Đối địch trực diện với Phó Huân thì cũng đồng nghĩa với uổng phí toàn bộ cố gắng trước đó.
Trực giác Giang Phi cho rằng trong khoảng thời gian này đã có chuyện gì xảy ra, nếu không Phó Thâm Trạch sẽ không đột nhiên để cho mình vẫn luôn giả chết để né tránh Phó Huân, bây giờ lại đi đối địch trực diện với hắn.
“Cháu không muốn có bất kỳ xuất hiện đồng thời nào với hắn.” Giang Phi sắc mặt phức tạp nói: “Cháu đã chịu đủ cái loại dây dưa khốn kiếp không rõ đó rồi, so với hận hắn thì cháu càng muốn quên hắn đi hơn, cho dù có Tứ thúc ngài là người đứng sau giúp cho cháu thì cháu cũng chỉ muốn…chỉ muốn rời xa hắn, chỉ muốn sống cuộc sống giản đơn an ổn.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Phó Thâm Trạch lãnh đạm: “Cho nên chuyện này, cháu không muốn giúp?”
“Cháu…”
Giang Phi lâm vào tình thế khó xử, một mặt là cậu quả thực không muốn gặp Phó Huân, mặt khác chính là cảm thấy mình không có tư cách cự tuyệt Phó Thâm Trạch, Phó Thâm Trạch cứu mạng cậu, giúp cậu áo cơm không lo an cư ở chỗ này, lại đón cha mẹ cậu đoàn tụ với cậu, mà tính đến hiện giờ, hắn cũng chỉ mới nói một yêu cầu này với mình.
“Lúc trước Tứ thúc vì muốn Phó Huân tin rằng cháu đã chết, đã bày mưu tính kế giúp cháu, bây giờ Tứ thúc lại thay đổi chủ ý…” Giang Phi hít sâu một hơi, vừa không cam lòng vừa thận trọng hỏi: “Đây là vì sao? Không bằng Tứ thúc nói cho cháu, rốt cuộc Tứ thúc tính thế nào, hoặc là dự định dùng cháu làm cái gì để đối phó với Phó Huân, nói cho cháu hết toàn bộ, để cho trong lòng cháu có…có cân nhắc.”
“Ta chỉ muốn cháu có thể nghe ta, hơn nữa ta bảo đảm cháu có thể trở lui toàn thân trong tỉ đấu giữa ta và Phó Huân.” Phó Thâm Trạch chậm rãi nói: “Giang Phi, cháu hẳn may mắn có ta làm hậu thuẫn của cháu, nếu không bây giờ cháu sớm đã ở trong tay Phó Huân.”
Giang Phi cúi đầu nhìn mặt bàn, thấp giọng nói: “Hắn sắp phải đính hôn, cháu…cháu đối với hắn mà nói đã sớm là sự tồn tại không quan trọng, coi như để hắn biết cháu còn sống thì…thì làm sao.”
“Nếu cháu đã nghĩ như vậy, vậy càng không có đạo lý gì để cự tuyệt yêu cầu của ta.”
“Cháu…”
“Cháu cũng đừng quên, mạng của cháu, là do ta cứu.” Phó Thâm Trạch hơi nghiêng người nhìn chăm chú Giang Phi, hơi híp cặp mắt lại: “Ta không bá đạo như Phó Huân, nhưng ta tuyệt đối tuyệt tình hơn hắn, dĩ nhiên, ta cũng thông tình đạt lý hơn hắn. Người nghe lời ta, ta tuyệt sẽ không động vào hắn chút nào, cũng sẽ không để hắn đi làm chuyện tổn thương bản thân.”
Cả người Phó Thâm Trạch tản ra khí tức lạnh như băng mới khiến Giang Phi ý thức được mình đang đối mặt với một nhân vật nguy hiểm như thế nào. Khoảng thời gian này cậu đúng là sắp bị Phó Thâm Trạch ‘chăm sóc’ đến lơ là, một câu một chữ đều là cha nuôi, cơ hồ sắp coi hắn thành thân nhân rồi.
Giang Phi biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như cuối cùng cậu kháng cự thì sẽ tiêu hao kiên nhẫn của Phó Thâm Trạch, sợ rằng tình thế còn bất lợi hơn cả bồi hắn đi gặp Phó Huân.
Phó Thâm Trạch đúng là thông tình đạt lý hơn Phó Huân, ít nhất hắn không âm tình bất định như Phó Huân, chỉ cần mình phối hợp với hắn, tựa hồ sẽ không gặp vấn đề gì…Huống chi yêu cầu của Phó Thâm Trạch cũng không phải chuyện hại người, phạm luật gì, so với những chuyện hắn từng giúp mình thì đây quả thực là một cái nhấc tay.
Chẳng qua là dính dáng đến Phó Huân, mới khiến cho tất cả trở nên phức tạp…
“Vậy…vậy chỉ là theo ngài tham gia lễ đính hôn của hắn thôi sao?” Giang Phi hỏi: “Sau đó còn chuyện gì khác không?”
“Ta vẫn chưa nghĩ ra chuyện sau đó.” Phó Thâm Trạch nói: “Chờ nghĩ xong rồi ta sẽ nói cho cháu.”
Giang Phi âm thầm siết chặt bàn tay: “Cháu có thể nghe ngài nhưng ngài phải bảo đảm để ta không rơi vào tay của Phó Huân.”
“Cháu không phải mới vừa rồi còn nói cháu không còn quan trọng gì với nó sao?”
“Nếu thật sự không quan trọng, ngài sẽ không tìm cháu đâu.”
Phó Thâm Trạch bị câu phản bác này của Giang Phi làm cho sửng sốt, ngay sau đó liền khẽ cười một tiếng: “Hy vọng đến lúc đối mặt với Phó Huân, cháu vẫn có thể lấy khí thế như vậy.”
Giang Phi không nói gì.
“Tối mai ta phải tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, cháu đi cùng đi.”
“Tối mai?”
“Ừ, coi như là diễn tập trước, cháu sẽ không mất bình tĩnh chứ.”
“Bọn họ không biết cháu…” Mới vừa bị bắt nhận yêu cầu của Phó Thâm Trạch, trên mặt Giang Phi hiện ra oán khí rõ ràng, cậu lẩm bẩm: “Mất bình tĩnh sẽ bỏ lại ngài ở đó…”
Sau bữa tối, khi Giang Phi dọn dẹp bàn ăn vào phòng bếp, ở phòng khách Phó Thâm Trạch liền ôm lấy con mèo Ragdoll trêu chọc.
Giang Phi vốn chuẩn bị cho Phó Thâm Trạch một mâm trái cây, nhưng bởi vì tâm tình không tốt nên sau khi dọn dẹp phòng bếp xong rồi ra ngoài liền bày ra bộ dáng muốn tiễn khách.
Phó Thâm Trạch cũng không định ở chỗ này lâu, chuẩn bị rời khỏi căn hộ của Giang Phi. Trong lúc hắn mặc lại áo khoác trước đó cởi ra, Giang Phi đứng bên cạnh lại bất chợt đưa tay về phía mặt bên của hắn, theo bản năng, Phó Thâm Trạch liền bắt cổ tay Giang Phi lại, bởi vì dùng sức quá mạnh nên Giang Phi liền kêu một tiếng.
“Làm gì?” Phó Thâm Trạch lạnh lùng nói.
Ủy khuất vì bị oan thiếu chút nữa khiến Giang Phi quát lên: “Trên tóc mai của ngài có lông mèo, cháu chỉ là muốn giúp ngài lấy nó xuống.”
Phó Thâm Trạch sửng sốt, nhanh chóng buông tay ra, cũng giơ tay lên phủi tóc mai của mình một cái.
Giang Phi đau đến nước mắt cũng sắp rớt xuống nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể vừa xoa cổ tay như sắp nứt ra vừa nói: “Cháu sẽ không hại ngài, ngài phòng bị cháu như vậy làm gì?”
Phó Thâm Trạch thanh lãnh nói: “Ta không thích bị ai đụng chạm.”
“Biết rồi, lần sau cháu chú ý là được.” Giang Phi vừa nói, vừa ngước mắt liếc nhìn lông mèo vẫn còn dính trên tóc mai của Phó Thâm Trạch, buồn cười nhưng lại nhịn xuống: “Tại sao lại có lông mèo dính ở trên tóc ngài nhỉ, chỗ kia không phải…”
Giang Phi giống như nghĩ tới điều gì, đầu tiên là mặt đầy bất ngờ sau đó thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu cố gắng hé miệng nín cười, hồi lâu mới nói: “Tứ thúc ngài…ngài sẽ không dùng mặt nựng mèo chứ?”
Giang Phi bỗng nhiên phình bụng cười to, cậu vừa nghĩ tới chuyện nam nhân lạnh lùng chững chạc như Phó Thâm Trạch ôm mèo, chôn mặt vào người mèo vừa hít vừa chà, hình ảnh kia quả thực…
Nhìn bộ dáng cười to của Giang Phi, sắc mặt Phó Thâm Trạch liền tái xanh lại, khuôn mặt anh tuấn còn hiện lên chút ửng đỏ khó quan sát…
“Các người…Phó gia các người có phải đều rất thích mèo không.” Giang Phi cười khom cả người lại không cảm giác được chút gì nguy hiểm đến gần, một tay ôm bụng một ngón chỉ vào Phó Thâm Trạch, tiếp tục nói: “Cười nhạo cháu, các người cũng…Ngô…”
Lời Giang Phi còn chưa dứt, Phó Thâm Trạch đã chợt sải bước tiến lên, cúi đầu hôn lên môi Giang Phi, một tay hắn ôm eo Giang Phi, một tay dùng sức giữ gáy Giang Phi, bất ngờ không kịp đề phòng khiến Giang Phi trợn to cặp mắt cứng đờ tại chỗ, chờ khi kịp phản ứng mạnh mẽ phản kháng thì lại bị Phó Thâm Trạch ôm chặt hơn, dây dưa răng môi cũng càng thêm kịch liệt.
Giang Phi cắn vào môi Phó Thâm Trạch. Trong lúc Phó Thâm Trạch bị đau, cậu rốt cuộc cũng đẩy được Phó Thâm Trạch ra.
Giang Phi thở hồng hộc, khó tin cùng sợ hãi nhìn nam nhân trước mặt.
Mi tâm Phó Thâm Trạch nhăn chặt, tựa hồ cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi hành động của mình, hắn trầm ngâm một lúc lâu mới sắc mặt phức tạp nói: “Lần sau, không được phép chọc ta…”
Trực giác Giang Phi cho rằng trong khoảng thời gian này đã có chuyện gì xảy ra, nếu không Phó Thâm Trạch sẽ không đột nhiên để cho mình vẫn luôn giả chết để né tránh Phó Huân, bây giờ lại đi đối địch trực diện với hắn.
“Cháu không muốn có bất kỳ xuất hiện đồng thời nào với hắn.” Giang Phi sắc mặt phức tạp nói: “Cháu đã chịu đủ cái loại dây dưa khốn kiếp không rõ đó rồi, so với hận hắn thì cháu càng muốn quên hắn đi hơn, cho dù có Tứ thúc ngài là người đứng sau giúp cho cháu thì cháu cũng chỉ muốn…chỉ muốn rời xa hắn, chỉ muốn sống cuộc sống giản đơn an ổn.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Phó Thâm Trạch lãnh đạm: “Cho nên chuyện này, cháu không muốn giúp?”
“Cháu…”
Giang Phi lâm vào tình thế khó xử, một mặt là cậu quả thực không muốn gặp Phó Huân, mặt khác chính là cảm thấy mình không có tư cách cự tuyệt Phó Thâm Trạch, Phó Thâm Trạch cứu mạng cậu, giúp cậu áo cơm không lo an cư ở chỗ này, lại đón cha mẹ cậu đoàn tụ với cậu, mà tính đến hiện giờ, hắn cũng chỉ mới nói một yêu cầu này với mình.
“Lúc trước Tứ thúc vì muốn Phó Huân tin rằng cháu đã chết, đã bày mưu tính kế giúp cháu, bây giờ Tứ thúc lại thay đổi chủ ý…” Giang Phi hít sâu một hơi, vừa không cam lòng vừa thận trọng hỏi: “Đây là vì sao? Không bằng Tứ thúc nói cho cháu, rốt cuộc Tứ thúc tính thế nào, hoặc là dự định dùng cháu làm cái gì để đối phó với Phó Huân, nói cho cháu hết toàn bộ, để cho trong lòng cháu có…có cân nhắc.”
“Ta chỉ muốn cháu có thể nghe ta, hơn nữa ta bảo đảm cháu có thể trở lui toàn thân trong tỉ đấu giữa ta và Phó Huân.” Phó Thâm Trạch chậm rãi nói: “Giang Phi, cháu hẳn may mắn có ta làm hậu thuẫn của cháu, nếu không bây giờ cháu sớm đã ở trong tay Phó Huân.”
Giang Phi cúi đầu nhìn mặt bàn, thấp giọng nói: “Hắn sắp phải đính hôn, cháu…cháu đối với hắn mà nói đã sớm là sự tồn tại không quan trọng, coi như để hắn biết cháu còn sống thì…thì làm sao.”
“Nếu cháu đã nghĩ như vậy, vậy càng không có đạo lý gì để cự tuyệt yêu cầu của ta.”
“Cháu…”
“Cháu cũng đừng quên, mạng của cháu, là do ta cứu.” Phó Thâm Trạch hơi nghiêng người nhìn chăm chú Giang Phi, hơi híp cặp mắt lại: “Ta không bá đạo như Phó Huân, nhưng ta tuyệt đối tuyệt tình hơn hắn, dĩ nhiên, ta cũng thông tình đạt lý hơn hắn. Người nghe lời ta, ta tuyệt sẽ không động vào hắn chút nào, cũng sẽ không để hắn đi làm chuyện tổn thương bản thân.”
Cả người Phó Thâm Trạch tản ra khí tức lạnh như băng mới khiến Giang Phi ý thức được mình đang đối mặt với một nhân vật nguy hiểm như thế nào. Khoảng thời gian này cậu đúng là sắp bị Phó Thâm Trạch ‘chăm sóc’ đến lơ là, một câu một chữ đều là cha nuôi, cơ hồ sắp coi hắn thành thân nhân rồi.
Giang Phi biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như cuối cùng cậu kháng cự thì sẽ tiêu hao kiên nhẫn của Phó Thâm Trạch, sợ rằng tình thế còn bất lợi hơn cả bồi hắn đi gặp Phó Huân.
Phó Thâm Trạch đúng là thông tình đạt lý hơn Phó Huân, ít nhất hắn không âm tình bất định như Phó Huân, chỉ cần mình phối hợp với hắn, tựa hồ sẽ không gặp vấn đề gì…Huống chi yêu cầu của Phó Thâm Trạch cũng không phải chuyện hại người, phạm luật gì, so với những chuyện hắn từng giúp mình thì đây quả thực là một cái nhấc tay.
Chẳng qua là dính dáng đến Phó Huân, mới khiến cho tất cả trở nên phức tạp…
“Vậy…vậy chỉ là theo ngài tham gia lễ đính hôn của hắn thôi sao?” Giang Phi hỏi: “Sau đó còn chuyện gì khác không?”
“Ta vẫn chưa nghĩ ra chuyện sau đó.” Phó Thâm Trạch nói: “Chờ nghĩ xong rồi ta sẽ nói cho cháu.”
Giang Phi âm thầm siết chặt bàn tay: “Cháu có thể nghe ngài nhưng ngài phải bảo đảm để ta không rơi vào tay của Phó Huân.”
“Cháu không phải mới vừa rồi còn nói cháu không còn quan trọng gì với nó sao?”
“Nếu thật sự không quan trọng, ngài sẽ không tìm cháu đâu.”
Phó Thâm Trạch bị câu phản bác này của Giang Phi làm cho sửng sốt, ngay sau đó liền khẽ cười một tiếng: “Hy vọng đến lúc đối mặt với Phó Huân, cháu vẫn có thể lấy khí thế như vậy.”
Giang Phi không nói gì.
“Tối mai ta phải tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, cháu đi cùng đi.”
“Tối mai?”
“Ừ, coi như là diễn tập trước, cháu sẽ không mất bình tĩnh chứ.”
“Bọn họ không biết cháu…” Mới vừa bị bắt nhận yêu cầu của Phó Thâm Trạch, trên mặt Giang Phi hiện ra oán khí rõ ràng, cậu lẩm bẩm: “Mất bình tĩnh sẽ bỏ lại ngài ở đó…”
Sau bữa tối, khi Giang Phi dọn dẹp bàn ăn vào phòng bếp, ở phòng khách Phó Thâm Trạch liền ôm lấy con mèo Ragdoll trêu chọc.
Giang Phi vốn chuẩn bị cho Phó Thâm Trạch một mâm trái cây, nhưng bởi vì tâm tình không tốt nên sau khi dọn dẹp phòng bếp xong rồi ra ngoài liền bày ra bộ dáng muốn tiễn khách.
Phó Thâm Trạch cũng không định ở chỗ này lâu, chuẩn bị rời khỏi căn hộ của Giang Phi. Trong lúc hắn mặc lại áo khoác trước đó cởi ra, Giang Phi đứng bên cạnh lại bất chợt đưa tay về phía mặt bên của hắn, theo bản năng, Phó Thâm Trạch liền bắt cổ tay Giang Phi lại, bởi vì dùng sức quá mạnh nên Giang Phi liền kêu một tiếng.
“Làm gì?” Phó Thâm Trạch lạnh lùng nói.
Ủy khuất vì bị oan thiếu chút nữa khiến Giang Phi quát lên: “Trên tóc mai của ngài có lông mèo, cháu chỉ là muốn giúp ngài lấy nó xuống.”
Phó Thâm Trạch sửng sốt, nhanh chóng buông tay ra, cũng giơ tay lên phủi tóc mai của mình một cái.
Giang Phi đau đến nước mắt cũng sắp rớt xuống nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể vừa xoa cổ tay như sắp nứt ra vừa nói: “Cháu sẽ không hại ngài, ngài phòng bị cháu như vậy làm gì?”
Phó Thâm Trạch thanh lãnh nói: “Ta không thích bị ai đụng chạm.”
“Biết rồi, lần sau cháu chú ý là được.” Giang Phi vừa nói, vừa ngước mắt liếc nhìn lông mèo vẫn còn dính trên tóc mai của Phó Thâm Trạch, buồn cười nhưng lại nhịn xuống: “Tại sao lại có lông mèo dính ở trên tóc ngài nhỉ, chỗ kia không phải…”
Giang Phi giống như nghĩ tới điều gì, đầu tiên là mặt đầy bất ngờ sau đó thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu cố gắng hé miệng nín cười, hồi lâu mới nói: “Tứ thúc ngài…ngài sẽ không dùng mặt nựng mèo chứ?”
Giang Phi bỗng nhiên phình bụng cười to, cậu vừa nghĩ tới chuyện nam nhân lạnh lùng chững chạc như Phó Thâm Trạch ôm mèo, chôn mặt vào người mèo vừa hít vừa chà, hình ảnh kia quả thực…
Nhìn bộ dáng cười to của Giang Phi, sắc mặt Phó Thâm Trạch liền tái xanh lại, khuôn mặt anh tuấn còn hiện lên chút ửng đỏ khó quan sát…
“Các người…Phó gia các người có phải đều rất thích mèo không.” Giang Phi cười khom cả người lại không cảm giác được chút gì nguy hiểm đến gần, một tay ôm bụng một ngón chỉ vào Phó Thâm Trạch, tiếp tục nói: “Cười nhạo cháu, các người cũng…Ngô…”
Lời Giang Phi còn chưa dứt, Phó Thâm Trạch đã chợt sải bước tiến lên, cúi đầu hôn lên môi Giang Phi, một tay hắn ôm eo Giang Phi, một tay dùng sức giữ gáy Giang Phi, bất ngờ không kịp đề phòng khiến Giang Phi trợn to cặp mắt cứng đờ tại chỗ, chờ khi kịp phản ứng mạnh mẽ phản kháng thì lại bị Phó Thâm Trạch ôm chặt hơn, dây dưa răng môi cũng càng thêm kịch liệt.
Giang Phi cắn vào môi Phó Thâm Trạch. Trong lúc Phó Thâm Trạch bị đau, cậu rốt cuộc cũng đẩy được Phó Thâm Trạch ra.
Giang Phi thở hồng hộc, khó tin cùng sợ hãi nhìn nam nhân trước mặt.
Mi tâm Phó Thâm Trạch nhăn chặt, tựa hồ cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi hành động của mình, hắn trầm ngâm một lúc lâu mới sắc mặt phức tạp nói: “Lần sau, không được phép chọc ta…”
Danh sách chương