Edit: Kazuo
Ngay khi Cố Thâm Mục chuẩn bị sai người xông tới bắt Lý Hàn Phong và Chu Lẫm, một thuộc hạ thần sắc hoảng hốt chạy, thở hổn hển báo cáo: "Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi, người của Thượng Nguyệt Bang xông vào."
"Làm sao có thể như vậy?" Cố Thâm Mục cả kinh, "Ai cầm đầu?"
"Là... thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang." Thuộc hạ đáp.
Lý Hàn Uy? Cố Thâm Mục kinh ngạc, hắn không hiểu Lý Hàn Uy hùng hổ chạy đến đây là có ý gì, chẳng lẽ...
Ngay khi hắn định ra ngoài ứng phó, Lý Hàn Uy đã dẫn người xông vào tầng hầm.
Bởi vì biệt thự này của Cố Thâm Mục với Hồng Viêm Đường không có quá nhiều mối liên hệ, chỉ xem như là nhà riêng của hắn, đồng thời cũng là nơi có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, vì vậy mặc dù có rất nhiều vệ sĩ ở đây, nhưng đối với đám người được Lý Hàn Uy mang trực tiếp từ Hồng Viêm Đường so ra còn kém hơn nhiều.
"Lý Hàn Uy, ngươi đây là có ý gì?" Cố Thâm Mục nhìn Lý Hàn Uy xông đến, tức giận hỏi.
Lý Hàn Uy không trực tiếp trả lời, mà là nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt rơi vào Chu Lẫm đang được Lý Hàn Phong ôm, liền chậm rãi nói: "Ta muốn mang hai người bọn họ đi."
"Lý Hàn Uy, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ là thủ lĩnh của Hồng Viêm Đường là ta sợ ngươi, đừng quên là ai đã giúp Thương Nguyệt Bang khôi phục lại như bây giờ." Cố Thâm Mục tức muốn hộc máu nói.
"Hồng Viêm Đường đã giúp Thượng Nguyệt Bang vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng lại nhân cơ hội này để chiếm đoạt một lượng lớn tài sản của Thượng Nguyệt Bang. Nói trắng ra, Hồng Viêm Đường ở trong mắt ta cũng là kẻ thù." Lý Hàn Uy nói xong liền không quan tâm nữa, hướng Lý Hàn Phong đi đến.
Đối với kế hoạch tối nay Cố Thâm Mục rất tự tin, ngay từ đầu hắn đã điều tra số lượng thuộc hạ mà Lý Hàn Phong mang đến nước Mỹ, đặc biệt bố trí nhiều sát thủ hơn trong biệt thự, đồng thời cũng tin chắc ở nước Mỹ không ai dám đắc tội hắn.
Tuy nhiên, ngàn tính vạn tính không nghĩ tới kế hoạch của mình là bị phá hỏng bởi chính Lý Hàn Uy.
Lý Hàn Uy hiện giờ là thủ lĩnh của Thượng Nguyệt Bang, hoàn toàn có đủ can đảm đối địch với chính lực lượng của mình, nhưng Cố Thâm Mục không thể hiểu, người trước đây luôn coi Lý Hàn Phong là kẻ thù không đội trời chung của mình, thậm chí còn yêu cầu hắn giết Chu Lẫm, lại đến giải cứu bọn họ.
Cố Thâm Mục thức thời, biết lúc này không thể ngăn cản Lý Hàn Uy, vì vậy không hạ lệnh cho đám thuộc hạ của mình nữa. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hàn Phong dưới sự hộ tống của Lý Hàn Uy ôm Chu Lẫm rời khỏi biệt thự.
Kế hoạch khiến Lý Hàn Phong nhục nhã của Cố Thâm Mục đã thất bại, cũng không dám nói cho cô Bắc Thanh biết, bởi vì Cố Bắc Thanh uy nghiêm phản đối kế hoạch của Cố Thâm Mục, so với Cố Thâm Mục, Cố Bắc Thanh càng thờ phụng đàm phán hoặc giao phong chính diện,đây cũng là một phương thức đối đầu quang minh lỗi lạc.
Cánh tay Lý Hàn Phong bị thương, không thể lái xe, chỉ có thể tạm thời ôm Chu Lẫm tiến vào xe của Lý Hàn Uy.
Chiếc xe của Lý Hàn Uy rất to, đó là chiếc xe đặc biệt dành cho thủ lĩnh Thượng Nguyệt Bang. Lý Hàn Phong ngồi bên cạnh Chu Lẫm, ôm cậu vào lòng, quần áo của hai người đều ướt sũng, Lý Hàn Phong chỉ có thể ôm chặt lấy Chu Lẫm để giữ ấm cho cậu, cảm thấy cơ thể ngày càng lạnh, Lý Hàn Phong mới ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hàn Uy ở phía đối diện, vẻ mặt trống rỗng, nói: "Cởi áo khoác của anh ra."
Khóe miệng của Lý Hàn Uy giật giật vài cái, "Tôi là ân nhân cứu mạng của cả hai người, không thể dùng kính ngữ sao? Đừng tưởng rằng tôi cứu cậu, liền không dám làm gì cậu."
Lý Hàn Uy thấy Lý Hàn Phong phớt lờ, thì bắt đầu cởi áo đưa cho hắn ta. Áo khoác của Lý Hàn Phong gần như ướt sũng, hắn ném áo khoác sang một bên, Lý Hàn Phong muốn c ởi quần áo khô bên trong.
Thấy vậy, Lý Hàn Uy vội vàng nói: "Dừng lại, dừng lại! Đừng khỏa thân trước mặt tôi, cậu khiêu khích trước mặt tôi như vậy thật là không tốt đâu." Lý Hàn Uy nói xong liền cởi áo phục ném cho Lý Hàn Phong, "Ta mẹ nó đúng là điên rồi."
Lý Hàn Phong tiếp nhận âu phục khoác lên người Chu Lẫm, vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước.
“Còn lạnh không?” Lý Hàn Phong vòng tay ôm Chu Lẫm, ôn nhu hỏi.
Chu Lẫm lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên bờ vai bị thương của Lý Hàn Phong, hốc mắt bắt đầu đỏ lên: "Lý Hàn Phong, từ nay về sau tất cả đều nghe lời anh."
Lý Hàn Phong bật cười, khóe miệng nhếch lên hôn Chu Lẫm một cái, "Bảo bối, đây chính là em nói."
Lý Hàn Uy ở đối diện chịu không nổi nữa, ho khan hai tiếng, "Lý Hàn Phong, dù sao tôi cứu mạng cậu, ít nhất cũng phải nói lồ cảm ơn với anh trai cậu chứ."
Lý Hàn Phong ngẩng đầu nhìn Lý Hàn Uy, trầm giọng nói: "Anh hình như đợi rất lâu mới xuất hiện."
Lý Hàn Uy ngạc nhiên, Chẳng lẽ cậu biết tôi sẽ đi giải cứu cậu?"
“Đoán!” Lý Hàn Phong hờ hững đáp, lại cúi đầu nhìn Chu Lẫm. Chu Lẫm tựa hồ rất mệt mỏi, nhắm mắt nằm trong lòng hắn.
...........................................
Sau khi Lý Hàn Phong băng bó cánh tay, hắn đưa Chu Lẫm trở lại khách sạn, trời sớm đã sáng, Lý Hàn Phong không nghỉ ngơi mà thay quần áo rời khỏi khách sạn.
Hắn định đi gặp Cố Bắc Thanh, muốn giải quyết hết thảy nỗi lo về sau, phải bắt đầu từ thủ lĩnh của Hồng Viêm Đường.
Chu Lẫm tỉnh lại đã là buổi chiều, cũng không có bị thương, cho nên sau khi ngủ say, thể lực Chu Lẫm hoàn toàn khôi phục, đúng lúc này, Lý Hàn Phong thương lượng với Cố Bắc Thanh cũng trở về phòng, vào trong tắm rửa một cái liền đi đến phòng ngủ, thấy Chu Lẫm vẫn còn buồn ngủ ngồi ở trên giường, Lý Hàn Phong cười khẽ đi đến mép giường ngồi xuống.
“Đói bụng chưa?” Lý Hàn Phong vuốt v e mặt Chu Lẫm, “Tôi dẫn em xuống lầu ăn cơm.”
“Sắc mặt của anh kém quá, tối hôm qua anh không ngủ sao?” Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào mặt Lý Hàn Phong, vô cùng lo lắng hỏi.
"Lão công tinh lực dồi dào," Lý Hàn Phong cười tà, "Bây giờ có làm việc đó cũng không có vấn đề gì."
Chu Lẫm xấu hổ đỏ mặt, nắm lấy tay Lý Hàn Phong, "Vẫn tà d*m như xưa."
Vừa nói, cậu vừa nhích người sang một bên, "Nói nhảm nhiều như vậy, anh trước tiên nằm xuống ngủ cho tôi, hai mắt đỏ ngầu như vậy còn bày đặt tinh với chả lực."
Lý Hàn Phong ý tứ nhướng mày, "Đây là đang ám chỉ tôi sao?"
"......"
…......................................
Lý Hàn Phong hình như rất mệt mỏi, nằm trên giường một lát liền ngủ thiếp đi, Chu Lẫm biết bả vai của hắn bị thương, không dám ôm hắn, biết mình có thói quen ôm người khi ngủ, Chu Lẫm nằm một lát rồi lặng lẽ đứng dậy xuống giường.
Trong phòng khách, Chu Lẫm ngồi trên sô pha trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cầm giấy bút trên bàn bắt đầu viết.
Chu Lẫm không ngừng viết, mãi đến khi tất cả số liệu ở trong đầu viết xuống mới ngừng bút.
Cảm giác Lý Hàn Phong sắp thức dậy, Chu Lẫm liền gọi một bữa ăn rất thịnh soạn trực tiếp đem vào trong phòng. Trong khi bận rộn làm mọi thứ, Chu Lẫm chỉ cảm thấy hạnh phúc, trong trái tim còn phảng phất hương vị ngọt ngào.
Lúc Lý Hàn Phong tỉnh lại, nhìn thấy Chu Lẫm đang nghịch chân nến trong phòng khách, trong lòng thầm cười, gia hỏa này cư nhiên muốn cùng hắn ăn tối dưới ánh nến.
Lý Hàn Phong yên lặng ôm Chu Lẫm từ phía sau, gắt gao vòng qua eo Chu Lẫm, không biết có phải cố ý không mà cọ môi vào cổ Chu Lẫm. Chu Lẫm vỗ trán Lý Hàn Phong, "Buông ra, tôi còn phải châm nến."
“Gọi tôi một tiếng lão công, tôi sẽ để em đi.” Lý Hàn Phong tà ác, mặc dù giở trò đồi bại rất nhiều lần, nhưng hắn chưa bao giờ chán.
“Lão công.” Chu Lẫm thấp giọng gọi một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Lý Hàn Phong bị thương, chiều hắn một lần cũng không sao.
"Tôi nghe không rõ, gọi lại."
"...Lão công..."
Lý Hàn Phong ôm cậu chặt hơn, "Bảo bối, kêu thêm vài tiếng nữa."
"..."