Bánh mì ăn cũng chỉ còn một mẩu cỡ chừng nửa quả đấm, căn bản không thể lấp đầy cái bụng trống rỗng của Giang Phi mấy ngày nay.
Ăn xong bánh mì, Giang Phi lại cầm một quả cà chua lớn lên gặm, sau đó đổ đầy nước vào trong ấm bắt đầu đun, suy nghĩ chờ nước sôi rồi liền ngâm mì ăn.
Sau khi đặt ấm lên bếp điện, Giang Phi cầm ở điện thoại di động đứng ở một bên, vừa gặm cà chua vừa kiểm tra tài khoản của mình.
Chỉ còn lại chưa tới tám ngàn…
Giang Phi không chút do dự chuyển cho Hoa di ba ngàn, cậu biết những thứ thuốc nhập khẩu mẹ mình kia cực kỳ đắt tiền, mà gia cảnh của Hoa di lại bình thường, để bà âm thầm mua thuốc cho mẹ mình, đối với bà mà nói là áp lực không nhỏ.
Chuyển xong rồi, Giang Phi lại gửi cho Hoa di một lời cảm ơn chân thành, sau khi hoàn thành Giang Phi hít sâu hai cái rồi ngẩng đầu lên, bức bách mình loại bỏ đi những bóng ma khó chịu trong đầu.
Cậu còn phải sống, không thể suy nghĩ tất cả đều vô phương cứu chữa được, càng nghĩ chỉ càng biết giận mình.
Đun nước xong, Giang Phi đang định xé mì gói ra, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông cửa bất thình lình dọa Giang Phi run run một cái.
Vào lúc này đã là hơn chín giờ tối.
Giang Phi chậm rãi đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, nhất thời da đầu tê dại.
Là Phó Huân! Sắc mặt Giang Phi trong nháy mắt ảm đạm, kinh hoảng đứng ở sau cửa không biết làm sao, hai chân run cầm cập, cuối cùng vịn tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Sợ hãi cực độ làm Giang Phi đầu óc trống rỗng, tiếng chuông cửa kêu không ngừng kia giống như đang đòi mạng vậy, Giang Phi cắn chặt răng dựa vào sau cửa không dám phát ra chút xíu thanh âm nào.
Chuông cửa reo một hồi liền ngừng, Giang Phi run lẩy bẩy nhìn qua mắt mèo lần nữa, phát hiện Phó Huân ở cửa cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì.
Cho đến khi Phó Huân để điện thoại ở bên tai, Giang Phi mới ý thức được Phó Huân đang gọi điện thoại, chưa kịp chờ cậu phản ứng Phó Huân gọi điện cho ai, điện thoại di động trong tay cậu bỗng nhiên vang lên.
Cạch một tiếng, điện thoại di động rơi xuống đất.
Giang Phi vội vàng khom người nhặt lên, luống cuống tay chân tắt tiếng chuông gọi tới của điện thoại, nhưng động tĩnh gần cửa liền bị Phó Huân ở ngoài cửa nghe thấy rõ ràng.
“Hóa ra cậu còn sống!” Ngoài cửa truyền tới tiếng cười âm hiểm của Phó Huân: “Tôi cho là cậu đã chết ở phòng trọ rồi.”
Phó Huân đập cửa, lạnh giọng ra lệnh: “Mở cửa.”
Tim Giang Phi cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.
Từng thấy mặt xấu xa của Phó Huân, Giang Phi đã không cách nào dùng tâm lý đối đãi với người đối xử với Phó Huân, hắn căn bản chính là một con súc sinh, hiện tại cậu không thể nào tưởng tượng mặt mũi thực của Phó Huân rốt cuộc có bao nhiêu tồi tệ…
Hắn lừa hết toàn bộ tiền tích góp của mình, không chút do dự giết chết cừu nhân, vốn là tất cả những thứ này còn có thể hiểu thành hắn báo thù cho Phó Nam, cho dù đáng hận về tình vẫn có thể tha thứ, vậy mà…
Nhưng bây giờ đã có thể xác nhận, độc ác cùng hèn hạ của Phó Huân căn bản phát ra từ trong xương, cho dù Phó Huân không có cừu hận của hắn, hắn cũng là một tên bạo đồ, khốn kiếp!
Thứ người như vậy, không thể nói đạo lý.
“Không mở cửa phải không?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Phó Huân: “Vậy tôi hiện tại gọi điện tìm người tới cạy khóa, khi đó tôi vào được, chuyện thứ nhất chính là chặt cánh tay phải của cậu.”
Giang Phi nhìn Phó Huân bên ngoài qua mắt mèo, quả nhiên phát hiện hắn cúi đầu, tựa hồ cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại, nhất thời luống cuống, lập tức run giọng nói: “Tôi báo cảnh sát, hiện tại tôi liền…liền báo cảnh sát.”
Nghe được bên trong truyền tới thanh âm của Giang Phi, Phó Huân lúc này mới cười âm hiểm nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự có thể nhẫn đến cuối cùng, nguyên lai chính là phế vật ăn mềm sợ cứng.”
Giang Phi nuốt nước miếng, cố gắng trấn định: “Anh…Anh dám tìm người cạy khóa tôi, tôi liền báo cảnh sát, đem…đem tất cả mọi chuyện anh làm khai…khai ra, anh…anh vụng trộm xông vào nhà dân, giết…giết người, cưỡng bức, chẳng lẽ anh không sợ sao?”
“Nga~” Một tiếng này của Phó Huân hơi lên giọng, tựa như còn mang vài phần chế nhạo: “Cậu đang uy hiếp tôi sao?”
“Đúng vậy!” Vì để giữ sức của bản thân, Giang Phi nói rất lớn tiếng: “Anh anh…anh nếu dám nữa…tổn thương tôi lần nữa, tôi sẽ cá chết lưới rách với anh dù sao…dù sao tôi một nghèo hai trắng cái gì cũng không sợ.”
“Khí thế không tệ, hy vọng cậu có thể giữ vững.” Phó Huân cười lạnh nói: “Như vậy đi, tôi đếm ba tiếng, trong ba tiếng nếu cậu mở cửa, tôi cam kết tối nay sẽ không động đến cậu, nhưng nếu đếm xong ba tiếng này cửa vẫn không mở, đến lúc đó tôi vào được, cũng đừng trách tôi không khách khí, ba…hai…”
Giang Phi dĩ nhiên sẽ không mở cửa, hiện tại cậu không tin bất kỳ lời nào của Phó Huân.
Giang Phi một mực nhìn qua mắt mèo, suy nghĩ chỉ cần Phó Huân gọi điện thoại tìm người cạy khóa, liền lập tức báo cảnh sát, tuyệt không do dự.
Đúng, cứ làm như vậy, cậu cũng không tin tên súc sinh này coi trời bằng vung.
“Một!” Phó Huân khẽ cười: “Xem ra đối với cậu, đúng là không nên khách khí.”
Giang Phi cho là Phó Huân cúi đầu định gọi điện tìm người cạy khóa nhà mình, kết quả chốt cửa đột nhiên vang lên, không đợi Giang Phi kịp phản ứng, cửa nhà trọ đã bị Phó Huân dùng chìa khóa từ bên ngoài mở ra.
Khi cửa mở được một chút, Giang Phi sợ đến tóc gáy dựng đứng lên, cuống cả lên chạy đến chặn cửa, nhưng cậu ra dốc hết sức lực toàn thân cũng không thể cản được tay Phó Huân đang víu lấy khe cửa, từng chút đẩy cửa ra.
Cửa rốt cuộc cũng bị Phó Huân bất thình lình đẩy ra, Giang Phi đang chặn cửa trực tiếp bị va ngã xuống đất, nhưng cậu căn bản không để ý đau đớn, sau khi bò dậy liền như tránh nước lũ cùng mãnh thú lùi về sau mấy thước…
Thời điểm điện thoại di động mới vừa rồi rơi trên mặt đất, hiện tại ở bên chân Phó Huân, Giang Phi muốn gọi điện thoại cầu cứu cũng không được.
Phó Huân ném chìa khóa trong tay lên bàn ăn, nhàn nhạt nói: “Xem ra mấy ngày nay cậu không rời khỏi nhà, nếu không sẽ không phát hiện chìa khóa phòng trọ bị tôi cầm đi…Mới vừa rồi chỉ là muốn thử thái độ hiện tại của cậu một chút, cho là cậu sẽ nghe lời, không nghĩ tới…”
Phó Huân đến gần một bước, Giang Phi liền sợ hãi lui một bước.
Nhìn Giang Phi trên mặt không chút huyết sắc, run lẩy bẩy, Phó Huân cười nói: “Không phải mới vừa rồi rất có khí thế sao?”
Vì để tự vệ, Giang Phi động khóe miệng, hồi lâu mới nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, run rẩy nói: “Mới vừa…mới vừa rồi là hiểu lầm, tôi nói bậy bạ đó, Phó…Phó tổng ngài…ngài đừng nóng giận, tôi…tôi xin lỗi ngài, thật…thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Nói xong lời cuối cùng, Giang Phi đã nghẹn ngào, nhưng vẫn cưỡng ép giữ nụ cười giả dối tựa như hèn mọn cầu xin tha thứ trên mặt.
Phó Huân hơi híp cặp mắt, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Giang Phi cách mấy thước…
Kỳ thực chưa tới hai ngày nay, Phó Huân thậm chí đã đoán rằng, Giang Phi có thể bị hắn chơi đùa đến tắt thở không, lúc này đã chết trong nhà trọ.
Phó Huân biết mình đêm đó hạ thủ có bao nhiêu nặng nhẹ, đoạn sau hắn đúng là mất khống chế, biết rõ Giang Phi đã hôn mê mà vẫn còn tàn bạo tiếp tục, cho đến khi mình thỏa thích tận hứng mới kết thúc. Sáng nhận được điện thoại thủ hạ mới vội vã rời đi, trước khi đó kiểm tra hơi thở của Giang Phi, khi đó hắn cảm thấy Giang Phi hô hấp rất yếu ớt.
Ăn xong bánh mì, Giang Phi lại cầm một quả cà chua lớn lên gặm, sau đó đổ đầy nước vào trong ấm bắt đầu đun, suy nghĩ chờ nước sôi rồi liền ngâm mì ăn.
Sau khi đặt ấm lên bếp điện, Giang Phi cầm ở điện thoại di động đứng ở một bên, vừa gặm cà chua vừa kiểm tra tài khoản của mình.
Chỉ còn lại chưa tới tám ngàn…
Giang Phi không chút do dự chuyển cho Hoa di ba ngàn, cậu biết những thứ thuốc nhập khẩu mẹ mình kia cực kỳ đắt tiền, mà gia cảnh của Hoa di lại bình thường, để bà âm thầm mua thuốc cho mẹ mình, đối với bà mà nói là áp lực không nhỏ.
Chuyển xong rồi, Giang Phi lại gửi cho Hoa di một lời cảm ơn chân thành, sau khi hoàn thành Giang Phi hít sâu hai cái rồi ngẩng đầu lên, bức bách mình loại bỏ đi những bóng ma khó chịu trong đầu.
Cậu còn phải sống, không thể suy nghĩ tất cả đều vô phương cứu chữa được, càng nghĩ chỉ càng biết giận mình.
Đun nước xong, Giang Phi đang định xé mì gói ra, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông cửa bất thình lình dọa Giang Phi run run một cái.
Vào lúc này đã là hơn chín giờ tối.
Giang Phi chậm rãi đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, nhất thời da đầu tê dại.
Là Phó Huân! Sắc mặt Giang Phi trong nháy mắt ảm đạm, kinh hoảng đứng ở sau cửa không biết làm sao, hai chân run cầm cập, cuối cùng vịn tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Sợ hãi cực độ làm Giang Phi đầu óc trống rỗng, tiếng chuông cửa kêu không ngừng kia giống như đang đòi mạng vậy, Giang Phi cắn chặt răng dựa vào sau cửa không dám phát ra chút xíu thanh âm nào.
Chuông cửa reo một hồi liền ngừng, Giang Phi run lẩy bẩy nhìn qua mắt mèo lần nữa, phát hiện Phó Huân ở cửa cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì.
Cho đến khi Phó Huân để điện thoại ở bên tai, Giang Phi mới ý thức được Phó Huân đang gọi điện thoại, chưa kịp chờ cậu phản ứng Phó Huân gọi điện cho ai, điện thoại di động trong tay cậu bỗng nhiên vang lên.
Cạch một tiếng, điện thoại di động rơi xuống đất.
Giang Phi vội vàng khom người nhặt lên, luống cuống tay chân tắt tiếng chuông gọi tới của điện thoại, nhưng động tĩnh gần cửa liền bị Phó Huân ở ngoài cửa nghe thấy rõ ràng.
“Hóa ra cậu còn sống!” Ngoài cửa truyền tới tiếng cười âm hiểm của Phó Huân: “Tôi cho là cậu đã chết ở phòng trọ rồi.”
Phó Huân đập cửa, lạnh giọng ra lệnh: “Mở cửa.”
Tim Giang Phi cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.
Từng thấy mặt xấu xa của Phó Huân, Giang Phi đã không cách nào dùng tâm lý đối đãi với người đối xử với Phó Huân, hắn căn bản chính là một con súc sinh, hiện tại cậu không thể nào tưởng tượng mặt mũi thực của Phó Huân rốt cuộc có bao nhiêu tồi tệ…
Hắn lừa hết toàn bộ tiền tích góp của mình, không chút do dự giết chết cừu nhân, vốn là tất cả những thứ này còn có thể hiểu thành hắn báo thù cho Phó Nam, cho dù đáng hận về tình vẫn có thể tha thứ, vậy mà…
Nhưng bây giờ đã có thể xác nhận, độc ác cùng hèn hạ của Phó Huân căn bản phát ra từ trong xương, cho dù Phó Huân không có cừu hận của hắn, hắn cũng là một tên bạo đồ, khốn kiếp!
Thứ người như vậy, không thể nói đạo lý.
“Không mở cửa phải không?” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Phó Huân: “Vậy tôi hiện tại gọi điện tìm người tới cạy khóa, khi đó tôi vào được, chuyện thứ nhất chính là chặt cánh tay phải của cậu.”
Giang Phi nhìn Phó Huân bên ngoài qua mắt mèo, quả nhiên phát hiện hắn cúi đầu, tựa hồ cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại, nhất thời luống cuống, lập tức run giọng nói: “Tôi báo cảnh sát, hiện tại tôi liền…liền báo cảnh sát.”
Nghe được bên trong truyền tới thanh âm của Giang Phi, Phó Huân lúc này mới cười âm hiểm nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu thật sự có thể nhẫn đến cuối cùng, nguyên lai chính là phế vật ăn mềm sợ cứng.”
Giang Phi nuốt nước miếng, cố gắng trấn định: “Anh…Anh dám tìm người cạy khóa tôi, tôi liền báo cảnh sát, đem…đem tất cả mọi chuyện anh làm khai…khai ra, anh…anh vụng trộm xông vào nhà dân, giết…giết người, cưỡng bức, chẳng lẽ anh không sợ sao?”
“Nga~” Một tiếng này của Phó Huân hơi lên giọng, tựa như còn mang vài phần chế nhạo: “Cậu đang uy hiếp tôi sao?”
“Đúng vậy!” Vì để giữ sức của bản thân, Giang Phi nói rất lớn tiếng: “Anh anh…anh nếu dám nữa…tổn thương tôi lần nữa, tôi sẽ cá chết lưới rách với anh dù sao…dù sao tôi một nghèo hai trắng cái gì cũng không sợ.”
“Khí thế không tệ, hy vọng cậu có thể giữ vững.” Phó Huân cười lạnh nói: “Như vậy đi, tôi đếm ba tiếng, trong ba tiếng nếu cậu mở cửa, tôi cam kết tối nay sẽ không động đến cậu, nhưng nếu đếm xong ba tiếng này cửa vẫn không mở, đến lúc đó tôi vào được, cũng đừng trách tôi không khách khí, ba…hai…”
Giang Phi dĩ nhiên sẽ không mở cửa, hiện tại cậu không tin bất kỳ lời nào của Phó Huân.
Giang Phi một mực nhìn qua mắt mèo, suy nghĩ chỉ cần Phó Huân gọi điện thoại tìm người cạy khóa, liền lập tức báo cảnh sát, tuyệt không do dự.
Đúng, cứ làm như vậy, cậu cũng không tin tên súc sinh này coi trời bằng vung.
“Một!” Phó Huân khẽ cười: “Xem ra đối với cậu, đúng là không nên khách khí.”
Giang Phi cho là Phó Huân cúi đầu định gọi điện tìm người cạy khóa nhà mình, kết quả chốt cửa đột nhiên vang lên, không đợi Giang Phi kịp phản ứng, cửa nhà trọ đã bị Phó Huân dùng chìa khóa từ bên ngoài mở ra.
Khi cửa mở được một chút, Giang Phi sợ đến tóc gáy dựng đứng lên, cuống cả lên chạy đến chặn cửa, nhưng cậu ra dốc hết sức lực toàn thân cũng không thể cản được tay Phó Huân đang víu lấy khe cửa, từng chút đẩy cửa ra.
Cửa rốt cuộc cũng bị Phó Huân bất thình lình đẩy ra, Giang Phi đang chặn cửa trực tiếp bị va ngã xuống đất, nhưng cậu căn bản không để ý đau đớn, sau khi bò dậy liền như tránh nước lũ cùng mãnh thú lùi về sau mấy thước…
Thời điểm điện thoại di động mới vừa rồi rơi trên mặt đất, hiện tại ở bên chân Phó Huân, Giang Phi muốn gọi điện thoại cầu cứu cũng không được.
Phó Huân ném chìa khóa trong tay lên bàn ăn, nhàn nhạt nói: “Xem ra mấy ngày nay cậu không rời khỏi nhà, nếu không sẽ không phát hiện chìa khóa phòng trọ bị tôi cầm đi…Mới vừa rồi chỉ là muốn thử thái độ hiện tại của cậu một chút, cho là cậu sẽ nghe lời, không nghĩ tới…”
Phó Huân đến gần một bước, Giang Phi liền sợ hãi lui một bước.
Nhìn Giang Phi trên mặt không chút huyết sắc, run lẩy bẩy, Phó Huân cười nói: “Không phải mới vừa rồi rất có khí thế sao?”
Vì để tự vệ, Giang Phi động khóe miệng, hồi lâu mới nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, run rẩy nói: “Mới vừa…mới vừa rồi là hiểu lầm, tôi nói bậy bạ đó, Phó…Phó tổng ngài…ngài đừng nóng giận, tôi…tôi xin lỗi ngài, thật…thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Nói xong lời cuối cùng, Giang Phi đã nghẹn ngào, nhưng vẫn cưỡng ép giữ nụ cười giả dối tựa như hèn mọn cầu xin tha thứ trên mặt.
Phó Huân hơi híp cặp mắt, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Giang Phi cách mấy thước…
Kỳ thực chưa tới hai ngày nay, Phó Huân thậm chí đã đoán rằng, Giang Phi có thể bị hắn chơi đùa đến tắt thở không, lúc này đã chết trong nhà trọ.
Phó Huân biết mình đêm đó hạ thủ có bao nhiêu nặng nhẹ, đoạn sau hắn đúng là mất khống chế, biết rõ Giang Phi đã hôn mê mà vẫn còn tàn bạo tiếp tục, cho đến khi mình thỏa thích tận hứng mới kết thúc. Sáng nhận được điện thoại thủ hạ mới vội vã rời đi, trước khi đó kiểm tra hơi thở của Giang Phi, khi đó hắn cảm thấy Giang Phi hô hấp rất yếu ớt.
Danh sách chương