Phó Huân mắt thấy toàn bộ kế hoạch bị bại lộ, sau giây kinh sợ ngắn ngủi liền khôi phục lại sự tỉnh táo, một phen giải thích đã đến bên miệng, định chuẩn bị giải thích với Phó Chấn.

Nhưng Phó Huân vừa muốn đi tới bên cạnh Phó Chấn thì Phó Chấn liền mở miệng nói: “Cứ ngồi đàng hoàng, không cần giải thích.”

Ánh mắt Phó Chấn dửng dưng, nhìn qua cũng không nổi nóng. Phó Huân đột nhiên nhớ tới lời Phó Chấn nói trước đó, lão đã sắp chết, sự trung thành của Phó Huân hắn dành cho lão đã không còn quan trọng.

Tựa hồ lão chỉ muốn một người thừa kế qua được cả hai cửa ải thực lực và tâm tính, chỉ cần có thể quản lý tập đoàn thương nghiệp của lão cho thật tốt, không cần phải thề trung thành với một người sắp chết.

“Vâng.”

Phó Huân bất an ngồi trở về ghế salon, hắn đã âm thầm dùng ** điện tử mini bỏ túi trên người truyền tình huống bất ngờ cho thủ hạ bên ngoài, chỉ cần tiếp theo nguy hiểm đến tính mạng, Phó Huân sẽ lập tức ra lệnh cuối cùng cho thủ hạ.

Dĩ nhiên, đây là kế sách phòng bị khi gặp tình huống xấu nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, Phó Huân sẽ không làm vậy.

“Một đời người ít nhất phải có một lần bị tình cảm thao túng, năm đó ta đối với mẹ con cũng vậy, ta cũng là sau khi nàng chết mới không còn bận lòng với bất cứ cái gì nữa, làm việc trở nên quả quyết…”

Lời của Phó Chấn càng ngày càng khiến Phó Huân cảm thấy lão sẽ không truy cứu mình chuyện hiện giờ, mà Giang Phi hoàn toàn trái ngược lại, cậu gần như tan vỡ mà ý thức được, tiếp theo Phó Chấn nhất định sẽ lấy mạng mình…

Giang Phi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía người duy nhất trong bao sương có thể giúp cậu, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo tựa như máy móc của Phó Huân nhất thời cả người lại phát rét.

Tuyệt vọng cùng sợ hãi trước cái chết khiến Giang Phi không kiềm chế được mà đứng lên lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng đột nhiên va phải một người, Giang Phi quay đầu nhìn, mới phát hiện không biết từ lúc nào một tên thủ hạ lực lưỡng của Phó Chấn đã đứng đằng sau mình, tựa hồ là để phòng cậu thình lỉnh tẩu thoát.

Hai chân Giang Phi run rẩy như đã nhũn cả ra, cậu quay đầu nhìn về phía Phó Huân lần nữa, cũng nhỏ giọng nói: “Phó…Phó Huân…”

“Cậu ta tựa hồ đang gọi con…” Phó Chấn nhàn nhạt nói.

Phó Huân hơi khom người với Phó Chấn, mặt đầy thành thật nói: “Cha, Phó Huân tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm giống vậy nữa, xin cho con một cơ hội để chứng minh mình.”

“Chứng minh thế nào?”

“Cho con một khẩu súng, tự tay con chấm dứt cậu ta.”

Sắc mặt Giang Phi tái nhợt như tờ giấy, há miệng ra lại không phun ra được chữ nào.

“Dùng súng giải quyết quá nhanh, không có thời gian để đổi ý, lại càng không có khả năng cứu vãn, loại phương thức này, không thử nghiệm được quyết ý của con.” Phó Chấn vừa nói, vừa chỉ vào chiếc hộp đen đã sớm đặt ở trên bàn trà nhỏ, chậm rãi nói: “Ở trong đó có hai ống tiêm tĩnh mạch, thuốc bên trong một cái có thể lấy mạng của một người trong vòng năm phút, cái khác thì chỉ có thể cứu mạng của một người trong vòng năm phút mà thôi.”

Phó Chấn nói xong, Freed liền đi lên trước, lấy ra một ống tiếm chứa chất lỏng màu xanh biếc ở trong hộp, sau đó cầm ống tiêm, mặt không cảm xúc đi về phía Giang Phi.

Giang Phi cực kỳ hoảng sợ, vừa định chạy trốn thì lại bị nam nhân sau lưng ấn trên mặt đất, sau đó một tên thủ hạ khác cũng tiến lên hỗ trợ, hắn bắt lấy tay phải của Giang Phi, cũng kéo tay áo của Giang Phi lên đến đầu vai.

“Không…không muốn!!” Giang Phi khóc lóc gào to: “Phó Huân! Phó Huân!”

Freed chích ống tiêm vào cánh tay Giang Phi, rất nhanh liền đẩy toàn bộ chất lỏng trong ống vào trong máu thịt của cậu.

Freed đứng lên, cũng bảo thủ hạ buông Giang Phi ra.

Giang Phi ngã xuống đất, cả người run rẩy, đầu tiên là cảm thấy thân thể phát rét, tứ chi mềm nhũn mất lực, sau đó liền cảm thấy cổ họng dâng lên một trận ngọt tanh, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi.

“Con không phải chỉ có một sự lựa chọn.” Phó Chấn nói: “Con có thể trong vòng năm phút này tiêm ống còn lại cho cậu ta, như vậy cậu ta liền có thể sống sót, nhưng cái này lại đánh mất tất cả những gì con vốn tưởng rằng có thể có.”

Phó Huân tựa như pho tượng bị khoét rỗng ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Giang Phi trên đất nhưng lại không ai có thể nhìn ra bất kỳ ưu tư gì trong cặp mắt kia của hắn.

“Phó…Huân…”

Giang Phi chật vật gào khóc, mấy lần cậu định đứng lên nhưng đều thất bại, theo thời gian, Giang Phi hộc máu càng thêm nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

“Anh nói…sẽ …cứu tôi…Phó Huân…” Giang Phi cách Phó Huân không xa, rất nhanh liền dịch đến bên chân Phó Huân, cậu kéo chân quần tây của Phó Huân, thanh âm xen lẫn với máu tươi nghẹn ngào tuôn ra: “Tôi không muốn…chết…cứu…cứu tôi…Phó Huân…ca…cứu em…”

Mắt Phó Huân nhìn về phía trước, không nhúc nhích như cũ, trừ mấy ngón tay khẽ run ra thì gần như so với một khắc trước vẫn không có bất kỳ biến hóa gì.

Năm phút, dài hơn Phó Huân tưởng tượng rất nhiều, mà trong thời gian cực kỳ dài này, hai chân, hai tay, thậm chí bắp thịt trên mặt của Phó Huân, đều tựa như ngâm trong nước đá mà giá lạnh thấu xương, tê dại đến mất đi cảm giác.

“Anh…đáp ứng tôi…sẽ không để…tôi chết…” Thanh âm Giang Phi ngày càng yếu ớt nhưng thanh âm cũng ngày càng lạnh dần: “Anh…là một tên lừa đảo…Phó Huân anh…anh là một…tên lừa đảo…tôi hận…anh…hận…”

Thanh âm Giang Phi rốt cuộc cũng biến mất, tay đang nắm lấy ống quần Phó Huân của cậu cũng chợt buông ra mà rơi xuống trên chân Phó Huân. Lúc này con ngươi Phó Huân mới chậm rãi rủ xuống, rơi trên người Giang Phi.

Giang Phi không tiếng động nằm ở bên chân Phó Huân, hai mắt nhằm nghiền…

Phó Huân muốn động đậy nhấc cái chân mà tay Giang Phi đang đặt kia lên, lại phát hiện rằng hai chân mình đã không nghe sai khiến nữa, hoặc là nói toàn bộ nửa người dưới tựa như không còn tri giác.

“Hội nghị sắp bắt đầu.” Phó Chấn nói với Phó Huân: “Đừng tới trễ.”

Hồi lâu, mới nghe được trong miệng Phó Huân vang lên một tiếng nặng nề trống rỗng: “Vâng.”

Freed lệnh hai tên thủ hạ kéo thi thể Giang Phi đi, sau đó đẩy xe lăn Phó Chấn rời khỏi phòng bao.

Sau khi Phó Chấn rời đi, Phó Thâm Trạch cũng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng bao, trước khi đi còn thâm ý nói với Phó Huân: “Cuộc tranh đấu giữa cháu và Phó Chấn sắp kết thúc, cái này cũng đại biểu trò chơi giữa chúng ta sắp bắt đầu…”

Giờ phút này trong đầu Phó Huân ù ù, tinh thần hỗn loạn. Sau khi Phó Chấn rời đi, mặt nạ cải trang vẻ trấn định trên mặt hắn liền rạn nứt, cho nên hắn căn bản không có lòng dạ nào đi đáp lại lời Phó Thâm Trạch.

Một lúc lâu sau khi Phó Thâm Trạch rời khỏi phòng bao, Phó Huân mới chậm rãi đứng dậy, kết quả mới vừa bước một bước thì thân thể lại đột nhiên khuỵu xuống, được Ngô Thân đi vào nhanh chóng đỡ lấy cánh tay.

“Phó tổng…” Ngô Thân nói: “Ngài không sao chứ.”

Phó Huân khoát tay một cái, phát ra thanh âm có phần khàn nhỏ: “Không sao.”

Trong lúc đi ra khỏi câu lạc bộ, Phó Huân cảm thấy ánh sáng bên ngoài có hơi chói mắt, hình ảnh trước mắt hiện lên tầng tầng lớp lớp, đại não mê man, môi phát khô, tứ chi mất lực…

Ngô Thân gọi Phó Huân mấy tiếng, Phó Huân mới hậu tri hậu giác được mà quay đầu nhìn về phía hắn: “Làm sao?”

“Phó tổng, nên lên xe rồi.” Ngô Thân nhẹ giọng nói: “Đừng để bên phía Phó lão tiên sinh chờ lâu.”

“Ừ.” Phó Huân tựa như uể oải nói: “Đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện