Giang Phi dựa vào thân phận con nuôi của Phó Thâm Trạch sống ở cái thành phố này, đổi một tên mới là ‘Giang Cửu’, mà giấy khai sinh và một loạt giấy chứng nhận khác liên quan tới thân phận này đều đã đầy đủ, bất kỳ ai không quen Giang Phi thấy cũng sẽ không hoài nghi.

Giang Phi gần như không bước chân ra khỏi nhà, mệt mỏi cùng nhàm chán ở trong căn hộ vẽ tranh, tối rồi mới ra đi bộ, lại thêm khoảng thời gian này Phó Thâm Trạch thường xuyên đi công tác, cho nên hai người không thể nào gặp mặt, mặc dù bên ngoài đã có lời đồn đãi Phó Thâm Trạch nhận nuôi một đứa con nuôi nhưng gần như không có ai chân chính thấy được Giang Phi.

Phó Thâm Trạch rất tốt với Giang Phi, trên phương diện ăn ở đều thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của Giang Phi, ngay cả thủ hạ hắn cũng một mực cung kính với Giang Phi, còn nghe theo sai khiến của cậu.

Phó Thâm Trạch thường xuyên cho người mang quà nhỏ đến cho Giang Phi, thế nhưng không phải là tâm ý, mà bởi vì những thứ kia đều là quà nhân vật trong giới thương chính tặng hắn để lôi kéo lấy lòng Phó Thâm Trạch hắn, cũng có thể là quà người hâm mộ chú tâm chuẩn bị cho hắn, có đồ trang sức châu báu đắt tiền xa hoa, cũng có tranh chữ đồ cổ có giá trị kinh người.

Trừ một vài danh tích điển tàng Phó Thâm Trạch sai người đặt nó ở trong viện bảo tàng tư nhân của mình thì tất cả còn lại hắn đều mang cho Giang Phi, cũng không đếm xỉa tới Giang Phi sẽ khó xử hay cự tuyệt.

Giang Phi từ không được lễ vật của Phó Thâm Trạch, cũng chỉ có thể tạm thời bảo quản thay hắn, suy nghĩ chờ sau này mình rời đi, những thứ kia sẽ mang trả lại hết cho Phó Thâm Trạch mà những thứ châu báu đồ hiếm có giá trị hơn triệu, Giang Phi chỉ có thể gửi ở ngân hàng, trang sức có thể tích lớn thì để bên trong căn hộ, thể tích nhỏ thì bỏ vào trong két sắt, vì thế mà Giang Phi còn đặc biệt thay cửa nhà trọ cùng ổ khóa căn hộ mình thành loại chống trộm cao cấp.

Theo thời gian, Giang Phi không cẩn thận với Phó Thâm Trạch như ban đầu nữa, cậu vốn có chút tùy tiện, không biết suy xét sự việc, với một người chưa từng tổn thương cậu, còn dùng mọi cách chiếu cố mình thân ở nước lạ tha hương thì cậu căn bản không giữ được bao nhiêu phòng bị,

Dĩ nhiên, Giang Phi vẫn là không cách nào đối đãi với Phó Thâm Trạch như là cha nuôi, cái loại tin nhiệm, tôn kính cùng cảm kích đó khiến cậu càng muốn coi Phó Thâm Trạch thành bạn mình, hoặc là đại ca của mình…Người trước đó cũng chiếu cố cậu như thế, còn có Diệp Phong Miên.

Cũng bởi vì vậy mà Giang Phi ở trước mặt Phó Thâm Trạch còn tự nhiên cùng thoải mái hơn là ở trước mặt những tâm phúc của Phó Thâm Trạch hay là bạn làm ăn của hắn, kiểu chung sống như vậy khiến cho Phó Thâm Trạch đã quen với việc người khác lễ kính cùng nịnh nọt có phần hơi bất ngờ…

Nhưng Phó Thâm Trạch cũng không nói gì.

Giang Phi cầm đôi dép từ trên kệ giày ra đặt ở bên cạnh Phó Thâm Trạch rồi xoay người đi về phía phòng bếp, nói: “Không nghĩ tới anh tới nhanh như vậy, tôi còn chưa làm xong thức ăn đâu.”

Trên bàn ăn đã bày lên vài món Trung Hoa đầy đủ màu sắc bốc hơi nghi ngút, bên trong chiếc nồi sôi ùng ục đặt trên bếp ga là thịt trâu hầm với khoai tây thơm ngào ngạt. Giang Phi buộc tạp dề, tay đeo găng chống phỏng, từ trong lò nướng bưng ra con cá mới vừa nướng xong…Cái này cậu mới học ở trên mạng hai ngày trước.

“Không phải khổ cực như vậy.” Phó Thâm Trạch tựa vào cửa phòng bếp, cười như không cười nhìn Giang Phi đang nhanh nhẹn nêm gia vị: “Có thể ra ngoài ăn.”

“Ở đây mới có thể ăn món Trung chính thống.” Giang Phi  cười nói: “Tin tưởng tôi Phó tổng, tay nghề của tôi khá tốt.”

Phó Thâm Trạch nhìn nụ cười trên mặt Giang Phi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, hắn nhớ lại tin nhắn ngắn Giang Phi mới gửi hắn trước đây không lâu, cũng đoán ra Giang Phi ân cần như vậy là để tiếp theo được trở về thành phố Trung Nam với mình gặp mẹ cậu.

Phó Thâm Trạch cũng không nói toạc ra ngay mà hắn xoay người trở lại phòng khách, thờ ơ đánh giá tất cả bên trong căn hộ.

Sau khi Giang Phi vào ở nơi này, tổng cộng số lần Phó Thâm Trạch tới đây không vượt quá hai lần, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ngắm nghía nơi này.

Bên trong căn hộ cơ bản không có gì thay đổi, biến hóa lớn nhất chính là Giang Phi nuôi một con mèo Ragdoll chân ngắn bảy tám tháng có bộ lông dài trắng như tuyết, cặp mắt xanh thăm thẳm vừa lớn lại vừa tròn, giờ phút này đang lười biếng co lại thành một đoàn nằm trên ghế salon, nhìn cực kỳ mềm mại, đáng yêu.

Giang Phi bưng đĩa cá nướng sốt tương lên bàn, vừa quay đầu liền thấy Phó Thâm Trạch đang tựa lên ghế salon, ngồi trên bắp đùi hắn là một con mèo Ragdoll trắng như tuyết, giờ phút này vì được Phó Thâm Trạch gãi cằm cho mà thoải mái rướn cổ kêu meo meo.

“Nó lại không cào anh sao.” Giang Phi giật mình nói: “Lúc tôi mới ôm nó về, nó thường xuyên cắn tôi, tôi dỗ nó cả tuần mới được.”

“Vậy à? Xem ra con mèo này có duyên với ta.”

“Hàng xóm dọn nhà hỏi tôi có muốn không, tôi thấy nó đáng thương liền nhận nó về.” Giang Phi vừa cởi tạp dề ngang hông vừa nói: “Vừa vặn tôi cũng thích mèo, trong nhà tôi còn có một con nữa, là con mèo màu vàng quất, béo không chịu được…Phó tổng, ăn cơm được rồi.”

Phó Thâm Trạch rửa tay rồi ngồi trước bàn ăn, Giang Phi liền xếp bát đũa ngay ngắn trước người hắn, cũng đặc biệt múc một bát canh nóng đặt ở trong tay Phó Thâm Trạch.

“Tại sao lại gọi là Phó tổng chứ.” Phó Thâm Trạch nói: “Trong tin nhắn không phải còn gọi ta là cha nuôi sao…”

Giang Phi có chút lúng túng cười nói: “Âm thầm thì không…không gọi như vậy, có chút kỳ quái.”

Trong tin nhắn gọi như vậy, Giang Phi chỉ là muốn có được sự tốt bụng của Phó Thâm Trạch mà thôi.

“Nhưng quan hệ hiện giờ của chúng ta, gọi là Phó tổng có phải quá khách khí rồi hay không.” Phó Thâm Trạch có thâm ý khác nói.

Khách khí? Giang Phi suy nghĩ kĩ càng lại cũng cảm thấy vậy, Phó Thâm Trạch là ân nhân của cậu, đối đãi với cậu còn thân thiết hơn cả cháu của hắn, cậu gọi Phó tổng như vậy trái lại thành quá khách khí.

“Nhưng gọi nuôi…cha nuôi vẫn là…vẫn là quá…” Giang Phi lúng túng, bật thốt lên: “Nếu không tôi gọi ngài là ca đi, là Thâm ca, thế nào?”

Phó Thâm Trạch đang nếm thử canh Giang Phi làm liền bị một tiếng ‘ca’ của Giang Phi khiến cho thiếu chút nữa sặc nước.

“Cậu muốn gọi ta là ca?” Phó Thâm Trạch dở khóc dở cười: “Cậu cảm thấy mình đồng lứa với ta à?”

Giang Phi có chút không phục: “Nhưng anh cũng chỉ hơn ba mươi thôi, cũng không phải người năm sáu chục tuổi, không ai cho rằng tôi là con trai anh.”

Trên người Giang Phi thỉnh thoảng toát ra cái sự bướng bỉnh trẻ con khiến Phó Thâm Trạch cảm thấy rất thú vị, hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Vậy những lúc riêng tư cậu gọi ta là Tứ thúc đi.”

Lúc này Giang Phi mới thỏa hiệp, sau đó rất ân cần đẩy đĩa tôm he muối ớt đến trước mặt Phó Thâm Trạch nói: “Nếm thử chút, Tứ thúc nếm thử đi.”

Phó Thâm Trạch nếm thử một miếng, đối diện với khuôn mặt đầy mong đợi nhìn hắn của Giang Phi, tựa như một đứa trẻ con đang cầu xin được khen ngợi.

Đáy lòng Phó Thâm Trạch buồn cười khó hiểu, hắn cố tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu một cái: “Ừ, cũng không tệ lắm.”

Mặt Giang Phi tràn đầy mừng rỡ, cậu hơi thẳng lưng, sau đó nghiêm trang lại thận trọng mở miệng nói: “Tứ thúc, cháu…cháu có chuyện muốn thương lượng với ngài.”

Phó Thâm Trạch nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, Giang Phi liền tiếp tục nói: “Trước đó cháu đã nhắn tin với ngài, chính là…chính là đã hơn hai tháng rồi, cháu muốn trở về thành phố Trung Nam gặp cha mẹ, ngài xem có được không?”

Giang Phi không phải là không thể rời khỏi nơi này, bên cậu cũng có điện thoại di động, lúc nào cũng có thể liên lạc với mẹ mình nhưng cậu nhớ kỹ lời dặn dò cùng ân tình của Phó Thâm Trạch, cũng muốn coi Phó Thâm Trạch cơ trí suy nghĩ chu toàn thành người chỉ huy hành động của mình, hiện tại có rất nhiều chuyện muốn thương lượng với Phó Thâm Trạch, đây cũng là tôn trọng và tín nhiệm của cậu dành cho hắn.

“Đã quá lâu rồi.” Phó Thâm Trạch nói: “Cái này không thành vấn đề.”

Giang Phi mừng rỡ không thôi, nhưng nghĩ lại thấy mình được Phó Thâm Trạch chiếu cố lâu như vậy, Phó Thâm Trạch lại không có nói muốn cậu làm cái gì liền không khỏi có chút kỳ quái.

“Vậy…vậy bây giờ cháu có thể về bất cứ lúc nào sao?”

“Cũng không cần.” Phó Thâm Trạch cười nhạt: “Ta đã phái người đi đón cha mẹ cháu.”

Giang Phi cả kinh.

“Không có bất ngờ gì xảy ra thì sáng ngày mai họ có thể tới nơi này.” Phó Thâm Trạch nói: “Bây giờ cháu về cũng chỉ là giúp mẹ cháu cùng nhau rời khỏi thành phố Trung Nam, nếu như vậy, vậy coi như là đưa mẹ cháu sang bên này sống, ý nghĩa cũng giống nhau, hơn nữa ở chỗ ta, cho dù sau này Phó Huân có phát hiện cháu còn sống thì cháu vẫn có thể sống vô tư vô lo như thường.”

Giang Phi kinh ngạc nhìn Phó Thâm Trạch: “Tứ thúc ngài…”

“Làm sao? Không muốn để mẹ cháu sang đây dưỡng lão?”

“Không không.” Giang Phi vội vàng khoát tay: “Cháu không có ý này, cháu chỉ là cảm thấy…Cảm thấy ngài…ngài đối với cháu thực sự quá tốt, tốt đến mức cháu có chút không dám tin.”

Kỳ thực Giang Phi vốn là định mang cha mẹ rời khỏi nước, cái đầu tiên cậu suy tính chính là thành phố ở hiện tại của mình, một là có chút hiểu biết về nơi này khi sống một khoảng thời gian ở đây, hai là nơi này là nơi thế lực Phó Thâm Trạch bao phủ, coi như có ngày Phó Huân phát hiện cậu còn sống thì hắn cũng chưa chắc dám tùy ý làm bậy ở chỗ này, chờ qua mấy năm nữa, khi gió êm sóng lặng rồi, cậu lại về nước sống cùng với cha mẹ.

Giang Phi đột nhiên bật dậy khỏi ghế, trịnh trọng khom người với Phó Thâm Trạch, cậu cực kỳ khắc chế cảm kích trong lòng nói: “Cám ơn Tứ thúc, cám ơn Tứ thúc…Mặc dù…mặc dù cháu không có ích gì nhưng nếu như sau này Tứ thúc có gì cần cháu giúp, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu nhất định sẽ dùng hết toàn lực trợ giúp.”

“Hiện tại vừa vặn ta có chuyện cần cháu…” Phó Thâm Trạch tựa hồ đang chờ những lời này của Giang Phi.

Nghe được Phó Thâm Trạch nói như vậy, trong lòng Giang Phi trái lại thả lỏng, cậu luôn nghĩ không ra mục đích Phó Thâm Trạch giúp mình, cũng thường xuyên trong lúc suy đoán mà cảm thấy bất an, bây giờ Phó Thâm Trạch rốt cuộc cũng nói ra, cũng coi như là giúp trong lòng cậu nắm chắc được sự việc.

“Vâng, Tứ thúc ngài nói đi.” Giang Phi nói: “Chỉ cần cháu có thể làm được, cháu nhất định sẽ dùng hết khả năng.”

“Biết không? Phó Huân định đính hôn.”

Phó Thâm Trạch vừa dứt lời, biểu tình trên mặt Giang Phi liền cứng đờ lại.

Phó Huân, đính hôn?

Cùng Phó Nam sao?

Hô hấp Giang Phi hơi dồn dập, ngay sau đó đáy lòng cười thê lương…

Tiến triển, thật đúng là nhanh a.

Bắp thịt bên miệng Giang Phi run rẩy mấy cái mới khàn khàn nói: “Cái  này…cái này có liên quan tới Tứ thúc và cháu sao?”

“Đương nhiên là có quan hệ rồi, nó phái người đưa thiệp mời cho ta, ta định để cháu bồi ta đi tham gia lễ đính hôn của nó.”

Giang Phi luống cuống: “Cháu…cháu cũng phải đi?”

“Ừ, lấy thân phận là con nuôi của ta.” Phó Thâm Trạch như có điều suy nghĩ cười nói: “Ta trái lại rất mong đợi dáng vẻ của nó khi thấy cháu.”

“Cháu làm nhiều như vậy chính là để Phó Huân cho rằng cháu đã chết, nhưng hiện tại Tứ thúc lại muốn cháu đưa mình đến trước mặt hắn,  đây…đây không phải là đi chết sao?”

Giang Phi ngày càng không nhìn thấu suy nghĩ của Phó Thâm Trạch.

“Cháu không tin ta có thể giữ được cháu?” Phó Thâm Trạch nói: “Ta đưa cha mẹ cháu về đây, chính là không để Phó Huân nó bắt được nơi yếu hại của cháu mà điều khiển cháu.”

“Không, cháu tin Tứ thúc, cháu chỉ là…chỉ là sợ…”

“Sợ Phó Huân?” Phó Thâm Trạch cười một tiếng: “Tại sao phải sợ nó? Giang Phi, vừa vặn ngược lại, bây giờ cháu không có bất kỳ nỗi lo về sau nào, nên làm chính là nghênh kích chính diện nó…”
***Nói thật là dùng xưng hô chú – cháu có hơi…., nhưng biết sao được Tứ thúc mà:>>>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện