Tay Giang Phi bị ở trói ở sau lưng, mắt đeo bịt mắt, sau khi được Ngô Thân mang vào, chân liền lảo đảo một cái rồi trực tiếp ngã xuống trước mặt mọi người.

Giang Phi dứt khoát ngã xuống đất, mím chặt miệng, khẩn trương đến mồ hôi lạnh thấm ướt cả tóc mai. Hô hấp của Giang Phi cũng hơi nặng nề, cậu biết một khi mình bị đoán được lớp ngụy trang thì hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

Lúc này, cậu chỉ có thể tín nhiệm hoàn toàn vào Phó Huân.

“Lấy bịt mắt của cậu ta ra.” Phó Thâm Trạch ra lệnh cho thủ hạ bên người.

Mấy giây sau, bịt mắt trên mắt Giang Phi đột nhiên bị giật ra, thình lình có ánh sáng chói mắt khiến một lúc lâu cậu mới thích ứng nổi, ngay sau đó Giang Phi liền tìm được Phó Huân bên trong thân ảnh của đám người trước mắt.

Phó Huân ngồi ngay ngắn trên ghế salon một người cách cậu hai thước, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.

“Giang tiên sinh, nhìn phía này.” Phó Thâm Trạch khẽ cười một tiếng.

Giang Phi quay đầu nhìn về phía Phó Thâm Trạch. Bất an cực độ khiến sắc mặt cậu tái nhợt, nhìn như vậy, trái lại còn chân thực hơn cả diễn xuất.

Phó Thâm Trạch đứng dậy, đi tới bên cạnh Giang Phi chậm rãi ngồi xuống, híp mắt cười nhìn Giang Phi, không nhanh không chậm nói: “Biết Phó Huân mang cậu tới là vì sao không?”

Giang Phi hít sâu một hơi, tỏ vẻ tuyệt vọng bực tức: “Không phải muốn dùng mạng tôi chứng minh cho chính hắn à? Xem như là tôi nhìn lầm…Tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho các người.”

Phó Thâm Trạch cười nhẹ một tiếng: “Vậy bây giờ cậu vẫn thích nó à?”

“Tôi hận không giết được hắn!” Giang Phi lớn tiếng nói.

“Tôi biết cậu có cha mẹ, bạn bè, sự nghiệp ở thành phố Trung Nam. Cậu nhất định rất muốn sống…” Phó Thâm Trạch có thâm ý khác nói: “Bây giờ tôi cho cậu cơ hội, chỉ cần cậu làm được, hôm nay cậu có thể sống sót rời khỏi đây.”

Giang Phi sửng sốt…Hướng đi của sự việc tựa hồ có cái gì đó không đúng.

Phó Huân vẫn luôn ung dung thản nhiên liền nhíu mày một cái: “Tứ thúc ngài có ý gì? Đây là khảo nghiệm của cha dành cho cháu, ngài…”

“Cứ nghe Tứ thúc của con đi.” Phó Chấn bỗng nhiên chậm rãi mở miệng nói.

Trong lòng Phó Huân càng thêm bất an, hắn cơ hồ có thể khẳng định, trước khi hắn đến nơi này, Phó Chấn và Phó Thâm Trạch đã tính toán gì đó.

“Vâng.”                

Phó Huân nhẹ giọng trả lời. Tay đặt lên đùi nhưng lại âm thầm nắm chặt, hắn nhìn về phía Giang Phi, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

“Cởi dây thừng cho Giang tiên sinh.” Phó Thâm Trạch bỗng nhiên ra lệnh thủ hạ.

Một nam nhân tiến lên gỡ cái ràng buộc trên cổ tay Giang Phi xuống, cũng đỡ Giang Phi từ dưới đất dậy. Trong lòng Giang Phi bồn chồn, suy nghĩ mình có phải không cần dựa vào Phó Huân cũng có thể vượt qua được kiếp này hay không.

“Nói thật với ta, mấy ngày qua Phó Huân có bàn kế hoạch gì với cậu không.” Phó Thâm Trạch hỏi.

“Kế…kế hoạch?”

Vẻ mặt Giang Phi ngẩn ra, trực giác nói rằng Phó Thâm Trạch này đã biết, mà Phó Huân cách đó không xa nghe câu này, thần kinh cũng chợt căng thẳng.

“Đúng vậy, cái gì cũng được, chỉ cần là ta không biết.” Phó Thâm Trạch nói: “Hoặc là Phó Huân nó có kế hoạch gì lừa chúng ta, cậu cũng có thể nói, chỉ cần có thể nói thứ khiến tôi cảm thấy có phân lượng, hôm nay liền bỏ qua cho cậu, thậm chí sẽ lập tức sắp xếp người đưa cậu về thành phố Trung Nam.”

“Cháu nghe không hiểu lời của Tứ thúc.” Phó Huân trầm giọng nói: “Sao cháu lại làm ra chuyện lừa ngài và cha được chứ.”

“Cháu cũng không cần khẩn trương, Tứ thúc ta cũng chỉ là hỏi một chút.” Nói xong, Phó Thâm Trạch liền quay đầu tiếp tục nhìn Giang Phi: “Phó Huân nó phản bội tình cảm của hai người, cho nên bây giờ cậu không cần phải trung thành với nó, biết cái gì thì nói ngay, đây là đang cứu bản thân cậu.”

Khóe miệng Giang Phi không tự chủ giật giật hai cái, ánh mắt theo bản năng dời về phía Phó Huân, giờ phút này ánh mắt Phó Huân cũng đang nhìn chằm chằm mình, cái ánh mắt âm u kia giống như là cảnh báo, lại lộ ra vài phần bất an.

“Anh…anh nói thật sao?” Giang Phi cẩn thận chứng thực: “Sẽ không lừa tôi? Phó Huân hắn…hắn thế nhưng là cháu ruột của anh, các người sẽ bởi vì hắn mà…mà bỏ qua cho tôi?”

“Gia chủ nắm quyền cao nhất ở Phó gia ở đây, ta cũng không dám nói bừa. Ngoài ra ở Phó gia, ràng buộc thân tình không cứu được tội danh phản bội.”

Giang Phi biết lòng người trong Phó gia hiểm ác, nhìn Phó Huân cũng biết người nhà này không mấy người là sinh vật có cảm tình, nhưng cậu vẫn không dám tin tiểu nhân vật như cậu có thể khơi mào mẫu thuẫn của người Phó gia, có lẽ coi như cậu bán đứng hết Phó Huân thì người Phó gia cũng không có khả năng bỏ qua cho cậu.

Giang Phi cậu cũng không phải là người có thân phận, những lão đại này, ai lại quan tâm thất tín với một tiểu nhân vật không có chút giá trị nào chứ, mà nếu tiếp tục đi theo kế hoạch của Phó Huân, có lẽ còn có một con đường sống.

Chỉ là…chỉ là Phó Huân cũng có phải thứ gì tốt đâu, những lời này của Phó Thâm Trạch hiển nhiên là ám chỉ hắn đã biết gì đó, nếu kế hoạch của cậu và Phó Huân đã sớm bị đoán được vậy cậu chẳng phải chết không thể nghi ngờ gì sao, thà như vậy, trái lại không bằng tin Phó Thâm Trạch, ít nhất còn có thể phản công Phó Huân đáng giận một cái.

Nhưng là…

Phó Thâm Trạch và Phó Huân đều không phải thứ tốt.

Lựa chọn tin tưởng ai, sợ rằng xác suất còn sống đều như nhau.

Phó Huân vẫn nhìn chằm chằm Giang Phi, trong đầu đã nghĩ ra mấy sách lược ứng đối, trực giác hắn nói rằng Giang Phi sẽ phản bội hắn.

“Phó Huân hắn từng âm thầm nói xấu anh, cái này có tính không?” Giang Phi bỗng nhiên nói với Phó Thâm Trạch: “Hắn nói anh âm hiểm xảo trá, còn…còn ngu muội ngoan cố.”

Trong phòng bao hoàn toàn yên tĩnh.

Nụ cười tà trên mặt Phó Thâm Trạch rút hết, đáy mắt bắn ra phong quang nguy hiểm: “Chỉ những thứ này?”

Giang Phi chớp mắt một cái, thận trọng nói: “Dĩ nhiên không chỉ những thứ này, hắn mắng còn nhiều thứ khó nghe hơn, hắn còn nói anh háo sắc thành tính, còn…”

“Thứ ta muốn biết không phải những thứ này!” Phó Thâm Trạch ngắt lời.

“Nhưng…chỉ có những thứ này thôi.”

Lòng bàn tay đang nắm chặt của Phó Huân hơi buông lỏng, thời điểm không ai phát giác liền yên lặng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hơi híp mắt nhìn về phía Giang Phi…

Người này lại…

“Tứ thúc, ngài đừng nghe người này nói bậy bạ.” Phó Huân cười nói: “Đây là cậu ta trước khi chết muốn khích bác quan hệ chú cháu giữa chúng ta, cháu đối với ngài, cũng kính trọng giống như đối với cha vậy.”

Phó Thâm Trạch không nói gì, xoay người trở lại ghế salon ngồi xuống,  nói với Phó Chấn: “Em không còn lời gì có thể nói.”

Phó Chấn cười hai tiếng rồi quay lại nói với Phó Huân: “Tên Giang Phi này tựa hồ rất yêu con, không chịu tiết lộ chút nào về kế hoạch của con, con thật sự không tiếc cho cậu ta à.”

Lời Phó Chấn làm chuông báo động trong lòng Phó Huân vang lên, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao cha lại nói như vậy?”

“Ta cũng sắp chết rồi, căn bản không cần con trung thành, chỉ là con bí quá hóa liều vì nam nhân này, quả thực khiến ta rất bất an.”

Sắc mặt Phó Huân kinh biến.

Một giây trước sự việc còn chuyển biến tốt, giờ khắc này này tựa như đột ngột thay đổi! Phó Chấn tiếp tục nói: “Ta vốn tưởng rằng con yêu nam nhân này chỉ là diễn trò, bây giờ nhìn lại thì ra không phải như vậy, cái này cũng uổng ta thiết kế một trận…Phó Huân, đây là lần đầu tiên trong mười năm qua con xử trí theo cảm tính như vậy.”

Phó Huân bật dậy khỏi ghế ngồi: “Cha, con…”

Phó Chấn hơi giơ tay lên ngăn lại lời giãy bày của hắn, sau đó nhàn nhạt nói: “Freed đi theo ta nhiều năm như vậy, sao có thể tùy tiện bị con thu mua, thiếp thân mà ta chọn lựa, cho dù mạng ta không còn bao lâu thì cũng không có khả năng phản bội ta.”

Một cỗ hàn ý dâng từ lòng bàn chân lên, Phó Huân kinh sợ nhìn về phía Freed bên cạnh Phó Chấn.

Giờ phút này sắc mặt Giang Phi lại tái nhợt, trong lòng chỉ còn lại một câu lẩm bẩm, xong rồi…

Hoàn toàn xong rồi.

Có lẽ mới vừa rồi cậu hẳn nên lựa chọn tin tưởng Phó Thâm Trạch!

Freed đi về phía Giang Phi, thân thể Giang Phi không tự chủ lùi về phía sau, kết quả lại bị hai tên tráng hán tiến về phía trước giữ hai tay lại.

Freed nhanh chóng xé lớp ngụy trang trên cổ Giang Phi, đó là một lớp da nhân tạo mỏng dày vừa phải, bên trong lớp ghép đều là máu tươi, bởi vì lúc đầu Giang Phi tận lực dựng cổ áo lên, cho nên người bình thường rất khó phát hiện.

Đó là đạo cụ dùng để biểu diễn cảnh cắt yết hầu.

Tiếp theo Freed lại bóp hai gò má Giang Phi, dùng một cái nhíp lấy viên thuốc to chừng hạt gạo trong kẽ răng ra. Dịch thuốc bên trong có thể khiến người ta rơi vào trạng thái chết lâm sàng, ít nhất người ngoài nghề sẽ khó mà phát hiện.

Ban đầu trong kế hoạch tất cả những thứ này đều là Freed động thủ, cho nên đây vốn là một kế hoạch không chút sơ hở.

Nhưng bây giờ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện