cười nói.
Đàm Khinh bắt đầu chúc rượu, một ly lại một ly, uống sảng khoái, đến chỗTrình Tư Độ, Tư Độ lại lắc đầu một cái: "Tôi không uống rượu."
Cậu liếc mắt một cái nhìn Đàm Khinh, "Anh uống cùng người khác đi."
Trong bữa tiệc Trình Tư Độ rời chỗ, hai phút sau, Đàm Khinh cũng tìm lý do đi ra ngoài.
Hắn tại WC tìm được Trình Tư Độ, Trình Tư Độ hai tay chống tại trên bồn rửa mặt, đầu rủ xuống, rất tịch mịch mà không nhúc nhích, eo lưng tại mùa đông vẫn là mỏng manh. Như tượng đá màu trắng không nhiệt độ không nhân khí.
Không chờ Đàm Khinh tới gần, Trình Tư Độ đột nhiên kịch liệt mà nôn khan hai tiếng, thế nhưng may là không phun ra đồ vật.
Cậu chậm rãi rửa mặt, xuyên qua những giọt nước ướt trên lông mi nhìn thấy Đàm Khinh trong gương dựa khuông cửa hút thuốc.
Đàm Khinh thực sự là rượu, thuốc lá vô độ.
Cậu khuyên bảo chính mình, tôi là bác sĩ, bởi vì bổn phận cùng thiên chức của bác sĩ, cậu mới có dũng khí mở miệng: "Đừng hút thuốc lá, đối thân thể không tốt. Anh biết không? —— "
"—— Trình Tư Độ." Đàm Khinh tựa hồ rất thích đánh gãy cậu nói chuyện, "Em làm sao vậy?"
"Không có gì." Trình Tư Độ có chút luống cuống mà gãi gãi tóc, như tiểu nam hài sanh khó chịu.
Đàm Khinh không ép cậu, lại dùng loại giọng điệu vương vấn không dứt được nói với cậu: "Tư Độ. Không phải người yêu, chúng ta vẫn là bằng hữu. Lúc đó tuổi tác chúng ta quá nhỏ, làm chút việc ngốc, hiện tại —— "
Trình Tư Độ đánh gãy hắn, hùng hổ doạ người: "Anh cảm thấy chuyện này đều là việc ngốc sao?" Cậu lại đột nhiên xì hơi, bất đắc dĩ, tựa hồ từ lâu đoán được động cơ Đàm Khinh, " Công việc là công việc, tôi sẽ không đưa cảm xúc cá nhân vào, anh có thể yên tâm."
Đàm Khinh ở trong đoạn quan hệ đã kết thúc của bọn họ bao giờ cũng là bên thành thạo điêu luyện. Tư Độ rất chán ghét điểm này, nhưng là vừa không phải không thừa nhận đây là sự thực.
Đàm Khinh lại nhíu chặt lông mày, e rằng là không tin.
Nửa ngày, hắn lại hỏi: "Em vừa nãy hình như không thoải mái."
Trình Tư Độ không biểu tình gì, "Dạ dày không quá tốt, mới vừa ăn chút đồ có dầu mỡ, có chút buồn nôn."
"Ồ."
Trình Tư Độ cũng một lần nữa nhặt lên vấn đề của mình: "Đàm Khinh, chúng ta yêu nhau là một việc ngốc sao? Là sai sao? Anh hối hận không?"
Đàm Khinh không hề trả lời cậu, cuối cùng chỉ nói là: "Chúng ta không thể cứ lôi chuyện cũ, nhìn về phía trước."
Sau bữa tiệc kết thúc, Đàm Khinh dựa vào trên ghế sau xe, trợ lý lái xe, mở chút bản tình ca ngọt da diết.
Đàm Khinh nhìn thấy Trình Tư Độ tại cửa đứng một hồi lâu, phút chốc ý thức được, Trình Tư Độ vẫn không học được lái xe.
Trợ lý hỏi: "Có muốn đưa bác sĩ Trình trở về hay không?"
Đợi một hồi lâu, Đàm Khinh nói: "Mời em ấy tới."
Trợ lý hạ xuống cửa sổ xe, đối với khuôn mặt cóng đến trắng của Trình Tư Độ nói: "Bác sĩ Trình, lên đây đi, chúng tôi đưa anh về nhà."
Trình Tư Độ đôi mắt híp thành một cái khe, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn trợ lý, sau đó sau khi thấy Đàm Khinh ngồi, rất nhẹ mà lắc lắc đầu, "Cám ơn, không cần, tôi sẽ đón xe."
Đàm Khinh hạ cửa xe xuống, nhìn cậu: "Lên đây, nhanh lên. Ở đây không thể dừng xe."
Trình Tư Độ đứng thẳng bất động một hồi, tựa hồ là sợ lạnh, xoa xoa tay chui vào trong xe.
Cậu co quắp dựa vào cửa sổ bên cửa phải, tận lực đem chính mình co lại thành một đoàn, hạ thấp cảm giác sự tồn tại của chính mình.
Trợ lý lại nghĩ tới hai chân đẹp đẽ nhỏ nhắn trắng trần trụi dưới áo blouse trắng mùa hè, không lời tìm lời để nói: "Bác sĩ Trình, ngài nhìn trẻ tuổi, năm nay mấy tuổi rồi?"
"Ba mươi."
"Há, đúng rồi, mẹ tôi đây cũng lớn tuổi, trên mặt còn mọc "thanh xuân đậu"(*) nữa, tôi nghĩ dẫn bà đi gặp bác sĩ, bác sĩ Trình, ngài cho đề cử người đáng tin đi."
(*) mục bọc tuổi dậy thì
"Bệnh viện chúng tôi bác sĩ Lý Trị là chuyên gia khoa da liễu, rất có kinh nghiệm, anh có thể dẫn mẹ anh đi khám thử."
"Được rồi, cám ơn bác sĩ tiểu Trình."
"Đúng rồi, anh ở chỗ nào?"
Trình Tư Độ nói: "Bỏ tôi ở quảng trường trung ương là được rồi."
Trình Tư Độ xuống xe, nói cám ơn, đóng cửa xe.
Chờ xe đã lái đi ra một đoạn, Đàm Khinh quỷ thần xui khiến quay đầu lại, xuyên qua cửa sau nhìn thấy Trình Tư Độ còn đứng tại chỗ, dưới đèn đường mờ nhạt xoa xoa tay, thần sắc khó phân biệt mà nhìn cái phương hướng này.
Bầu trời tựa hồ thổi lên tuyết mịn.
Cậu đưa tay xoa xoa mặt.
Đàm Khinh quay đầu lại, nhìn thẳng đường xe chạy buổi tối, không nghĩ nữa Trình Tư Độ bị quăng ở phía sau.
Thế nhưng hắn vẫn như cũ không hy vọng Trình Tư Độ là đang khóc.
Đàm Khinh buổi tối ngủ rất muộn. Hắn cùng Trình Tư Độ sau khi chia tay liền làm giả học lực đến một công ty gia công phần mềm nhỏ với tư cách là một lập trình viên, một bên bỏ ra tất cả thời gian đọc sách tự học, một bên cùng sư phụ học tập, hai năm sau đổi nghề đến một công ty internet nhỏ, làm rất tốt thăng chức tăng lương, sau đó trực tiếp tự mình thành lập một phòng làm việc, đào người gian khổ làm việc, từ từ mới có quy mô ngày hôm nay.
Hắn đem tầm mắt từ trên các đồng hồ đo dời đi, nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới ngày tháng hắn và Trình Tư Độ cùng sinh hoạt tại Hàng Châu.
Mặt trăng cao cao mà treo ở bầu trời, cao ốc xa xa còn đèn đuốc sáng choang, đi ở trên đường bóng rừng ban đêm ít người, càng cảm thấy trời cao mà khác hẳn. Trình Tư Độ còn đang học đại học, buổi tối xung phong nhận việc tới đón hắn tan tầm, mang theo một bát mì oden, hai người trẻ tuổi tụ lại cùng nhau, ào ào ăn thanh cua, đôi mắt nhìn nhau, hai cái miệng đầy mỡ liền đụng vào nhau, thuận theo tự nhiên tiếp một cái hôn rất ngắn.
Trình Tư Độ mặt có chút hồng, ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Nhìn đôi mắt Trình Tư Độ, Đàm Khinh bần cùng cảm thấy hết thảy đều có hi vọng.
Danh sách chương