Cảnh Nhân đế tỉnh dậy hoàn toàn không cảm thấy say rượu đau đầu, ngược lại cả người nhẹ nhàng khoan khoái, chuyện ở khu săn bắn hôm qua không để lại chút vương vấn nào trong lòng hắn, buổi đêm còn ngủ rất ngon.

Nghĩ đến Hoàng hậu vốn dĩ sống tiết chế không uống rượu, hôm qua lại phóng túng vì hắn, có thể vì chuyện ban ngày mà muốn an ủi hắn. Phương thức an ủi của Hoàng hậu không giống bất kì ai, bất quá Cảnh Nhân đế rất hưởng thụ, nằm ở trên giường nhớ lại bờ môi của Hoàng hậu hôm qua, hắn khẽ nhếch khóe môi, hiển nhiên tâm tình không tồi.

Nằm một chút lại nghe thấy ngoài kia có động tĩnh, hoàng hậu đã rèn luyện rồi tắm rửa xong trở lại. Điểm này Cảnh Nhân đế kỳ thật là có chút bất mãn, hắn hy vọng có một lần hắn tỉnh lại, sẽ nhìn thấy dung nhan Hoàng hậu khi ngủ bên cạnh mình. Vậy mà một lần cũng chưa có, hắn hoặc là bị Hoàng hậu đánh thức đi rèn luyện, hoặc là sau khi tỉnh lại rồi đến võ trường nhìn Hoàng hậu rèn luyện.

Hoàng hậu tắm rửa rồi, trên người sẽ có một loại khí tức thanh tân, hôm nay không cần thượng triều, Cảnh Nhân đế liền nằm trên giường nhìn Hoàng hậu bước đến bên mình, ngồi lên giường. Chờ Hoàng hậu ngồi yên, Cảnh Nhân đế liền nắm tay nàng, có chút không vui nói: “Vì sao hôm nay không gọi ta dậy cùng luyện?”

Hoàng hậu trở tay nắm lấy tay Cảnh Nhân đế, bàn tay đủ lớn bao gọn lấy tay của Cảnh Nhân đế, nàng giải thích: “Hôm qua bệ hạ say rượu, sáng sớm lúc thần thiếp tỉnh lại thấy bệ hạ ngủ rất say, không nỡ đánh thức bệ hạ, muốn cho người ngủ thêm một lát.”

“Ừ, ” Cảnh Nhân đế suy tư, gật gật đầu, “Say rượu hại thân, về sau uống rượu phải tiết chế. Hoàng hậu cho dù cao hứng cũng phải nhớ uống rượu rất hại thân.”

“Đúng là như thế, bất quá ngẫu nhiên mới có một lần, không phải là không thể.” Hoàng hậu cười nhìn Cảnh Nhân đế, hình như rất vui vẻ.

Nhớ tới vô số nụ hôn mê say đêm qua, sắc mặt Cảnh Nhân đế thoáng ửng hồng. Đối với chuyện hắn khi say lại chẳng làm được gì, Cảnh Nhân đế là có chút buồn bực, bất quá hắn chưa bao giờ có nụ hôn như vậy, nên cũng tạm chấp nhận.

Vì thế Cảnh Nhân đế nói: “Ngẫu nhiên một lần, có thể.”

Vẻ mặt của hắn rõ ràng ửng hồng, lại cố tỏ ra nghiêm túc. Hoàng hậu nhìn không chớp mắt một hồi, nhịn không được cúi xuống hôn …

“Bệ hạ, ” ngoài cửa truyền đến thanh âm Liên công công, “Nghiêm Thống lĩnh cầu kiến.”

Vốn dĩ sáng sớm muốn cùng Hoàng hậu thân mật một chút, Cảnh Nhân đế khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh áp chế tâm tình của mình, mặt không đổi sắc mà đứng dậy mặc y phục, cảm giác thân mật lúc nãy biến mất, hắn lại là cái Cảnh Nhân đế uy nghiêm anh minh.

Đầu mày của Cảnh Nhân đế sớm đã giãn ra, nhưng nét mi của Hoàng hậu hơi nhíu lại. Cảnh Nhân đế nghiêm trang chững chạc khó khăn lắm mới biểu lộ cảm xúc, nhưng bởi vì có người cầu kiến mà biến về lại thành đế vương lý trí. Cứ sống như thế, có phải quá mệt mỏi hay không? Cảnh Nhân đế tất nhiên không thể tiếp kiến Nghiêm Húc tại phòng ngủ, hắn mặc quần áo tử tế rồi đến thư phòng cách vách triệu kiến Nghiêm Thống lĩnh. Mà Hoàng hậu thì ở lại phòng ngủ, lệnh cho cung nữ thái giám dọn dẹp phòng.

Liên công công vốn định đi hầu hạ Cảnh Nhân đế, lại bị Hoàng hậu gọi xuống.

“Liên công công, ” hoàng hậu thản nhiên nói, “Bổn cung vẫn luôn giữ ngươi cùng Tiểu Thuận Tử lại, là bởi vì hai người các ngươi tuy có tâm tư, nhưng vẫn tận trung công tác, còn chưa bao giờ ý đồ thương tổn bệ hạ. Người có cơ hội dùng hương nhiều nhất trong hoàng cung chính là các ngươi, mà các ngươi lại chưa bao giờ sử dụng, đây là nguyên nhân Bổn cung giữ lại các ngươi.”

“Phải không?” Bốn bề vắng lặng, thanh âm của Liên công công không còn kính ý, lão giương mắt nhìn Hoàng hậu, “Mọi người đều chỉ mới bắt đầu, dựa theo nguyên tác, hoàng hậu lợi dụng thân phận của mình xuống tay với người khác, làm như vậy… Cũng được đi, đương nhiên cũng không có gì đáng trách. Chỉ là chúng ta tò mò một chuyện, Hoàng hậu đường đường là đàn ông, nếu bị bệ hạ phát hiện, chẳng lẽ Hoàng hậu còn không định dùng hương? Hoàng hậu chỉ cho quan viên phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, dùng dao hai lưỡi hậu quả nghiêm trọng a.”

Đối diện với sự uy hiếp của Liên công công, Hoàng hậu lại không thèm để ý, vẫn nói: “Chuyện của Bổn cung cùng bệ hạ như thế nào, Liên công công đừng lo. Bổn cung chỉ muốn nói cho Liên công công hay, ngày sau lúc bệ hạ nghỉ ngơi, trừ phi thật sự cần, nếu không phải chờ đến lúc bệ hạ tự mình rời giường mới được báo. Bệ hạ là người nghiêm khắc, tuyệt đối không lười biếng, lâu lâu người cần nghỉ ngơi thêm một chút, thỉnh Liên công công lấy bệ hạ thân thể làm trọng. Nếu còn có lần sau, Bổn cung cảm thấy, Bổn cung có thể đề nghị bệ hạ thay tổng quản thái giám.”

Tuy rằng Hoàng hậu chưởng quản hậu cung, nhưng vẫn có vài chức vị thái giám Hoàng hậu không thể động đến, tổng quản thái giám là một trong số đó. Liên công công là người tiên đế tín trọng nhất, nhìn Cảnh Nhân đế lớn lên, tình nghĩa hầu hạ từ tấm bé đến giờ tất nhiên không giống với người khác, không phải Hoàng hậu nói hai ba câu liền có thể đổi người.

Nhưng lần trước, Trần thái y đứng đầu thái y viện cũng là thái y Cảnh Nhân đế tín trọng nhất, hiện tại chẳng phải bị đuổi khéo đi xa sao. Chỉ cần dùng đủ thủ đoạn, muốn đổi một tên thái giám cũng không khó. Quan trọng là, Hoàng hậu đang rất được sủng ái, bệ hạ còn tín nhiệm Hoàng hậu.

Sắc mặt Liên công công thay đổi, tức đến khó thở mà trầm giọng: “Cũng thật không biết Hoàng hậu làm sao lừa được tín nhiệm của bệ hạ, nếu không phải có… vật hỗ trợ, bộ dạng ngươi như vậy chỉ sợ người khác liếc mắt một cái liền nhận ra là nam? Chúng ta vốn cho rằng dung mạo của chúng ta không đủ, không ngờ dung mạo Hoàng hậu còn thảm hơn. Cho dù ngươi được sủng ái bao nhiêu, võ công cao cỡ nào. Một khi thân phận bại lộ, chẳng lẽ bệ hạ vẫn để ngươi ngồi ở vị trí Hoàng hậu sao?”

“Việc này không phiền Liên công công hao tâm tổn trí, bất quá có chuyện, ta cảm thấy Liên công công phải biết một chút.” Hoàng hậu đạo, “Người đến nơi này, có thể chọn hoặc là tài năng hoặc là dung mạo, nhìn ngoại hình của Liên công công có thể nói ngươi chọn tài năng, nhưng trên thực tế động tác của ngươi không giống kẻ đã già, rõ ràng một người trẻ tuổi đang dùng mặt lão thái giám, vậy là ngươi đã có cả tài năng lẫn dung mạo? Liên công công ngươi không nghĩ vì sao ngươi có thể chọn cả dung mạo lẫn tài năng sao?”

“Bởi vì…” Liên công công nhìn hoàng hậu, đột nhiên lộ ra biểu cảm khó hiểu.

“Xem ra ngươi đã hiểu, ” hoàng hậu cười nhạt nói, “Ngươi có thể chọn cả hai, là bởi vì có một người không chọn gì cả. Bởi vì sau khi nhập cung mới biết, không đòi hỏi gì cả mới nhận được địa vị dễ dàng đạt được mục đích nhất. Còn tham lam đòi hỏi nhiều, thứ mình muốn mãi mãi không có được.”

“Nhưng, nhưng mà thân thủ của ngươi… Chẳng lẽ!”Khuôn mặt già nua của Liên công công thật sự biến thành vỏ quýt sấy, run run nhìn hoàng hậu.

“Bổn cung cho tới bây giờ đều là chính mình, không giống các ngươi nắm giữ dung mạo lẫn tài năng không phải của mình.” Hoàng hậu phất phất tay, “Liên công công vẫn nên đi xuống suy nghĩ cho tốt, trung thành với Bổn cung, làm tai mắt cho Bổn cung, hay là vẫn vọng tưởng thành công không thể nào có được mà đối nghịch với Bổn cung. Phải biết, thất bại ở đây chỉ cùng lắm là trắng tay. Nhưng … ở nơi đó, Bổn cung thật sự có thể làm cho Liên công công hối hận cả đời.”

“Chuyện này…” Liên công công cứng ngắc một lúc, cúi đầu nói, “Nương nương xin cho lão nô thời gian ngẫm lại.”

“Được thôi, bất quá kiên nhẫn của Bổn cung có hạn, Liên công công không nên cố ý kéo dài. Còn nữa, Bổn cung biết, Liên công công rất kín miệng, chuyện không thể nói, sẽ không để lộ dù chỉ một chữ.” Khi Hoàng hậu nói chuyện, tay đặt trên bàn trà, lòng bàn tay hơi dùng sức, bàn trà bằng gỗ liền bị xẻ thành năm mảnh!

“Lão, lão nô hiểu rõ.”

Liên công công cong thắt lưng đi ra ngoài, bị doạ sợ không nhẹ.

Ở nơi khác, Nghiêm Húc báo cáo kết quả điều tra cho Cảnh Nhân đế, sau đó gã nhịn không được vượt quyền nói: “Bệ hạ, thần cho rằng bệ hạ phải có thêm cả thủ vệ lẫn ám vệ, còn phải có hai thị vệ cao cường đi theo. Bất quá, thế lực kia có bản lãnh gì còn chưa biết được, vì an toàn của bệ hạ, thần nguyện ý ngày đêm không rời bệ hạ!”

Vào lúc khẩn cấp, sẽ có vài thị vệ từng thời từng khắc bảo hộ đế vương. Thời điểm nhạy cảm như vậy, đế vương có muốn ân ái cùng phi tần thì cũng phải làm trước mặt thị vệ. Một vài đế vương tàn nhẫn còn hoạn cả thị vệ vì sợ bọn họ sinh ý tưởng bất chính với phi tần.

Bất quá Cảnh Nhân đế không phải là người như vậy, ở trong cung hắn rất ít dùng ám vệ, cho dù có khi sẽ gọi ám vệ đến làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ không phải để bảo vệ hắn mà là có việc sai bọn họ đi làm. Hắn nghĩ ngợi sau đó gật đầu nói: “Thủ vệ nên thêm một tổ vào mỗi đội, ám vệ ở Hành cung cũng tăng gấp đôi. Nghiêm Thống quan tâm trẫm, bất quá cấm vệ quân còn cần ngươi thống lĩnh, ngươi không cần lúc nào cũng đi theo trẫm.”

“Bệ hạ!” Nghiêm Húc quỳ gối xuống đất ôm quyền nói, “Thần quan tâm an nguy bệ hạ, thần nguyện đem chức thống lĩnh chuyển giao cho thuộc hạ, thần chỉ muốn làm cận vệ của bệ hạ vào lúc này, để bảo vệ bệ hạ an toàn!”

Cảnh Nhân đế cả giận nói: “Hồ nháo! Mười vạn cấm vệ quân, hai mươi bốn ảnh vệ, quan trọng nhất là Cẩm Y vệ đều do ngươi thống lĩnh, ngươi một người vai mang trọng trách, không được sơ xuất nửa điểm. Trẫm giao cấm vệ quân cho ngươi thống lĩnh là tin tưởng năng lực của ngươi, thân ở địa vị này phải biết chức trách của mình, ngươi còn muốn từ bỏ trách nhiệm, đây là hành vi của đại trượng phu sao? Sau này chớ có nhắc lại, nếu nhắc lại, trẫm sẽ hoài nghi ngươi có tận lực để tâm chức trách cấm vệ quân hay không!”

Nghiêm Húc: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện