Phó Chấn ho khan, hồi lâu mới chậm rãi thở dài một hơi: “Có lẽ ta hiểu tại sao nó thích cậu rồi, nói cho cùng, vẫn là bởi vì mới mẻ.”

Giang Phi muốn phản bác Phó Chấn nhưng lại lo lắng mình sẽ nói quá khó nghe, mặc dù lão nhân này há miệng ngậm miệng đều là sinh tử tàn sát, lãnh huyết vô tình, nhưng ông ấy dù sao cũng là cha ruột của Phó Huân, cho dù cuối cùng không thể toại nguyện tâm ý của ông ấy thì cũng phải cẩn thận ứng phó mới được.

Số mệnh không có thân tình ràng buộc, chỉ có thể bị gia tộc đào tạo như máy móc, Giang Phi trái lại càng muốn mang Phó Huân thoát khỏi hơn, cậu muốn cho Phó Huân một nhân sinh ấm áp thoải mái, muốn đền bù những thiếu sót trong tình cảm mà Phó Huân ở Phó gia mấy năm nay.

Quyền lực, địa vị, đây đối với Giang Phi mà nói không quan trọng, sống cùng với thân nhân, người yêu mà cậu quan tâm yêu mến mới là nhân sinh cậu muốn nhất, mà căn cứ vào khoảng thời gian sống chung với Phó Huân, Giang Phi cũng có thể xác định, Phó Huân cũng có suy nghĩ như cậu.

“Thời gian của ta không còn nhiều, đây là thử thách cuối cùng ta dành cho nó.” Phó Chấn nhàn nhạt nói: “ Nói thật, nếu không có cái thử thách này để ta an tâm thì ta rất khó giao toàn bộ cho nó, nếu nó vượt qua ải này của ta thì Phó gia, ta có thể không chút băn khoăn nào giao vào trong tay nó.”

Giang Phi có phần sợ hãi, cậu cảm thấy rợn tóc gáy với cái thủ đoạn sát hại người thân để bức bách con ruột mình trưởng thành của Phó Chấn, Phó Huân lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà có thể giữ được bản tính vốn có quả thật không dễ dàng.

Nghĩ tới đây, Giang Phi bỗng nhiên càng thêm đau lòng cho Phó Huân, mười năm qua, hắn tất đã trải qua đau đớn khó thể tưởng tượng.

Nghĩ đến sự lựa chọn tất yếu của Phó Huân, lòng Giang Phi lại dần bình tĩnh lại, hiện tại cậu chỉ muốn trở về ngay lập tức, sau đó cùng Phó Huân rời khỏi cái nơi kinh khủng này.

“Bác trai ngài yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Phó Huân thật tốt.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Hôn lễ của cháu và Phó Huân, cũng hy vọng ngài có thể…”

Phó Chấn cười ngắt lời: “Phó Huân sẽ đáp lại như thế nào, ta cần chính miệng nó nói với ta.”

Vừa nói, Phó Chấn vừa chuyển hướng về phía rèm cửa sổ, thanh lãnh nói: “Đi ra đi, nên nghe đã nghe rồi, ta nghĩ con cũng hẳn hiểu ý của ta.”

Phó Huân đi ra từ sau rèm cửa sổ, Giang Phi giật mình không thôi: “Anh…anh ở đây à.”

Phó Huân vẻ mặt phức tạp, không nói gì, tựa hồ tâm tình cực kỳ nặng nề, hắn chậm rãi đi tới mép giường, Giang Phi thì nhanh chóng đứng dậy đi nhanh tới bên người Phó Huân, nắm lấy tay của Phó Huân, ôn nhu nói với hắn: “Không sao cả, em sẽ cố gắng kiếm tiền, nhất định cho anh sống cuộc sống hạnh phúc.”

Lúc này Phó Chấn lại mở miệng nói: “Về đi, năm ngày sau dẫn người tới, cho ta câu trả lời.”

“Không cần bác trai.” Giang Phi xoay người nói với Phó Chấn: “Bây giờ chúng con có thể…”

“Về đi, ta cần nghỉ ngơi.”

Phó Chấn ấn nút ấn trong tay, Freed đẩy cửa đi vào, Phó Chấn liền nhàn nhạt nói: “Đưa bọn chúng ra ngoài.”

Giang Phi vừa định nói gì nữa, Phó Huân liền kéo tay cậu lại, nhẹ giọng nói: “Nghe cha đi, chúng ta không cần phải làm ngay bây giờ.”

Lúc này Giang Phi mới gật đầu coi như không có gì, nhỏ giọng nói: “Em chính là cảm thấy uổng công vô ích.”

Freed mang Phó Huân cùng Giang Phi rời khỏi phòng, mấy phút sau lại trở về phòng của Phó Chấn.

“Có bất kỳ tình huống gì lập tức báo cho ta.” Phó Chấn sắc mặt âm lãnh nói: “Ta không muốn trước khi chết còn bị con ruột mình bày một vố…”

“Vâng.”

“Bảo Phó Thâm Trạch tới ngay lập tức.”

“Vâng.”

————————-

Trên đường trở về, Phó Huân và Giang Phi ngồi ghế sau xe riêng, Ngô Thân phụ trách lái xe.

Giang Phi ôm lấy eo Phó Huân, một mực tựa vào trong ngực Phó Huân, sắc mặt phức tạp nói: “Không nghĩ tới chuyện sẽ thành cái dạng này, trưởng bối không phải nên hy vọng con cái mình hạnh phúc sao?”

Phó Huân không nói gì, hắn vẫn mặt không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa xe.

“Có người cha như thế, em coi như hiểu tại sao lúc trước anh lại xấu xa như vậy.” Giang Phi cười một tiếng, không khỏi ôm eo Phó Huân chặt hơn: “May là anh cải tà quy chính, nếu không em mới không cần anh.”

Giang Phi thấy Phó Huân vẫn không nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn Phó Huân.

Bên trong xe không bật đèn, mặt Phó Huân bị che kín trong màn đêm u ám, đèn đường lui về phía sau thoăn thoắt ngoài cửa xe thỉnh thoảng lại ánh lên đường nét sắc bén trên mặt hắn, khiến sắc mặt hắn thời khắc này lộ ra vẻ u lãnh quỷ dị.

Giang Phi trầm mặc một hồi liền thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, bởi vì em mới khiến anh mất hết tất cả những gì vốn thuộc về anh, em biết anh nhất định đã bỏ ra rất nhiều cho Phó gia.”

Phó Huân cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm không nóng không lạnh: “Chính xác, nếu không phải vì thừa kế Phó gia, không nắm nhân tính trong tay nữa thì anh không thể nào sống lâu được như vậy, mười năm qua tất cả những gì anh làm đều là vì đạt được quyền lực để báo thù.”

Trong lòng Giang Phi rất khó chịu, cậu càng cảm thấy là mình làm liên lụy đến Phó Huân liền nhẹ giọng nói: “Chờ sau khi trở về, em sẽ cố gắng kiếm tiền, giúp anh mở công ty lần nữa, với khả năng của anh, nhất định có thể trở lại như xưa.”

“Giang Phi.” Phó Huân quay đầu, ánh mắt nhìn Giang Phi vô cùng thâm trầm: “Em chưa từng nghĩ vì anh, liều chết sao?”

Sắc mặt Giang Phi cứng đờ, cả người nhất thời không động đậy, cậu nhìn vào cặp mắt đen nhánh u ám của Phó Huân, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chậm rãi dâng lên cơn ớn lạnh, cuối cùng dọc theo sống lưng mà trực tiếp leo lên da đầu, ngay khi Giang Phi sắp suy đoán đến phương hướng xấu nhất thì Phó Huân bỗng nhiên cười nói: “Đùa thôi, sao anh chịu chứ.”

Giang Phi kéo khóe miệng, cười cực kỳ mất tự nhiên trả lời: “Này…cái loại đùa giỡn này chả buồn cười chút nào, sau này đừng nói giỡn kiểu vậy nữa.”

Phó Huân hôn một cái lên trán Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Được, không đùa…”

Mặc dù Phó Huân nói như vậy, nhưng dọc theo con đường này Giang Phi vẫn có loại cảm giác cực kỳ quái dị, đó là cảm giác bất an tới từ Phó Huân, cậu tất nhiên không tin Phó Huân sẽ tổn thương mình chỉ là từ sau khi Phó Huân đùa giỡn kiểu kia, cậu đột nhiên cảm thấy Phó Huân có phần xa lạ.

Sau khi trở về nhà, Giang Phi lại phát hiện tâm tình Phó Huân trở nên vui vẻ khó hiểu. 

Cuộc hôn nhân này từ mới vừa bắt đầu đã phải đưa ra quyết định cho dù vô luận như thế nào, nhưng cũng chia thành hai loại kết quả tốt xấu, một loại là cả quyền lực và tình yêu của hắn đều gặt hái tốt đẹp, một loại khác chính là vì tình yêu mà buông bỏ quyền lực, giờ đây rõ ràng không hoàn toàn được như ý nguyện nhưng Phó Huân lại tựa như đạt được thứ hắn muốn nhất.

Tối hôm đó, Phó Huân giống như uống thuốc vậy, đè Giang Phi xuống một lần rồi lại một lần, từ phòng tắm lên trên giường, Giang Phi bị giày vò đến gần như bất tỉnh giữa đường.

Mê man ngủ hồi lâu, Giang Phi bởi vì cổ họng khô khát khó chịu mà tỉnh lại từ trong giấc mộng, cậu chật vật ngồi dậy khỏi giường, đưa tay cầm cốc nước trên bàn đầu giường uống, khi chuẩn bị nằm xuống lần nữa lại nghiêng người phát hiện không thấy Phó Huân đâu.

Giang Phi liếc nhìn điện thoại di động, phát hiện bây giờ mới chỉ hơn ba giờ sáng.

Lúc này, trên ban công ngoài trời cạnh đó không xa liền truyền tới thanh âm của Phó Huân, tựa hồ là đang gọi điện thoại, bởi vì cách cửa sổ sát đất cho nên Giang Phi không thể nghe rõ Phó Huân nói gì ở bên ngoài.

Khe cửa sổ sát đất truyền tới tiếng gió vù vù, Giang Phi nghe đã cảm thấy lạnh, cậu nhìn bóng người đứng ở phía ngoài, hình như chỉ quấn khăn tắm ở bên hông liền không khỏi có phần bận tâm Phó Huân sẽ bị lạnh.

Giang Phi khoác thêm áo ngủ, sau khi xuống giường bèn cầm một cái áo ngủ khác, cố nén khó chịu trên thân thể đi về phía sân thượng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện