Edit: Kazuo

Chu Lẫm hố hấp bình thường trở lại, tư duy cũng trở nên rõ ràng hơn, cảm giác thiếu dưỡng khí thực sự rất khó chịu, bởi vì vừa rồi đột ngột khó thở, dẫn tới cậu cũng không còn sức lực. Nhưng Chu Lẫm biết, Lý Hàn Phong đang ngồi bên kia tấm gương, có lẽ bây giờ đang nhìn cậu.

Điều khiến Chu Lẫm vô cùng lo lắng chính là Cố Thâm Mục đang ở bên cạnh Lý Hàn Phong, hắn ta nhất định sẽ lợi dụng cậu để đưa ra một số yêu cầu quá đáng đối với Lý Hàn Phong.

Càng nghĩ càng thấy bất an, nghĩ đến cảm giác khó thở đột ngột vừa rồi, Chu Lẫm bắt đầu tưởng tượng ra sự dày vò trong lòng Lý Hàn Phong giờ phút này.

Nghĩ đến điều đó, một ý tưởng khủng khiếp liền nảy ra trong đầu Chu Lẫm.

.................................................

“Lý Hàn Phong, có cần ta lặp lại lần nữa không?” Cố Thâm Mục nhướng mày, không kiên nhẫn nhìn Lý Hàn Phong lạnh lùng dựa vào ghế.

Bàn tay của Lý Hàn Phong nắm chặt, yêu cầu của Cố Thâm Mục thực sự đã thách thức giới hạn của hắn.

Muốn hắn phải quỳ xuống, thật là nực cười.


“Thay đổi điều kiện.” Lý Hàn Phong lạnh lùng nói.

“Ha ha.” Cố Thần Mộc cười lạnh, “Ngươi cho rằng đây là nơi nào, ngươi cho rằng mình có tư cách yêu cầu gì sao?”

Cố Thâm Mục đứng dậy, đi tới trước gương ấn một cái nút.

“Hiện tại song phương có thể gặp mặt, có lẽ ngươi nên thử thăm dò ý kiến của Chu Lẫm.” Cố Thâm Mục đầy ẩn ý cười nói.

Chu Lẫm vừa nhìn thấy Lý Hàn Phong, lập tức lấy lại tinh thần, chăm chú nhìn Lý Hàn Phong, bởi vì không thể nghe thấy âm thanh của đối phương, Chu Lẫm chỉ có thể lắc đầu, xua tay ra hiệu Lý Hàn Phong không được đáp ứng bất kỳ yêu cầu của Cố Thâm Mục.

Khóe mắt Lý Hàn Phong liếc Chu Lẫm một cái, hai mắt nhắm lại rồi chậm rãi mở ra, trầm giọng nói: "Ta quỳ."

Vừa dứt lời, Cố Thâm Mục tự đắc cong khóe miệng, lại thần bí nhỏ giọng nói: "Kỳ thực, còn có một lựa chọn." Nói xong, hắn đi tới bên người Lý Hàn Phong, sau đó ngồi xuống.

"Lý Hàn Uy nói cho ta biết, dáng người của ngươi thuộc loại cường tráng nhất, hắn còn yêu cầu ta không được lưu lại vết sẹo trên người của ngươi, bởi vì muốn lên giường với ngươi một lần." Thanh âm Cố Thâm Mục rất thấp, sát một bên cười xấu xa.

Chu Lẫm thấy Cố Thâm Mục hôn Lý Hàn Phong, một hàng nút áo trên ngực Lý Hàn Phong bị cởi ra, lộ ra bộ ng ực của hắn, Cố Thâm Mục hôn liên tục từ cổ xuống ngực, sau đó li3m m út, rồi khễ cắn, không ngừng phát ra tiếng chậc chậc.

Lý Hàn Phong ngồi yên, lạnh lùng im lặng như pho tượng, Cố Thâm Mục cố ý cắn một miếng, nhưng Lý Hàn Phong vẫn không thay đổi sắc mặt.

Chu Lẫm ra sức điên cuồng giãy dụa, bị sức nổi của nước làm cho thất điên bát đảo, vì muốn Lý Hàn Phong quay đầu nhìn mình, Chu Lẫm liều mạng gọi tên Lý Hàn Phong.

“Làm sao không dám nhìn Chu Lẫm.” Cố Thần Mục đột nhiên ngẩng đầu khẽ cười, một tay thò vào trong vạt áo của Lý Hàn Phong, tay kia nhẹ nhàng cọ xát hạ bộ, “Hắn tựa hồ đang gọi ngươi.."

Cố Thâm Mục có thể cảm giác được Lý Hàn Phong đang rất tức giận, loại nhục nhã này sợ là Lý Hàn Phong chưa bao giờ được hưởng thụ, bởi vì có ý d*m lọan, Lý Hàn Uy suýt nữa bị Lý Hàn Phong gi ết chết.

Mục đích của Cố Thâm Mục rất đơn giản, làm bẽ mặt Lý Hàn Phong, đồng thời khiến hắn ta mất hết mặt mũi trong giới xã hội đen, đó là lý do tại sao hắn phải yêu cầu Phó Tuyệt quay lại tất cả mọi việc.

Chính là bởi vì hắn biết Lý Hàn Phong rất coi trọng mặt mũi, Cố Thâm Mục mới muốn khiêu chiến giới hạn của hắn.


Thấy Lý Hàn Phong vẫn im lặng, Cố Thâm Mục đột nhiên vươn tay sờ vào hạ bộ của Lý Hàn Phong, sờ s0ạng chỗ mẫn cảm nhất của Lý Hàn Phong, Cố Thâm Mục không ngờ Lý Hàn Phong đột nhiên quay người lại, tóm lấy cổ hắn, đem hắn ấn lên ghế.

"Cố Thâm Mục, chúc mừng ngươi! Cuối cùng cũng đã khiêu chiến đến giới hạn của ta." Giọng nói của Lý Hàn Phong vô cùng đáng sợ, ánh mắt sát khí, lực độ của hai tay khiến Cố Thâm Mục trợn tròn mắt trong chốc lát.

Phó Tuyệt tay nhanh mắt lẹ, hắn đặt máy ảnh xuống, gí súng vào đầu Lý Hàn Phong. Vì căn phòng được giám sát bởi thuộc hạ của Cố Thâm Mục, hành động của Lý Hàn Phong đã trực tiếp khiến một số thuộc hạ của Cố Thâm Mục cầm súng chạy vào. Ngay lập tức, mọi người vây quanh Lý Hàn Phong, tất cả súng trong tay họ đều chĩa vào Lý Hàn Phong.

“Lý Hàn Phong, buông ra!” Phó Tuyệt hét lên, sau đó quay súng chĩa vào Chu Lẫm đang ở bên kia tấm gương.

Khi Lý Hàn Phong buông tay, Cố Thâm Mục lập tức lùi ra xa Lý Hàn Phong vài bước, xoa cổ ho khan một tiếng, cuối cùng mới hoàn hồn, không nói một lời gạt cần điều khiển xuống phía dưới.

Lúc này Lý Hàn Phong mới ý thức được mình đã làm ra chuyện lớn, quay đầu lại nhìn Chu Liệt, phát hiện hai mắt Chu Lẫm mờ mịt vì khó thở, nhưng cậu vẫn vung tay, đập liên hồi vào bình chứa

“Dừng tay.” Lý Hàn Phong sắc bén nói.

“Quỳ xuống cho ta!” Cố Thâm Mục vẫn còn tức giận vì vừa rồi bị khống chế, một tay che dấu vết bị sức mạnh kì quái của Lý Hàn Phong nắm trên cổ, một tay còn lại tức giận chỉ vào Lý Hàn Phong.

Dừng lại ba giây, Lý Hàn Phong cong người, đây là việc không có khả năng nhất trong đời, là sự sỉ nhục mà hắn thà mất mạng chứ không chịu.

Nhìn thân thể Lý Hàn Phong dần dần cúi xuống, Chu Lãm trợn to hai mắt không thể tin được, nếu như Lý Hàn Phong thật sự quỳ xuống, tôn nghiêm trong lòng Lý Hàn Phong sẽ sụp đổ.

"Thiếu gia, Chu Lẫm hắn ta..." Một thuộc hạ đột nhiên gọi một tiếng, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Chu Lẫm.


Chu Liệt gắt gao nắm lấy mặt nạ bảo hộ trên mặt, giật mạnh một phát.

Không ngờ Chu Lẫm lại có hành động đột ngột như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, Lý Hàn Phong đầu gối còn chưa chạm đất đột nhiên đứng lên, cướp lấy súng từ trong tay một người đàn ông, đập vỡ gương rồi nhanh chóng xuyên qua tấm gương vỡ.

Vì bồn chứa có kích thước rất nhỏ, Lý Hàn Phong lo lắng Chu Lẫm sẽ bị trúng đạn, vì vậy hắn vận dụng toàn lưc, một quyền nặng nề nện xuống, trong bình liền xuất hiện một vết nứt, không chút do dự, Lý Hàn Phong lại vung nắm đấm ra. Cứ như vậy, từng cú đấm nện xuống, vết nứt ngày càng lớn, nước bất đầu chảy ra ngoài, thấy ý thức của Chu Lẫm đã bắt đầu mơ hồ, Lý Hàn Phong giơ nắm đấm đang chảy máu lên, dùng hết sức đánh tiếp.

Bồn chứa hoàn toàn bị chẻ làm đôi, Lý Hàn Phong ôm lấy Chu Lẫm đang lao theo dòng nước, cả người đã ướt sũng. Chu Lẫm đã hôn mê, Lý Hàn Phong bất đầu sơ cứu, thỉnh thoảng hô hấp nhân tạo.

Cố Thâm Mục đoạt lấy khẩu súng từ tay Phó Tuyệt, chỉ nó về phía Lý Hàn Phong, "Quay lại đây quỳ xuống, ngươi tin ta bắn ngươi không!"

Lực chú ý của Lý Hàn Phong hoàn toàn đổ dồn lên người Chu Lẫm, hắn chỉ hy vọng Chu Lẫm mau mau mở mắt ra, hắn căn bản không để ý tới Cố Thâm Mục.

Cố Thâm Mục tức giận, nổ một phát súng, nhưng lại tránh tử huyệt, viên đạn chỉ găm vào cánh tay của Lý Hàn Phong.

Cánh tay truyền đến đau đớn kịch liệt, Lý Hàn Phong tiếp tục động sơ cứu, cuối cùng Chu Lẫm cũng mở mắt.

Thở phào nhẹ nhõm, Lý Hàn Phong ôm Chu Lẫm vào lòng đứng dậy, có lẽ bởi vì vừa rồi thiếu quá nhiều dưỡng khí, Chu Lẫm yếu ớt dựa đầu vào ngực Lý Hàn Phong, thấp giọng thì thầm: “Lý Hàn Phong... anh là...đồ ngốc..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện