Không biết đã ngủ bao lâu, Giang Phi mới mơ màng nặng nề tỉnh lại, cậu hơi mở cặp mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu.

Lúc này trên giường phòng ngủ chỉ còn lại một mình Giang Phi, phòng trọ vắng vẻ rất yên tĩnh, nếu như không phải vẫn có thể cảm giác rõ rệt khác thường sau khi thân thể bị xâm phạm, Giang Phi sẽ hiểu nhầm lúc này mình đã ở trên thiên đường.

Sau nửa giờ, Giang Phi chật vật xuống giường, cậu một tay đỡ eo một tay vịn tường, chậm rãi, từng bước nhỏ từng bước nhỏ đi vào phòng vệ sinh.

Nhìn mình cả người mất trật tự trong gương, cúi đầu nhìn toàn thân lần nữa, Giang Phi cảm thấy hoảng hốt…Đây thật sự là cậu sao? Tối hôm qua bị tát, gò má bị đánh kia có lẽ đã vỡ không ít mạch máu, giờ phút này đang sưng đến bầm đen, ngay cả một con mắt cũng sắp thành gấu trúc, mà trên người, những vết cắn thật sâu nhàn nhạt đã đông máu trải rộng toàn thân, từ giữa cổ đến hai bên hông đều bị cắn đến chảy máu, kết vảy màu nâu bên trên… Ngay cả trên mắt cá chân cũng có một vết cắn buồn cười.

Cái này nào giống thân thể sau cơn tình ái, khác gì mới bị người ta đánh qua, hồi tưởng lại địa ngục mà đêm qua trải qua, bị lửa nướng dầu chiên suốt đêm, Giang Phi không thể nào tin nổi mình còn sống.

Cuối cùng Giang Phi đứng ở bên bồn rửa mặt, rốt cuộc không nhịn được khóc lên.

Cho tới nay dù có khó khăn nào đi nữa, chỉ cần thế giới tinh thần vẫn vững chắc như cũ, khổ cực thế nào Giang Phi cũng không quan trọng, một mình thời gian dài, cũng sớm khiến cậu quen với thế giới nhỏ cô độc an tĩnh của mình, cậu cứ yên lặng sống sót như vậy, cố gắng cùng hy vọng chạy về phía trước.

Cho dù khi bị Phó Huân lừa gạt còn hai bàn tay trắng, Giang Phi vẫn ở trong thế giới nhỏ bé của mình, yên lặng an ủi mình, chỉ cần sống cho tốt, sẽ luôn có hy vọng…

Nhưng hiện tại, thế giới tinh thần ầm ầm sụp đổ, khiến tinh thần của Giang Phi hiện tại tan vỡ không nơi nào ổn định, loại chuyện đáng xấu hổ này, cậu không dám tưởng tượng bị cha mẹ biết sẽ ra sao, cha cậu là một người kiêu ngạo như vậy…

Giang Phi chưa bao giờ chán ghét mình giống như hiện tại, chán ghét cái thế giới này, cậu tình nguyện mình đêm qua chết ở trên giường, cũng không muốn sau khi thanh tỉnh lại đi lừa mình dối người đối mặt với cái thế giới xấu xa này.

Giang Phi tắm dưới vòi hoa sen một lúc lâu, khóc lóc cọ đỏ mỗi một tấc da trên người, cái loại cảm giác chán ghét đó cứ lượn quanh trong đầu, khiến cậu hận không thể trực tiếp cạo bỏ lớp da trên người đi.

Tắm xong, Giang Phi hoảng hoảng hốt hốt trở lại phòng ngủ, vốn là định ngã quỵ trên giường, nhưng nhìn giường lớn xốc xếch trước mắt liền nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra trên giường tối qua, Giang Phi chỉ cảm thấy trong lòng buồn nôn, giờ khắc này tựa như trong không khí cũng tràn ngập khí tức của tên súc sinh kia…

“Khốn kiếp…” Giang Phi nghẹn ngào mắng: “Ngươi chết không được tử tế…”

Lòng Giang Phi đã mệt mỏi đến cực hạn, đầu óc lại trống rỗng, cậu không có tinh lực để suy tính tiếp theo mình nên làm thế nào, chỉ muốn ngã xuống vĩnh viễn đừng tỉnh lại nữa.

Ngã lên trên giường phòng ngủ, Giang Phi một mực rơi nước mắt, khóc đến mệt lả mới nặng nề lần nữa ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, khi Giang Phi tỉnh lại, trời đã tối.

Giang Phi ngây ngây ngốc ngốc bò dậy, hoảng hoảng hốt hốt đi tới phòng khách uống nước, khi uống nước xong định trở về tiếp tục nằm thì điện thoại di động vẫn luôn đặt ở trên bàn ăn bỗng nhiên vang lên.

Giang Phi vốn không định tiếp, lúc này cậu không muốn nghe bất kỳ thanh âm nào, nhưng khi ánh mắt liếc đến tên người gọi trên điện thoại là Hoa di, trong lòng Giang Phi chợt giật mình một cái, nhất thời thanh tỉnh hơn rất nhiều, vội vàng cầm điện thoại di động lên tiếp.

Hoa di là bảo mẫu của mẹ Giang Phi ở bệnh viên tâm thần, mỗi lần Giang Phi đến thăm mẹ, đều làm cho vị Hoa di này một ít đồ ăn, chính là muốn Hoa di ngày thường có thể chiếu cố mẹ mình nhiều hơn.

Con trai Hoa di bất hiếu, cho nên rất thích Giang Phi ngoan ngoãn hợp lòng người, vì vậy mẹ Giang Phi ở bệnh viện gặp vấn đề gì, bà đều gọi điện thoại nói với Giang Phi trước tiên.

“Uy, cháu cuối cùng cũng nhận điện thoại, hai ngày nay điện thoại cháu không có ai tiếp, ta sắp vội muốn chết rồi.”

Hoa di trước than phiền đôi câu về chuyện Giang Phi không nhận điện thoại, sau đó mới nhắc tới chính sự.

“Cái gì? Dừng thuốc?” Giang Phi vốn đang ở bên bờ tan vỡ trong nháy mắt liền nổi điên: “Làm sao lại dừng thuốc? Cháu chưa nói muốn dừng thuốc mà, tại sao lại dừng thuốc?”

“Giang Phi cháu bình tĩnh trước đã.” Hoa di bên đầu điện thoại kia nhẹ giọng an ủi: “Ta chính là muốn hỏi cháu một chút, có phải tiền thuốc cháu quên chưa đưa không? Ta có hỏi trưởng khoa, nàng thao thao lải nhải bảo ta đừng hỏi đến, nói cái gì mà sau này bệnh viện sẽ nuôi mẹ cháu, thuốc a kiểm tra a cái gì tất cả đều dừng lại.”

Giang Phi gãi đầu một cái, gấp đến hốc mắt đỏ bừng: “Tại sao có thể như vậy, tiền thuốc mẹ cháu cháu đã trả đủ một năm, nếu như là bởi vì là bởi vì tiền thuốc chưa đủ cháu có thể đóng tiếp mà, tại sao không có ai thông báo cho cháu đã trực tiếp dừng thuốc chứ? Hoa di, người hỏi bệnh viện đi, nếu như cháu đóng thiếu cái gì cháu lập tức bù thêm, mẹ cháu đang trong kỳ khôi phục, thuốc nhất định không thể ngừng…”

Đầu điện thoại di động kia trầm mặc hồi lâu, Hoa di mới thấp giọng hỏi: “Giang Phi, cháu có thể đắc tội với người nào hay không?”

“Cái gì? Hoa di tại sao người lại nói như vậy?”

“Mấy ngày trước có một nam nhân tới bệnh viên đặc biệt thăm mẹ cháu, ta thấy nhìn không giống là tốt bụng tới thăm, ánh mắt hắn nhìn mẹ cháu rất dọa người, tựa như nhìn cừu nhân.”

“Nam?” Đầu óc Giang Phi một mảnh hỗn loạn: “Hoa di biết thân phận của hắn không?”

“Không biết, bất quá thân phận người này, bên người mang thủ hạ, nhìn một cái liền biết là người có tiền, viện trưởng chúng ta nói chuyện với hắn cũng phải cười bồi, hắn lúc ấy thăm xong mẹ cháu, đặc biệt một mình trò chuyện với viện trưởng cùng trưởng khoa của chúng ta rất lâu, ta không biết bọn họ nói gì, nhưng cũng chính là sau khi hắn đi, thuốc mẹ cháu liền bị bệnh viện dừng lại.”

“Sao…sao có thể như vậy?” Giờ phút này đầu óc Giang Phi hoạt động rất chậm, trong lúc nhất thời cậu không nghĩ tới người Hoa di nói là người nào.

“Khoa trưởng còn âm thầm nói với ta, bảo ta đừng nói cho cháu, nhưng chuyện lớn như vậy sao ta có thể không nói với cháu chứ.”

“Như vậy đi Hoa di, cháu sẽ đến chỗ của người tìm hiểu tình hình ngay bây giờ.”

“Cũng tối rồi, viện trưởng bọn họ sớm đã tan làm, cháu vẫn là sáng sớm ngày mai tới đi.” Hoa di nhẹ giọng nói: “Giang Phi cháu cũng đừng có gấp, thuốc mẹ cháu uống ta biết hết, nên mỗi loại ta đã một mua lọ, đã tạm thời lặng lẽ tiếp tục cho mẹ cháu.”

Giang Phi nghẹn ngào: “Cảm ơn người Hoa di, cảm ơn người…”

“Không có gì không có gì, chỉ là lần sau cháu đừng lại gọi điện thoại không nhận, sẽ gấp chết ta mất.”

“Không…Sẽ không Hoa di, cháu bảo đảm với người.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phi đứng ngồi không yên, cậu không ngừng an ủi mình, có lẽ là bệnh viện nhầm lẫn cái gì đó, chỉ cần sáng mai cậu giải thích rõ, cần bổ sung thêm tiền liền bổ sung thêm, nếu quả thật bệnh viện có vấn đề, vậy thì lại chuyển bệnh viện khác là được…

Bởi vì ngủ quá lâu, đại não mơ màng căng ra, Giang Phi đi tới phòng vệ sinh, mở vòi nước, bưng nước lạnh liều mạng hắt vào mặt mình.

Nhìn mình chật vật trong gương, Giang Phi dùng sức hít mũi một cái, cứng rắn kìm nén cỗ xung động muốn rơi lệ kia trở về.

Hai ngày nay sa sút như vậy, thiếu chút nữa khiến mình quên mất cha mẹ, Giang Phi cảm giác mình thật là so với phế vật còn phế vật hơn.

Không quan tâm hai bàn tay trắng, không quan tâm bị người cường bạo, Giang Phi nghĩ thầm, chỉ cần còn mạng là được, bộ dáng bất lực của mình hiện tại, có mặt mũi nào muốn sống muốn chết vì tôn nghiêm cơ chứ.

Giang Phi đi tới phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm một túi bánh mì ra, sau đó đứng trước tủ lạnh xé bánh mì nhét vào trong miệng.

Cậu phải sống, phải sống…   
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện