Da đầu Giang Phi tê dại, hai chân run rẩy cơ hồ sắp đứng không vững.

“Tôi…tôi rất kém cỏi, dáng dấp xấu xí…vóc người dở tệ…” Trong tuyệt vọng, Giang Phi bắt đầu tìm mọi cách nặn từ tạo chữ: “Hơn nữa tôi…đầu óc tôi còn rất đần, thật sự tôi…tôi không lừa anh, thứ người như tôi gắng sức ở bên ngoài cũng…cũng phải xin tiền, ngài…thân phận ngài tôn…tôn quý, cùng…cùng tôi làm là tự…tự hạ thấp giá trị con người, không…không đáng giá, Phó tổng ngài…ngài nên vì danh…danh tiếng của mình cân nhắc lại…”

Phó Huân tháo cà vạt cổ áo ra, sau đó híp mắt cười nói với Giang Phi: “Tôi chưa từng thượng nam nhân, nghe nói nơi đó của nam nhân còn chặt hơn cả nữ nhân, là thật sao?”

Loại lời nói thô tục hạ lưu này Giang Phi nghe trên mặt liền đỏ trắng liên tục.

Bất thình lình Giang Phi xoay người từ bên người Phó Huân chạy ra ngoài, khi đến cửa phòng ngủ chuẩn bị mở cửa lại bị Phó Huân ôm lấy eo từ phía sau, xoay người ném lên trên giường.

Giang Phi định bò dậy, Phó Huân đã lấn người đè lên, hắn hai ba cái liền cởi bỏ áo choàng tắm trên người Giang Phi.

Trong lúc Giang Phi như phát điên giãy giụa, Phó Huân liền rút thắt lưng da ngang hông, cột hai tay Giang Phi lên đỉnh đầu.

“Đừng như vậy, đừng, van cầu anh…” Giang Phi hoảng sợ mở to hai mắt, nói thật nhanh: “Sau này tôi nhất định nghe anh, cái gì cũng nghe anh, tôi bưng trà đưa nước cho anh, làm trâu làm ngựa cho anh, đừng…đừng như vậy, tôi van cầu anh, Phó tổng, ca, đại ca…Phó tổng, Phó ca…”

Phó Huân ngồi lên trên bắp chân Giang Phi, vẫn ung dung nhìn khuôn mặt Giang Phi đã khóc đến hỏng mất, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu đây là thật sự cầu xin tha thứ, hay là giả bộ, cho dù hưng phấn cỡ nào cũng không quên lạt mềm buộc chặt phải không?”

Giang Phi sắp điên rồi, cậu không biết suy nghĩ của tên Phó Huân này rốt cuộc nhún nhảy như thế nào, cậu cũng sắp tuyệt vọng đến chết rồi mà nam nhân này lại còn nói cậu lạt mềm buộc chặt.

Phó Huân một cái cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, lộ ra thân thể cường tráng khỏe đẹp, ngực hắn rộng lớn bắp thịt nở nang, cơ bụng theo hô hấp hơi phập phồng, tràn đầy sung lực mạnh mẽ.

Da Phó Huân là màu lúa mì, thiên về màu đồng cổ, cùng với làn da trắng nõn đẹp đẽ của Giang Phi tạo nên sự tương phản rõ nét, cái này khiến Phó Huân nhìn đến ngây người.

Giống như sự va chạm giữa cái tốt đẹp cùng tà ác, Phó Huân sửng sốt ước chừng năm giây,

Giang Phi mài rách da cổ tay mới cựa ra khỏi trói buộc, sau đó liền chật vật bò dậy dưới người Phó Huân, cậu hoảng hốt cuống quýt định xuống giường, nhưng lại bị Phó Huân tay mắt lanh lẹ kéo phần eo lại, một giây sau trực tiếp đặt ở trên giường.

Phó Huân tựa như trúng cổ, bắt đầu điên cuồng hôn Giang Phi.

“Khốn kiếp!” Giang Phi nghiêng đầu né tránh, tức giận mắng to: “Buông ta ra! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Súc sinh!!”

Phó Huân bị tiếng mắng của Giang Phi chọc giận, ngược lại quất một cái bạt tay lên trên mặt Giang Phi.

Tiếng mắng của Giang Phi trong nháy mắt dừng lại.

Chờ Giang Phi từ trong cơn choáng váng lấy lại tinh thần, toàn thân cậu đã bị Phó Huân hôn cắn một lần, mà Phó Huân đã nâng hai chân cậu, chuẩn bị tiến vào giai đoạn cuối cùng, nhưng hắn càng vội vàng thì càng không cách nào tiến vào, ngón tay ở bên trong khuếch trương mấy lần cũng đều không thành công…

“Thao.” Phó Huân thở hổn hển nói: “Buông lỏng một chút!!”

Giang Phi cảm giác mỗi một tấc da đều vì kích thích mà tựa như bị thiêu đốt, xúc cảm nóng bỏng nơi tư mật phóng đại gấp bội trong đầu cậu, tay cậu qua loa lục lọi bên gối, rốt cuộc cũng mò được ipad mình ngày thường hay đặt ở đầu giường, liền cầm ipad lên, chợt đập lên đầu Phó Huân.

Phó Huân bị kích thích thần chí không rõ, căn bản không thể né tránh, ipad cứng rắn trực tiếp nện lên gáy Phó Huân.

Phó Huân ngã xuống một bên, Giang Phi rốt cuộc cũng thoát thân lần nữa, cậu trở người, bò đến bên mép giường, kết quả lại bị Phó Huân từ phía sau lưng giữ lại.

“Không…” Giang Phi khóc lóc nói: “Anh giết tôi đi…không…không nên như vậy…Anh trực tiếp đánh chết tôi đi…Đánh chết a…Không…”

Ngực dán vào sau lưng Giang Phi, tư thế như vậy khiến Phó Huân chợt phát hiện tựa hồ tiến vào càng thuận lợi hơn, hắn nhanh chóng nâng eo Giang Phi lên, đem dục vọng đã căng đau để ở cửa vào.

Đi vào được một chút, Giang Phi đã đau đến không nói ra lời, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị một cây sắt nung đỏ chém thành hai khúc, nhưng trừ đau đớn về sinh lý, nhiều hơn là tan vỡ trong lòng.

“Không…Ách a…Quá…Quá lớn…Không…Không được…”

Phó Huân lần đầu tiên phát sinh quan hệ với người cùng giới, hắn không biết là bởi vì đối phương cùng giới hay là bởi vì đối phương là cừu nhân, kích thích mãnh liệt khiến hắn cảm thấy tràn đầy sảng khoái.

Toàn cây không vào hẳn trong nháy mắt, Phó Huân cắn bả vai Giang Phi, sau đó hai tay nâng eo Giang Phi bắt đầu từ từ tiến vào, Giang Phi đã nói không nên lời, trán chống trên mặt giường, hai tay thống khổ nắm ga trải giường.

Dần dần, Phó Huân cũng thành thạo, cũng nắm chắc được tiết tấu, bắt đầu gia tăng tốc độ dùng sức, một vòng còn chưa hết, Giang Phi đã hôn mê.

Nhưng mà Phó Huân cũng không có ngừng lại, hắn thậm chí còn không biết Giang Phi đã hôn mê, chỉ đắm chìm trong khoái cảm của mình dùng sức va chạm, cho đến khi bắn vào trong cơ thể Giang Phi.

Một vòng kết thúc, Phó Huân lật người Giang Phi lại.

Giang Phi đầu đầy mồ hôi, cả người giống như vớt lên từ trong nước, cậu nhắm mắt lại, không còn chút ý thức nào.

Phó Huân nhìn chằm chằm mặt Giang Phi một hồi, cuối cùng cúi đầu hôn một cái, khó nén kích thích nụ hôn nóng bỏng liền từ môi di chuyển khắp toàn thân, lại hôn rồi lại cắn, lòng bàn tay cũng bơi trên cơ thể Giang Phi dùng sức xoa nắn.

Phó Huân vỗ lên mặt Giang Phi, cho đến khi cậu mơ mơ màng màng thanh tỉnh lại, mới lần nữa trực tiếp tiến vào.

Lần này, Phó Huân vừa dùng lực vừa nhìn Giang Phi, nhìn Giang Phi cậu dưới tiết tấu lại lần nữa thống khổ, xin tha, tuyệt vọng, cuối cùng cắn chặt hàm răng, không nói một lời.

Nhưng Giang Phi càng như vậy, Phó Huân càng tàn ác muốn dày vò cậu.

Phó Huân không thích ở trên giường dùng quá nhiều thủ đoạn, trước đó khi lên giường với bất kỳ tình nhân nào, hắn chưa bao giờ tiến hành cái gọi là tán tỉnh, phần nhiều là đi thẳng vào vấn đề, cắm đầu làm việc, nhưng giờ phút này…

“Làm sao không xin tha nữa?” Phó Huân dùng sức đụng Giang Phi hai cái, thân thể Giang Phi theo bản năng co lại, cũng là chợt thít chặt chỗ trí mạng của Phó Huân, thoải mái ngược lại khiến Phó Huân hít một hơn, khí vật trong nháy mắt lại lớn lên mấy phần.

Giang Phi thống khổ cắn chặt răng nhắm chặt mắt, cứng rắn không kêu một tiếng.

“A, rất có cốt khí.”

Phó Huân cười âm hiểm, hắn bế Giang Phi lên, đâm vào từ dưới lên, khí vật nóng bỏng tựa như tiến vào độ sâu trước đó chưa từng có, Giang Phi hoảng sợ giãy giụa, nhưng eo lắc một cái liền biến thành nghênh hợp, kích thích Phó Huân điên cuồng đỉnh vào.

Giang Phi cắn cổ Phó Huân, nhưng khí lực cậu giống như đã bị ép khô, răng căn bản không có lực cắn, hai hàng răng cọ nhẹ trên cổ Phó Huân, giống như là một loại tán tỉnh khác.

Giang Phi không biết cảnh hành hạ này diễn ra trong bao lâu, cậu nhớ mình nửa đường hình như đã bất tỉnh mấy lần, lúc tỉnh lại kẻ điên kia vẫn không dừng làm việc ác, hắn dùng hết mọi thủ đoạn bịp bợm sắp xếp thân thể mình, tựa như coi mình thành món đồ chơi mà giày vò hết lần này tới lần khác.

Giang Phi không cách nào tiếp nhận mình bị một nam nhân cường bạo, cậu mặc dù luôn nhu nhược nhát gan, nhưng tự ái không cho phép bị người khác chà đạp dày xéo như vậy…

Chuyện sợ nhất tám năm trước, cuối cùng vẫn là không thể tránh thoát.

Phó Huân…Tên súc sinh không bằng heo chó này! (Huynh: Giang Phi vẫn yếu ớt như cũ, nhưng sẽ không hèn nhát nữa)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện