Ngay khi Phó Huân định vung quyền xuống mặt Giang Phi, Giang Phi lại bỗng nhiên hô to: “Anh nhẫn tâm sao?”

Quả đấm cách gò má Giang Phi trong gang tấc liền ngừng lại.

“Anh đánh lên gương mặt này của tôi, chẳng lẽ không…không cảm thấy có lỗi với Phó Nam sao?” Giang Phi chỉ có thể liều mạng chọc đến nơi yếu hại của Phó Huân, sống chết trước mắt, cậu cái gì cũng không quan tâm: “Anh nhìn tôi, nhìn mặt tôi…Anh…Anh thật sự hạ thủ được sao?”

Lúc nhỏ, thời điểm Phó Nam mới vừa được đón vào Giang gia, Giang Phi từng nghe người giúp việc trong nhà nói, cậu và Phó Nam có dáng dấp cực kỳ giống nhau, đặc biệt là cặp mắt kia…

Giang Phi giờ phút này chỉ có thể dốc toàn lực, cậu cũng không tin với chấp niệm của Phó Huân dành cho Phó Nam, lại không từ khuôn mặt mình nhìn ra một chút cảm giác thân thiết quen thuộc.

Dù chỉ có một chút, cũng đủ để bảo vệ tính mạng rồi.

Phó Huân quả nhiên giật mình, hắn nhìn chằm chằm Giang Phi, ánh mắt lúc sáng lúc tối, cuối cùng hơi nheo cặp mắt lại.

“Ca…” Giang Phi thận trọng kêu: “Chúng ta…cũng là anh em…”

Lúc này, Phó Huân chậm rãi vươn tay ra.

Giang Phi vừa đứng ổn định liền nhanh chóng lui về sau mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn với Phó Huân.

Mới vừa rồi bị Phó Huân xách cổ áo, hai cúc áo trên của áo ngủ trên người Giang Phi liền bung ra, giờ phút này trước ngực Giang Phi nửa mở, áo ngủ to lớn lệch về một bên, lộ ra hơn nửa đầu vai.

Da Giang Phi trời sinh đã trắng, cộng thêm hàng năm nằm dí ở nhà, dưới ánh đèn, làn da trắng nõn gần như trong suốt, ngay cả mạch máu dưới lớp da cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Giang Phi thấy Phó Huân cứ híp mắt nhìn chằm chằm mình, trong lòng như cũ sợ hãi, cậu yên lặng chỉnh lại quần áo ngủ trên người, sau đó một tay che gò má mới vừa rồi bị đánh kia, lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Phó tổng, nếu không tôi…tôi làm cho ngài bữa ăn khuya nhé.”

Dưới tình huống này, Giang Phi chỉ nghĩ tới lấy lòng, dùng cách lấy lòng để dời đi sự chú ý của Phó Huân.

Phó Huân không nói gì, chỉ là hình như chợt nhớ tới cái gì, dùng một ánh mắt cực kỳ cổ quái quan sát Giang Phi từ đầu tới chân.

Giang Phi bị nhìn chằm chằm liền cả người không thoải mái, cậu giơ tay lên lau sạch sẽ đôi mắt ướt át, vẫn động khóe miệng mỉm cười nói: “Tôi…tôi nấu cho ngài sủi cảo nhé, tôi…chính là sủi cảo tôi làm, là loại Tam Tiên, ăn cực kỳ ngon.”

*sủi cảo Tam Tiên: là loại sủi cảo dùng nhiều loại nguyên liệu làm nhân bánh, nguyên liệu và tập tục kháu nhau sẽ có hương vị khác nhau.

Phó Huân “ừ” một tiếng.

Trong lòng Giang Phi kích động không thôi, cậu biết Phó Huân đáp lại đồng nghĩ với việc cậu có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Giang Phi xoay người chạy vào phòng bếp, nhanh chóng bật lửa đun nước lấy sủi cảo.

Trong quá trình đun nước, Giang Phi thận trọng ló đầu ra khỏi cửa phòng bếp quan sát Phó Huân bên ngoài.

Phó Huân hiện tại đang ngồi ở trên ghế salon hút thuốc, đôi mắt hắn u ám khó hiểu, ánh mắt nham hiểm kia giống như trong lòng đang tính toán cái gì đó, Giang Phi thấy trong lòng rất lo lắng.

Giang Phi nhanh chóng suy tính, cuối cùng kết luận là, phải chạy trốn thật nhanh.

Hiện tại Phó Huân ngay cả cái chết của Phó Thu Uyển cũng chụp lên đầu mình, giết mình chính là chuyện sớm hay muộn.

Cái ba trăm vạn kia căn bản là hắn mượn cớ hành hạ mình, coi như trả sạch ba trăm vạn này, với loại căm ghét của Phó Huân hắn với mình hiện tại, cũng không có khả năng bỏ qua cho mình.

Giờ phút này ngồi trong phòng khách, căn bản là người điên, bị bệnh thần kinh một trăm phần trăm.

Một giây trước còn tỉnh táo như thường, một giây sau liền có thể nổi điên giết người, chưa tới một giây lại khôi phục như bình thường, đây không phải là người điên thì là cái gì? Giang Phi hít mũi một cái, cậu sờ lên gò má sưng đau của mình, cố gắng nuốt xuống ủy khuất trong lòng, thỉnh thoảng ngước đầu, để ngừa mình lại không có tiền đồ rơi nước mắt lần nữa.

Ráng nhịn chút nữa, nhẫn một hồi là ổn.

Chờ tối nay tiễn tên khốn kiếp này đi, cậu lập tức thu dọn hành lý chạy khỏi nơi này, rõ ràng Phó Huân hắn đào hố cướp toàn bộ tài sản của mình rồi, cậu còn tiền cái rắm!

Dù sao ở lại chỗ này cũng chết, trốn đi bị bắt cũng chết, vậy không bằng thả mạng đánh cược một lần đi.

Cuối cùng, Giang Phi bưng sủi cảo lên bàn, còn đặc biệt đặt nửa chén nước chấm nhỏ ở một bên.

“Phó tổng, bữa ăn khuya đã xong.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Ngài có thể ăn.”

Phó Huân lúc này mới từ trên ghế salon đứng dậy, chậm rãi đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

“Nếu không đủ ngài nói một tiếng, tôi làm thêm cho ngài…”

“Cậu đi tắm.” Phó Huân bỗng nhiên lạnh như băng nói.

Giang Phi sửng sốt, không biết tại sao đề tài đột nhiên nhảy sang cái này, hơi ngẩn ra: “Cái…cái gì?”

“Trên người cậu quá nặng mùi bếp, tôi ngửi liền thấy chán ăn.” Phó Huân nói: “Đi tắm, tắm sạch…”

“Bây…bây giờ sao?”

“Ừ.”

“…Được.”

Giang Phi vẫn mông lung, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, cậu xoay người nhanh chóng đi về phía phòng tắm, nâng cánh tay lên ngửi mùi trên người mình, nhưng không hề ngửi được cái gọi là ‘mùi bếp’.

Giang Phi vào phòng tắm.

Nghe được tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm truyền tới, Phó Huân đứng lên chậm rãi đi tới trước cửa phòng tắm, hắn đưa tay vặn chốt cửa, nhưng lại phát hiện cửa phòng tắm đã bị Giang Phi khóa trái từ bên trong.

Phó Huân cười lạnh một tiếng.

Một lát sau, Giang Phi đi ra, khoác trên người áo choàng tắm.

Phó Huân ở chỗ này, Giang Phi luôn cảm giác mặc áo choàng tắm rất không phải, liền định đến phòng ngủ thay quần áo khác, vì vậy vừa ra khỏi phòng tắm liền nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ, cũng không nhìn xem trong phòng khách còn người hay không.

Vào phòng ngủ khóa trái cửa lại, Giang Phi bật công tắc đèn trên tường, sau đó xoay người chạy đến trước tủ quần áo mở cửa tủ quần áo ra cầm bộ quần áo thường đặt lên trên giường.

Nới lỏng thắt lưng áo choàng tắm định cởi áo choàng tắm ra, kết quả Giang Phi ngẩng đầu một cái liền thấy Phó Huân tựa vào đầu giường.

Giờ phút này Phó Huân đang nhìn chằm chằm Giang Phi.

Giang Phi sợ hãi kêu thành tiếng, một giây sau liền che áo choàng tắm đang mở lại, lật đật lui về phía sau, cuối cùng rầm một tiếng va phải cửa tủ quần áo đằng sau, gáy bị va đến đau điếng.

“Phó…Phó tổng.” Sau khi đứng vững Giang Phi liền run rẩy cười nói: “Ngài…ngài không phải ở phòng khách ăn sao, sao ở…ở phòng ngủ?”

Phó Huân từ trên giường đứng lên, vòng qua giường chậm rãi đi tới chỗ Giang Phi: “Ăn xong rồi.”

Giang Phi vừa lui về phía sau, vừa thận trọng cười trả lời: “Vậy…vậy tôi nấu nữa cho ngài nhé, ngài trước…trước ra ngoài chờ hai phút, tôi thay quần áo xong liền…liền ra ngoài.”

Phó Huân đã dồn Giang Phi đến bên tường, hắn thâm ý nói: “Vật kia ta ăn không đủ no.”

Lưng Giang Phi dán lên tường, đã không thể lùi được nữa: “Vậy…vậy tôi làm thêm cho ngài tô mì, hoặc là xào mấy món ăn cho ngài, trong tủ lạnh có…có không ít đồ ăn, tôi…tôi đều có thể làm cho ngài.”

Phó Huân cúi người, nhắm mắt ngửi khí tức trên người Giang Phi một cái, mùi sữa tắm bạc hà nhàn nhạt khiến cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Roẹt cạch một tiếng, Giang Phi nghe được tiếng vang truyền từ dưới người Phó Huân, cúi đầu nhìn một cái, phát hiện Phó Huân đã cởi đai lưng.

Giang Phi vẫn có chút mông lung như cũ, cho đến khi cậu thấy thứ dữ tợn hai lớp vải cũng không tài nào áp chể nổi nhô lên dưới người Phó Huân.

Sắc mặt Giang Phi trắng bệch, ngẩng đầu lần nữa nhìn mặt Phó Huân, lúc này mới nhìn rõ dâm dục cùng tà ác trong mắt hắn.

Bên tai truyền tới tiếng kéo chậm rãi của khóa kim loại, Giang Phi nhất thời còn sợ hãi hơn khi đối mặt với uy hiếp tử vong một khắc trước.

“Phó…Phó tổng ngài có thể…có thể lầm rồi, tôi…” Giang Phi lắp bắp nói: “Tôi không…không phải đồng…đồng tính…tính luyến…”

“Tôi yêu cầu cậu sao?” Phó Huân hơi cúi đầu, ở bên tai Giang Phi âm hiểm cười nói: “Có địa phương cho tôi tiết lửa là được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện