Giữa bệ cửa sổ và phòng ngủ có đặt một ô cửa sổ sát đất rộng bằng cả mặt tường, một cánh cửa kính nối liền hai bên, Giang Phi đi tới trước cửa, kéo cánh cửa ra.

Sau lưng truyền tới tiếng vang, Phó Huân giống như chim sợ ná mà chợt xoay mình lại, trong chốc thoáng ánh mắt lạnh như băng, như mũi đao bắn tới.

Giang Phi ngẩn ra, ôn nhu trên mặt nhất thời cứng đờ rồi chuyển sang sợ hãi, cậu vừa định giải thích liền thấy sắc mặt Phó Huân đã khôi phục như thường, hắn ung dung cúp điện thoại vẫn đang nói chuyện trong tay, sau đó nhìn Giang Phi nhẹ giọng nói: “Sao em lại ra đây?”

Trong đầu Giang Phi không đuổi được cái ánh mắt sắc bén lại thêm tràn đầy phòng bị của Phó Huân mới vừa rồi, giờ phút này cậu cười cũng cực kỳ miễn cường: “Cảm thấy bên ngoài gió lớn, liền…liền mang áo cho anh.”

Giang Phi vừa nói vừa đi lên trước, khoác áo ngủ màu trắng được làm từ vải bông trong tay lên trên người Phó Huân, lòng bàn tay lướt nhẹ qua cánh tay lạnh như băng vì bị gió thổi của hắn, Giang Phi đau lòng nói: “Điện thoại gì không thể nhận ở trong phòng mà phải chạy ra bên ngoài nhận.”

“Bên phía thành phố Trung Nam gọi tới, chuyện làm ăn thôi.” Phó Huân ôm lấy eo Giang Phi, cúi đầu hôn lên gò má ấm áp bóng loáng của cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Còn không phải lo lắng quấy rầy đến em sao.”

“Vậy anh đâu cần đến mức phòng em như phòng cướp chứ?” Giang Phi bất mãn nói: “Em cũng không phải người ngoài, cho dù biết chuyện gì của anh, em cũng sẽ không nói với bên ngoài.”

Phó Huân khẽ cười nói: “Anh sao lại đề phòng em được, chỉ là trải qua nhiều chuyện nên đối với bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng không khỏi có chút quá nhạy cảm.”

Giang Phi cũng tin lời giải thích của Phó Huân, hai cánh tay ôm lấy eo Phó Huân, hơi ngước đầu ôn nhu nhìn hắn: “Vì em mà anh không thể nào cầm quyền được Phó gia, Phó Huân, trong lòng anh…trong lòng có oán trách em hay không?”

“Mười năm nay anh cố gắng là để thừa kế tất cả của Phó Chấn, hiện nay không chỉ có cố gắng đổ sông đổ bể mà ngay cả công ty của chính anh cũng không giữ được nữa.” Ánh mắt Phó Huân thâm trầm nhìn Giang Phi: “Trái lại anh muốn hỏi em, Giang Phi, em sẽ chê anh hai bàn tay trắng sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi, em nguyện ý lấy tất cả của em ra để nuôi anh, em đây cũng không phải ăn nói tùy tiện.” Giang Phi cười nhẹ giọng: “Còn nhớ mấy tháng trước lúc chúng ta mới gặp mặt không? Anh lừa em, nói cần một khoản tiền, không thì anh sẽ nguy hiểm đến tính mạng, khi đó em đập nồi bán sắt vay tiền, đánh cược hết tất cả của mình để giúp anh, có một đoạn quá khứ như vậy, anh hẳn đã sớm hiểu cách làm người của em.”

Tựa hồ đang nhớ lại đoạn qua lại kia mà sắc mặt Phó Huân dần dần trở nên phức tạp, ánh mắt cũng từ từ khiến người khác đoán không ra.

Phó Huân buông Giang Phi, xoay người đi tới trước lan can, mặt không cảm xúc nhìn màn đêm, nhàn nhạt nói: “Anh là loại người để khôi phục lại quyền lực mà không chừa thủ đoạn nào, cũng là người cho tới bây giờ hiếm khi thật lòng với ai, cho dù là vậy, em vẫn tin tưởng anh như cũ?”

“Có lẽ trước anh là loại người đó, nhưng bây giờ khẳng định không phải.”

Phó Huân quay đầu nhìn Giang Phi: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Nếu anh không thay đổi thì sẽ không thèm nói điều này với em đâu, hơn nữa…” Giang Phi cười nói: “Hơn nữa anh có biết anh từng nói mớ không?”

Ánh mắt Phó Huân khẽ ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua chút bất an: “Anh, anh nói cái gì?”

Dưới màn đêm u ám, nụ cười trên mặt Giang Phi lại trong sáng lạ thường, tựa như có thể xuyên thủng bóng đêm vắng lặng: “Trước kia chưa từng nghe anh nói thế, chính là gần đây thôi, anh ở trong mộng gọi tên của em, nói, Giang Phi, chạy mau, chạy mau…”

Giang Phi bắt chước giọng nói kinh hoảng cùng dồn dập của Phó Huân trong giấc mộng kia, nói xong lời cuối cùng liền không nhịn được bật cười: “Sau đó em liền ôm anh, giống như dỗ trẻ con mà nói với anh, không sao không sao đâu, em sẽ luôn ở bên anh, ngủ đi, ngủ…”

Lời Giang Phi còn chưa nói hết, Phó Huân đã sải bước tiến lên, nóng nảy mất khống chế mà giơ tay lên ôm lấy mặt Giang Phi rồi dùng sức hôn xuống.

Trong tràng hôn mút kịch liệt quấn quýt, Giang Phi có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập mãnh liệt của Phó Huân, giống như một con dã thú hỗn loạn vì mất phương hướng rồi vội vàng tìm kiếm thứ trấn an, một tay Phó Huân ôm chặt eo Giang Phi, một tay thì giữ sau đầu cậu.

Một lúc lâu Phó Huân mới tựa như tỉnh táo lại, hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn Giang Phi bị hôn đến thở hổn hển, trầm giọng nói: “Em bị anh lừa một lần, không sợ bị anh lừa lần hai sao?”

Giang Phi mất hồi lâu mới chậm rãi định thần lại, cậu khẽ cười một tiếng: “Lần đầu tiên anh lừa tiền em, lần này em vẫn còn nhà, xe, tiền tiết kiệm, anh có thể lừa em cái gì? Lừa mạng em sao?”

Phó Huân không nói gì.

Một trận gió lạnh mang theo sương giá thổi qua, hai chân lộ ra bên ngoài của Giang Phi bị lạnh đến run rẩy, cậu quấn chặt áo ngủ trên người, sau đó liền nắm một tay Phó Huân kéo hắn vào trong phòng, nói: “Thành phố này lạnh hơn thành phố Trung Nam nhiều, chúng ta vẫn là vào trước đi…”

Lên giường, Phó Huân ngồi ở bên chân Giang Phi, nhét hai chân lạnh như băng của cậu vào bên trong áo ngủ của mình rồi bưng bít ở giữa bụng dưới, bàn tay ấm áp dày rộng khẽ vuốt ve đấm bóp bắp chân của Giang Phi.

Giang Phi có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không cự tuyệt màn ám muội như vậy, trong lòng còn rất thích kiểu quan tâm buồn nôn này của Phó Huân, cái này khiến bọn họ càng giống như một đôi tình nhân lãng mạn bình thường.

“Hôn lễ, chúng ta vẫn là trở về thành phố Trung Nam làm đi.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Anh ở bên cạnh em, ba anh nhất định sẽ truyền vị trí lại cho Tứ thúc, anh tiếp tục ở chỗ này nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nếu trở về thành phố Trung Nam, em còn có thể bảo vệ anh.”

Nghe được câu nói cuối cùng của Giang Phi, Phó Huân liền cười một tiếng nhưng không có nói gì,

Giang Phi tiếp tục nói: “Em cảm thấy ngày mai chúng ta là có thể trở về, ba anh cho anh mấy ngày để cân nhắc đơn giản chỉ vì xem anh có thay đổi chủ ý không, lúc này chúng ta trở về cũng coi như nói rõ thái độ với ba anh.”

“Đừng vội, em vừa mới tới thành phố **, anh còn định mang em đến vài chỗ đẹp đi dạo một chút.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Nghề kia của em, bình thường hẳn rất ít đi xa, còn không thừa dịp cơ hội này mà thả lỏng cho tốt.”

Giang Phi tựa vào đầu giường, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Phó Huân, cậu cảm thấy Phó Huân có tâm sự nặng nề, nhưng lại cảm thấy thời khắc này Phó Huân lại vô cùng tỉnh táo, chững chạc bình tĩnh khiến cậu cảm thấy xa lạ.

Giang Phi cố gắng hất bỏ cái nghĩ bậy trong đầu, khiến mình không suy nghĩ bậy bạ nữa.

“Em vẫn muốn trở về.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Cha anh và Tứ thúc của anh đều chĩa mũi nhọn vào anh, đặc biệt là cha anh, cư nhiên yêu cầu con ruột của mình như vậy, bây giờ em nghĩ thôi đã cảm thấy rợn cả tóc gáy, em còn rất lo lắng cho anh, anh là bông hoa cha anh mười năm mới tạo ra được, ông ấy làm sao có thể tùy tiện để anh thoát khỏi lòng bàn tay ông ấy.”

Phó Huân không nói gì, cúi đầu tiếp tục mặt không cảm xúc xoa bóp bắp chân Giang Phi.

Giang Phi rút chân ra khỏi trong áo của Phó Huân, lần nữa nói: “Em nói thật, chúng ta trở về đi, bây giờ em càng nghĩ càng sợ, cha anh nói mấy ngày sau cho ông ấy câu trả lời, đến lúc đó anh gọi điện thoại cho ông ấy là được rồi, em thật sự lo lắng bọn họ tổn thương anh.”

“Không về.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện